Phượng Nghịch Thiên Hạ

Linh Tôn bỗng nhiên nheo lại ánh mắt, khí trên người phát ra lạnh như băng, Âm Hậu hoảng hốt, có chút sợ sệt nhìn hắn: “Quân ly ca ca?”

“Không cần hỏi nhiều.” Linh Tôn nhắm mắt một chút, lại mở ra, con ngươi liền khôi phục về màu đen sâu thẳm, màu đỏ quỷ dị đã biến mất không thấy, giống như là ảo giác.

Huyền Xà Âm Hậu lắc đầu, cảm giác có cái gì đó không đúng, lo lắng nhìn hắn, nhưng cũng không dám nhiều lời nói thêm cái gì.

“Đem Hoàng Bắc Nguyệt đến gặp ta.” Linh Tôn thấp giọng nói.

Huyền Xà Âm Hậu ngẩn ra, có chút khó xử nói: “Dực nhi nói, nếu ta làm tổn thương đến Hoàng Bắc Nguyệt, hắn sẽ —–“

“Có ta ở đây, muội sợ cái gì?” Linh Tôn thản nhiên nói.

Huyền Xà Âm Hậu khó hiểu, nhìn về phía Vị Ương, nàng vừa rồi nói cái gì, chỉ cần Ô Sát có thể mang Phong Liên Dực trở về, hắn sẽ không thể dời đi?

“Âm Hậu, xin hãy tin tưởng Quân Ly đại nhân đi.” Vị Ương xoay người, cung kính nói.

Trong lòng nàng đối với hắn đương nhiên vạn phàn tin tưởng, nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lẽo của Linh Tôn, Âm Hậu liền mở miệng nói: “Vị Ương, ngươi mang theo vài người ra ngoài, đem Hoàng Bắc Nguyệt mang đến Tu La thành, làm nàng ta bị thương cũng không sao, chỉ cần giữ lại cái mạng là được.”

“Vâng!” Vị Ương gật gật đầu, chuẩn bị đi xuống.

“Chờ một chút.” Linh Tôn bỗng nhiên lên tiếng, gọi nàng lại, Vị Ương vội vàng cung kính cúi đầu, chờ hắn phân phó.

Đợi hồi lâu, Linh tôn mới thản nhiên nói một câu: “Nàng ngay tại Tu La thành.”

Vị Ương và Âm Hậu cùng nhau lắp bắp kinh hãi, Âm Hậu hung hăng nói: “Hay cho một Hoàng Bắc Nguyệt! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào! Vậy cũng đừng trách ta!”

Liếc Vị Ương một cái, Vị Ương liền hiểu ý, đó là Âm Hậu muốn nàng nặng tay!

Gật gật đầu rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt bắt cóc vương của bọn họ, nàng vẫn còn một bụng tức giận! Lần này sẽ đối với nàng ta không khách khí!

Sau khi Vị Ương ra ngoài, Huyền Xà Âm Hậu mới ngồi ở bên cạnh Linh Tôn, nhẹ giọng nói: “Quân ly ca ca, huynh không hài lòng với mệnh lệnh ta vừa ban ra, huynh cũng không nhẫn tâm tổn thương Hoàng Bắc Nguyệt sao?”

“Nói bậy.” Linh Tôn cao giọng nói, vẻ mặt bất động như núi, giống như chuyện gì cũng sẽ không làm hắn lay động.

Huyền Xà Âm Hậu dựa sát vào bên người hắn, một thân rắn bị chém kéo thật dài trên mặt đất, máu tươi chảy một dòng, rất đau, mà nàng lại không rảnh để chú ý tới.

“Quân ly ca ca, huynh chưa bao giờ động tình, lại càng không biết gì là động lòng, nhưng vừa rồi ta cảm thấy, huynh dường như....”

“Mau chữa thương đi.” Linh Tôn bỗng nhiên đứng lên, không muốn tiếp tục cùng nàng nói chuyện, mặt lạnh lùng đi ra ngoài, “Ta phải nghỉ ngơi, đừng cho người đến quấy rầy ta.”

Huyền Xà Âm Hậu nhu thuận gật đầu, nói: “Ta đã biết.”

Nhìn thấy bóng dáng của hắn biến mất, nàng mới hiện ra một tia chua xót, khẽ nói “Rõ ràng đã động lòng, lại không chịu thừa nhận.”

Nhưng mà đối tượng lại là Hoàng Bắc Nguyệt, cho dù hắn thật sự có tình cảm, nàng cũng khiến cho tiểu yêu nữ kia chết thảm!

********** Bắc Nguyệt hoàng triều ***********

Theo một đường lần trước cùng với Phong Liên Dực chạy trốn, rất nhanh liền tìm được hang đá kia, gần như không có vật cản nào đi vào.

Thiên Đại Đông Nhi giúp đỡ Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống ở một góc trong hang, đốt một cây đuốc, ánh lửa chiếu rõ mặt Hoàng Bắc Nguyệt, có vài phần tái nhợt.

“Ngươi có sao không.” Thiên Đại Đông Nhi hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, không muốn thời gian bị chậm trễ, liền triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu và Tiểu Hổ, mở ra băng thuẫn mà ngày trước nàng vì bảo vệ người kia mà lưu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui