Phượng Nghịch Thiên Hạ

Editor: Thiên Ân

Beta: Mặc Quân Dạ

Bên trong tượng thú này có chứa một luồng sát khí lạnh lẽo!

“Hóa ra là tượng đá à.” A Tát Lôi ngẩng đầu, muốn đưa tay sờ tượng đá nhưng lại bị Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quát lên ngăn lại.

“Đừng động vào! Thứ này rất quỷ dị!”

A Tát Lôi vội vàng rụt tay lại, nói: “Vương, không hiểu sao ta có cảm giác tượng thú này đang nhìn chằm chằm vào ta.” Cho nên hắn mới muốn sờ thử, xem xem rốt cục là có chuyện gì?

“Ta cũng có cảm giác này.” Không muốn nghĩ nhiều, Hoàng Bắc Nguyệt liền tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa không ngừng kêu gọi Yểm, người này có kiến thức rộng rãi, hơn nữa đã từng đấu qua với người kia, chắc chắn sẽ biết chút gì đó.

Thế nhưng gọi cả nửa ngày, trong Hắc Thủy Cấm Lao lại không hề có một tia hồi âm.

“Yểm?” Hoàng Bắc Nguyệt hơi ngạc nhiên, lúc trước cho dù Yểm không muốn xuất hiện thì cũng không im lặng như lúc này.

Ngày trước khi ở cùng với Linh Tôn trong Phù Quang rừng rậm, Yểm tuy không xuất hiện nhưng tốt xấu gì vẫn sẽ giữ chút liên lạc với nàng, hoàn toàn không im lặng như thế, giống như đã…biến mất rồi vậy.

Thấy người vẫn luôn làm bạn bên cạnh lại đột nhiên biến mất, trong lòng nàng có chút không quen và lo lắng.

“Yểm, nếu ngươi không đi ra, ta sẽ tức giận đó!” Hoàng Bắc Nguyệt thầm quát lớn, tuy Yểm chỉ là một con ma thú bị phong ấn trong cơ thể nàng, thế nhưng nhiều năm nay hai người vẫn luôn làm bạn bên cạnh nhau, tuy đa số thời gian đều cãi nhau nhưng đôi lúc Yểm cũng giúp đỡ nàng rất nhiều.

Trong Hắc Thủy Cấm Lao trống rỗng, vẫn không có một ai trả lời.

Nàng biết, cho dù Yểm không vui cũng sẽ không trêu đùa nàng như vậy.

Khe núi này có chút kì lạ, nếu là nơi do người kia bố trí, như vậy có lẽ từ khi đi vào, nàng đã bị ngăn cách hoàn toàn với Hắc Thủy Cấm Lao, cái này cũng giống như kĩ thuật chống nhiễu sóng của hiện đại vậy.

Có lẽ Yểm không có chuyện gì đâu, nếu người kia có thể giết Yểm thì hắn cũng sẽ không phong ấn Yểm như vậy.

Nghĩ đến đây, Hoàng Bắc Nguyệt kìm nén sự lo lắng trong lòng, tăng nhanh cước bộ tiến về phía trước.

Hoàng Bắc Nguyệt và A Tát Lôi không hề phát hiện ra, đôi mắt của tượng đá điêu khắc hình kỳ lân mà bọn họ vừa đứng quan sát khi nãy đột nhiên chuyển động, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của hai người họ, trong mắt có một ngọn lửa nhỏ xẹt qua.

[beta lúc đêm khuya, đọc xong dòng này tự dưng da gà của ta rơi đầy đất:)))]

Ngoại trừ bức tượng kỳ lân này ra, những bức tượng thú khác vẫn đứng im, không hề nhúc nhích, giống như thật sự là những tảng đá lạnh như băng.

Cả đoạn đường đi, hai người thấy được rất nhiều tượng thú với nhiều hình dáng và chủng loại, mỗi con đều có một tư thế khác nhau, giống như lúc còn sống đột ngột bị cố định lại vậy.

Một công trình điêu khắc lớn như vậy hẳn là không thể chỉ làm xong trong một sớm một chiều đi? Hơn nữa tuyệt đối không thể là do sức lực của một người làm ra!

Điểm cuối của con đường đá chính là trung tâm của khe núi, thanh âm của guồng nước đang chuyển động cùng với tiếng nước chảy nghe được lúc trước chính là từ nơi này truyền ra.

Chỉ thấy phía trước là một mảnh đất trống không quá to, bên trên không có cây cối, chỉ có rất nhiều các loại hoa cỏ kì lạ, nếu có người nào biết luyện dược tới đây, chắc chắn họ sẽ giật nảy cả người!

Bởi vì đám hoa cỏ này đều là các loại thảo dược quý giá.

Thật ra thấy những loại thảo dược quý cũng không có gì là lạ, điểm thần kỳ ở đây chính là, một số loại cây chỉ có thể sinh trưởng ở vùng cực lạnh hoặc vùng cực nóng không ngờ lại có thể cùng sinh sống ở trong một khe núi bình thường!

Những thảo dược này chỉ được dùng một cái hàng rào gỗ sơ sài vây lại, bên cạnh là một dòng suối nhỏ cùng với một guồng nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui