Phượng Nghịch Thiên Hạ

Thấy cây trâm hình hoa sen này, ngực Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên nhảy mạnh một cái, có cảm giác mãnh liệt giống như lúc nàng lấy được Vạn Thú Vô Cương vậy.

Ngay lập tức nàng liền hiểu ra, cây trâm này chắc chắn do Vấn Thiên, phụ thân của Hoàng Bắc Nguyệt để lại!

Cảm giác mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ nó và Vạn Thú Vô Cương có quan hệ với nhau?

Trâm hoa sen này vừa xuất hiện, Yểm ở trong hắc thuỷ cấm lao lập tức có phản ứng, liền mở miệng nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, xem ra chuyện khôi phục lại sức mạnh của ngươi đã có hi vọng!”

Hoàng Bắc Nguyệt không đáp lại hắn, bởi vì trong lòng nàng cũng có cùng suy nghĩ như Yểm, nguồn gốc của cây trâm này chắc chắn không tầm thường!

“Lần cuối cùng ta thấy Vấn Thiên là mười bảy năm trước, đệ ấy nhờ ta cất giữ cây trâm này, nếu trong vòng một tháng đệ ấy vẫn chưa đến lấy, thì sau này, mong con ta dùng cây trâm làm vật đính ước để có thể lấy đứa nhỏ của trưởng công chúa Huệ Văn.”

Nhã hoàng hậu đem trâm hoa sen nhẹ nhàng đặt trong tay của Hoàng Bắc Nguyệt, hai tay cầm chặt tay nàng, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Nếu, nếu cửu hoàng tử của ta vẫn còn sống, thì nó nhất định sẽ rất thích ngươi”

“Mẫu hậu, mẫu hậu!” Phong Nhã Ngọc bỗng nhiên ôm chặt cơ thể cứng ngắc của Nhã hoàng hậu, khóc lớn lên.

Nhã hoàng hậu đẫm lệ, ánh mắt đã có chút rời rạc, nàng dùng chút sức lực cuối cùng, đẩy tay của Phong Nhã Ngọc ra, lần cuối trong đời nghiêm khắc với con trai, nói “Đi!”

“Con không…” Phong Nhã Ngọc mạnh mẽ lắc đầu, từ lúc sinh ra, đây là lần đầu tiên hắn phải trải qua sự lựa chọn khó khăn đau khổ như vậy.

Muốn sống thì đi tiếp? Hay ở lại cùng mẫu hậu?

Nghe thấy trong thông đạo dần dần truyền đến tiếng bước chân, Hoàng Bắc Nguyệt liền biết Mạnh Kì Thiên đã đuổi theo đến nơi, lúc này nếu mang theo Nhã hoàng hậu chắc chắn không thể đi tiếp được.

Cắn chặt răng, nàng cầm chặt lấy tay của Phong Nhã Ngọc, Nhã hoàng hậu thấy vậy vui vẻ cười nói: “Cám ơn ngươi, hãy giúp ta chăm sóc nó.”

“Yên tâm đi!” Nàng thấp giọng nhận lời.

“Mẫu hậu –!”

Phong Nhã Ngọc hô to một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt cầm tay hắn, dùng sức kéo lên, hướng về phía mật đạo chạy đi!

Hai người vừa rời đi, trong mật đạo tối tăm, Mạnh Kì Thiên rất nhanh bay vào, bộ dáng ngày thường đã biết mất chỉ còn vẻ chật vật, lúc này, mặt Mạnh Kì Thiên giống như hung thần ác sát!

Ngửi thấy trong mật đạo tràn ngập mùi máu, sau đó lại thấy Nhã hoàng hậu nằm trên mặt đất đang hấp hối!

“Dám phá hỏng chuyện của ta?” Mạnh Kì Thiên từng bước đi tới, nhìn thoáng qua phía xa xa của mật đạo, biết chắc Hoàng Bắc Nguyệt đã đem Phong Nhã Ngọc không bị thương rời đi rồi.

Hắn cũng không đi truy đuổi hai người họ luôn, dù sao lúc này hắn cũng đang nhận lệnh thánh quân đi tới Bắc Diệu quốc, vì chuyện lớn!

Chuyện của Hoàng Bắc Nguyệt, sau này từ từ trừng trị nàng!

Mạnh Kì Thiên ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn Nhã hoàng hậu, bỗng nhiên vươn tay, nắm cằm của nàng, hỏi: “Vật Hiên Viên Vấn Thiên đưa ngươi giữ năm đó, giao ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Nhã hoàng hậu mở nửa mắt quan sát, nàng đã không còn chút sức lực, hít thở không thông, lời nói của Mạnh Kì Thiên nàng cũng chỉ có thể nghe loáng thoáng, không rõ ràng.

“Hoá ra là muốn dò la chuyện của Vấn Thiên, là mấy người các ngươi hại chết đệ ấy, làm ma ta cũng sẽ không tha cho các ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui