Phượng Nghịch Thiên Hạ

“Trang chủ?” Đôi mắt yếu ớt chậm rãi mở ra, bóng người mơ hồ trước ánh nến khiến Hồng Chúc không nhịn được mở miệng kêu lên.

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, hiểu được nguyên nhân nên chỉ cười cười, Tiểu Đăng Lung thấy vậy thì vội vàng nói: “Tỷ tỷ, người này không phải trang chủ, chỉ là bộ dáng có chút giống mà thôi.”

Hồng Chúc nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt hơn nửa ngày, sau đó mới thì thào nói: “Quả thật rất giống…” Nói xong, nàng liền ngẩng đầu, có chút hoảng hốt nhìn xung quanh: “Ta vừa trở về từ địa ngục!”

Tiểu Đăng Lung ôm chặt nàng, nghẹn ngào nói: “Tỷ tỷ, tỷ không cần phải sợ.”

“Tỷ không sợ, chỉ là chờ đợi quá lâu nên có chút sốt ruột mà thôi, tỷ thật không biết mình còn có thể chờ được bao lâu nữa.” Hồng Chúc cúi đầu, yên lặng rơi lệ. Hai tỷ muội dường như cùng nhớ tới những chuyện tình thương tâm gì đó nên đều trầm mặc không nói.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ dáng của bọn họ, thật sự là tỷ muội tình thâm, khiến cho người khác cảm động.

“Trang chủ mà các ngươi nói có phải là Trưởng công chúa Huệ Văn hay không?” Nhìn hình ảnh thương cảm của tỷ muội bọn họ một lát, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên mở miệng hỏi.

Thân thể của Hồng Chúc và Tiểu Đăng Lung chấn động, hai người đồng loạt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía nàng.

“Làm sao ngươi biết?” Tiểu Đăng Lung cao giọng hỏi.

“Ha ha ha…” A Tát Lôi cười lớn một tiếng: “Các ngươi có biết vị cô nương đang đứng trước mắt các ngươi là ai không?”

Tiểu Đăng Lung đánh giá Hoàng Bắc Nguyệt, có chút do dự hỏi: “Ngươi là ai?” Lúc trước nàng cũng chưa hỏi qua tên của Hoàng Bắc Nguyệt.

“Ta tên là Hoàng Bắc Nguyệt.”

“Hoàng Bắc Nguyệt?” Tiểu Đăng Lung nhất thời ngây người.

“Ngốc quá! Ngươi nghĩ cái họ “Hoàng” này rất là phổ biến hay sao? Người đứng trước mắt các ngươi chính là nữ nhi của Trưởng công chúa Huệ Văn, là quận chúa Bắc Nguyệt đấy!” A Tát Lôi bổ túc kiến thức cho hai người, tiện thể nhân cơ hội cười nhạo Tiểu Đăng Lung một phen.

Quận chúa Bắc Nguyệt!

Vừa nghe được cái tên này, Hồng Chúc mới vừa rồi còn suy yếu vô lực, cả người đầy máu nằm trong lòng của Tiểu Đăng Lung đột ngột giãy dụa đứng lên, liều lĩnh nhào về phía Hoàng Bắc Nguyệt, dùng tay chộp lấy bả vai của nàng, đôi mắt trừng lớn, hỏi: “Ngươi thật sự là quận chúa Bắc Nguyệt?”

“Tỷ tỷ!” Tiểu Đăng Lung kinh hãi hô lên một tiếng, sợ nàng trong lúc xúc động sẽ làm ra chuyện gì đó.

Hoàng Bắc Nguyệt không hoảng không loạn, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, mặc dù đang đối mặt với một người toàn thân đẫm máu, nàng cũng không hề biến sắc, chỉ mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

“Chứng cứ đâu?” Hồng Chúc nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nếu như nàng dám nói dối, nhất định ánh mắt sẽ lộ ra sơ hở!

Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt nào phải người bình thường, cho dù nàng giết một người, gương mặt của nàng cũng không hề đổi sắc, ngay cả giáo sư tâm lý lợi hại nhất cũng không thể nhìn ra được nàng có nói dối hay không!

“Dựa vào khuôn mặt này còn chưa đủ sao?”

Tiểu Đăng Lung lập tức nói: “Mới vừa rồi ở bên ngoài vẫn còn một người có bộ dáng rất giống ngươi!”

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, có chút khó chịu nheo mắt lại, quả thật vẫn còn một người – Hồng Liên!

Đáng tiếc ngoại trừ tướng mạo ra, hiện tại nàng không có cách nào chứng minh bản thân chính là quận chúa Bắc Nguyệt cả, trừ phi có thể dẫn bọn họ tới phủ Trưởng công chúa để xác nhận.

Nhưng hiển nhiên, điều kiện hiện tại không cho phép nàng làm như vậy.

Cho nên…

“Vậy thế này thì sao?” Yên lặng liên hệ với Vạn Thú Vô Cương, chỉ một thoáng, dưới ánh nến mơ hồ, mái tóc đen xinh đẹp tuyệt trần của Hoàng Bắc Nguyệt dần hóa thành màu đỏ rực rỡ tựa như hỏa diễm, quang mang chói mắt khiến cho thân thể của Hồng Chúc phải lùi về phía sau vài bước.

Mái tóc đỏ độc nhất vô nhị này, Hồng Liên tuyệt đối không thể có!

“Ngươi…ngươi là…” Hồng Chúc cùng Tiểu Đăng Lung đồng loạt trợn mắt há mồm.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi vuốt ve mái tóc đỏ rực của mình, thản nhiên nói: “Nếu các ngươi đều gọi người đó là cha, như vậy có lẽ ta cũng nên gọi các ngươi một tiếng tỷ tỷ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui