Phượng Nghịch Thiên Hạ

Editor: Mặc Tử Liên

Beta-er: Mặc Quân Dạ

Loại chuyện này nàng không muốn dính líu đến, nếu là lúc bình thường, nàng đã sớm đánh ngất nữ nhân này rồi rời đi. Chỉ là, khi nghĩ đến việc Phong Liên Dực đang ở bên trong, hơn nữa còn trúng độc của nàng, nàng liền có chút do dự. Nàng rất muốn đi vào nhìn một cái, xem bộ dáng hiện tại của hắn ra sao.

Thấy nàng cứ chần chừ mãi, nữ nhân kia liền nhét cây đàn tỳ bà vào trong lòng nàng, sau đó kéo nàng đi về phía cung Vị Ương.

Bên ngoài đang có đánh nhau, cho nên thị vệ trong cung Vị Ương hoàn toàn không dám lơi lỏng canh gác. Người canh cửa cung dùng ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua nữ nhân kia một cái rồi mới cho đi.

Bởi vì nơi này có đốt đèn, Hoàng Bắc Nguyệt không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu, tận lực bày ra vẻ nhát gan. Nàng vừa đi vừa âm thầm hối hận, đáng lý ra nàng không nên bước vào, nếu chút nữa bọn họ bắt nàng diễn tấu một mình thì phải làm sao đây? Nàng không có rỗi hơi mà đi gảy đàn tỳ bà cho Phong Liên Dực nghe đâu, bởi vì gảy đến một nửa, nàng sẽ không nhịn được mà nhào lên ám sát hắn mất!

May mắn thay, nỗi lo lắng của nàng rất nhanh đã biến mất, bởi vì khi đi vào, nàng phát hiện giữa đại điện có rất nhiều nữ tử ăn mặc giống nàng, tất cả đều đang quỳ trên mặt đất chờ đợi trong lo sợ.

Nữ nhân kia dắt nàng đến vị trí sau cùng, sau khi an ủi bảo Hoàng Bắc Nguyệt đừng sợ hãi xong, nàng ta mới đi ra phía trước quỳ xuống.

Hoàng Bắc Nguyệt thở phào một hơi, nàng đương nhiên không biết gảy tỳ bà, cũng may là diễn tấu tập thể, chút nữa nàng cứ giả vờ một tí là được.

Nhìn thoáng qua chung quanh một cái, nàng liền phát hiện những người đang quỳ đều là những nữ nhạc công trẻ tuổi, mỗi người đều cầm một nhạc cụ quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu lên, nhưng từ bả vai đang run rẩy kia, nàng có thể đoán được bọn họ đang rất sợ hãi.

Nữ nhạc công bên cạnh Hoàng Bắc Nguyệt nước mắt như mưa, cố gắng kiềm chế không dám khóc ra tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, vốn cũng không định để ý tới nàng ta, nào ngờ nữ nhân này bỗng dưng chộp lấy tay áo của nàng, thấp giọng nói: “Ta sợ quá!”

“Ta cũng sợ.” Hoàng Bắc Nguyệt đáp lại một câu cho có lệ, nàng không phải là thánh nhân, không thể đi tới chỗ nào cũng ra tay cứu người được.

Nữ nhạc công kia tuổi còn rất nhỏ, nàng ta vừa khóc vừa nói: “Đêm nay bệ hạ đã giết hơn sáu mươi nhạc công rồi, ta sợ…ta sợ sẽ không được gặp lại nương của ta nữa.”

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt khẽ run lên, hơn sáu mươi nhạc công, đều bị giết?

Thấy nàng siết chặt nắm tay định đứng lên, Yểm vội vàng nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đừng manh động, lần trước ngươi có thể chạy thoát khỏi tay hắn là bởi vì bất chợt thả ra Hỏa Diễm Ma Thú, nhưng lần này chưa chắc sẽ may mắn như vậy đâu.”

“Ta biết!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng đáp: “Ta chỉ không ngờ hắn lại trở nên tàn bạo như vậy.”

“Đã đoạn tình tuyệt ái, trong mắt hắn đương nhiên sẽ không còn thứ gọi là tình cảm nữa rồi, ngươi còn so đo với hắn làm gì?” Yểm thờ ơ nói.

Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, vẻ mặt ngưng trọng tràn ngập sát khí.

Đúng lúc này, một tiếng gầm nhỏ tràn ngập thống khổ đột nhiên truyền ra từ sâu bên trong tẩm điện, âm thanh tựa như tiếng gào thét của dã thú khi bị thương, tràn ngập hung tàn!

Đám nữ nhạc công nghe thấy lại càng run rẩy dữ dội hơn.

Bây giờ đang là buổi tối, cũng là lúc độc Phệ Tâm Đan phát tác mạnh mẽ nhất. Người trúng độc phải cắt miệng vết thương ra, sau đó rạch tim, lấy một chén máu nơi đầu quả tim thì mới có thể giảm bớt nỗi đau như khoét xương lóc thịt này!

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía tẩm điện, nghe thấy thanh âm của Phong Liên Dực, nàng mới biết hóa ra uy lực của Phệ Tâm Đan lại lớn như vậy.

Có thể khiến cho Tu La Vương cường đại cũng phải phát ra âm thanh thống khổ như thế, vậy cũng đủ biết loại độc kia bá đạo đến mức nào!

Nàng là người không biết nương tay, hơn nữa một khi đã làm việc gì thì tuyệt đối không cho phép bản thân hối hận!

Trong lòng nàng, loại đau đớn này, là cái giá mà hắn phải trả cho việc phản bội.

Mấy vị nhạc công lớn tuổi quỳ ở trước nhất, bọn họ đang yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong tẩm điện.

Editor có lời muốn nói:

Chương này ta tưởng tượng mình là Phong Liên Dực mà thấy rợn cả trong lòng… Thật không nên bội tín với Nguyệt tỷ mà O___O”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui