Phượng Nghịch Thiên Hạ

Editor: Thiên ÂnBeta: Mặc Quân Dạ “Đằng sau kìa!” Hồng Liên hô to một tiếng, Mạnh Kì Thiên cũng là người đã kinh qua trăm trận, thực lực cùng kinh nghiệm chiến đấu không tệ chút nào, chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở bên người Hồng Liên, mà nơi hắn vừa đứng thì đã bị một con vượn trắng thật lớn đập ra một cái hố to! Quá nguy hiểm! “Tứ giai Thần thú, Bích Diễm Tuyết Viên!” Nhanh chóng nhìn thoáng qua chung quanh, Mạnh Kì Thiên nghiêm túc nói: “Những Thần thú này đều do người khác điều khiển!” “Cái gì?” Hồng Liên cảm thấy bản thân đã nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, thiếu chút nữa nàng đã cười phá lên: “Có người điều khiển sau lưng? Nếu đã có thể điều khiển nhiều Thần thú cùng một lúc như vậy, tại sao hắn còn trốn tránh không dám đi ra gặp người khác!” Tuy Hồng Liên luôn kiêu ngạo cuồng vọng nhưng ít ra vẫn suy nghĩ được tới chuyện này. Ngay cả chuyện lộ mặt cũng không dám thì có thể coi là cao thủ gì chứ? Kiểu này chỉ có thể gạt được người khác chứ không thể gạt được nàng đâu! Hoàng Bắc Nguyệt đang ẩn thân trong rừng không nhịn được phải cười ra tiếng, xem ra nha đầu Hồng Liên này cũng không uổng phí gương mặt giống nàng, tuy rằng thái độ làm người có chút tùy tiện nhưng cũng không phải hạng người ngu ngốc.[Dạ: có phải đây là biến hướng của việc tỷ đang tự khen gương mặt của mình không:v]Vào những lúc như thế này, nàng ta lại còn thông minh hơn cả Mạnh Kì Thiên! Cười khẽ một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt liền chậm rãi đi ra ngoài: “Hồng Liên các hạ, hiện giờ ngươi đã là dã thú bị vây trong lao tù, sao vẫn cứ nói khoác mà không biết ngượng thế.” “Nguyệt Dạ!” Vừa nhìn thấy cái mặt nạ quỷ khủng bố kia, Hồng Liên lập tức nhận ra nàng, lúc trước khi còn ở trong liên minh dong binh, người này đã vô cùng nổi tiếng! Tuổi tác còn trẻ mà đã là một vị luyện dược sư lợi hại, chuyện này không phải là chuyện một người bình thường có thể so sánh được! “Tại sao ngươi lại ở trong này?” “Chẳng lẽ nơi này chỉ có Hồng Liên các hạ mới có thể tới, còn tại hạ thì không thể sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười đi tới, lúc đi ngang qua Mạnh Kì Thiên, ánh mắt giấu đằng sau mặt nạ của nàng có chút âm lãnh liếc hắn một cái. Ngày đó ở trong hoàng cung của Bắc Diệu quốc, nàng bị hắn truy đuổi thật thảm! Thậm chí ngay cả Nhã hoàng hậu cũng… Hiển nhiên Mạnh Kì Thiên cũng có ấn tượng sâu đậm về “Nguyệt Dạ”, cho nên khi thấy người tới là nàng, đầu óc thông minh của hắn lập tức liên hệ mọi chuyện lại với nhau, sau đó liền cười nói: “Xem ra mục đích của Nguyệt Dạ các hạ cũng giống với chúng ta.” “Đúng vậy!” Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái thừa nhận, mà thật ra nàng cũng không cần phải giấu diếm làm gì, lần trước đánh nhau một trận ở Bắc Diệu quốc xong, Mạnh Kì Thiên cũng đã biết nàng có quan hệ với Vạn Thú Vô Cương. Hơn nữa trước khi qua đời, Nhã hoàng hậu cũng đã đem Bạch Ngọc Liên Hoa Trâm mà Vấn Thiên phó thác cho bà giao lại cho nàng, chuyện này đương nhiên cũng không qua mắt nổi Mạnh Kì Thiên. “Nguyệt Dạ các hạ, ngươi có biết người dám đối nghịch với Quang Diệu Điện sẽ có kết cục như thế nào không?” Mạnh Kì Thiên lạnh lùng nheo mắt lại, uy hiếp nói. Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ một tiếng: “Việc này quả thật tại hạ cũng không biết, tuy nhiên tại hạ đã từng nghe qua một chuyện, không biết Mạnh Kì Thiên các hạ có muốn nghe hay không?” “Ngươi có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng ra đi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì!” Hồng Liên mất kiên nhẫn la to. Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc nàng một cái, nhìn gương mặt giống mình như đúc thế kia thật là khó chịu nha! “Năm đó Quang Diệu Điện và Tu La Thành hợp lực, nhưng lại thua một người tên là Hiên Viên Vấn Thiên, việc này, hai vị chắc hẳn không thể không biết đúng không?” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói. Vừa nghe những lời này, Hồng Liên lập tức giận sôi gan, nàng không thích nghe bất kỳ lời chửi bới nào nhắm vào Quang Diệu Điện! “Hừ! Đó là do Hồng Liên và Mặc Liên năm đó của Quang Diệu Điện quá vô tích sự, nếu đổi thành ta và Mặc Liên, Hiên Viên Vấn Thiên kia là cái thá gì!” Hoàng Bắc Nguyệt nhướng mi, nha đầu Hồng Liên này đúng là quá ngông cuồng, thật không biết trời cao đất rộng là gì cả! Năm đó ngay cả Thánh Quân cũng phải bại trận, nàng ta thì tính là cái gì? Nhưng có một điều nàng ta nói không sai, Mặc Liên của thế hệ này quả thật nên cẩn trọng đối đãi. Khác với Hồng Liên chỉ biết tức giận, Mạnh Kì Thiên lại nắm được ý tứ trong lời nói của nàng, đôi mắt dài nhỏ của hắn hơi híp lại, thoạt nhìn giống như mắt rắn, giảo hoạt âm u. “Lời của Nguyệt Dạ các hạ, có phải tại hạ nên hiểu thành, bất kể là đồ vật ở nơi của Nhã hoàng hậu hay là Vạn Thú Vô Cương trong Biệt Nguyệt sơn trang, tất cả đều đang ở trong tay của các hạ, có phải hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui