Phượng Nghịch Thiên Hạ

Editor: Mặc Tử Liên

Beta-er: Mặc Quân Dạ

Mấy vị nhạc công lớn tuổi quỳ ở trước nhất, bọn họ đang yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong tẩm điện. Sau khi thanh âm rên rỉ thống khổ cuối cùng vang lên, bên trong liền trở nên im ắng, không có bất cứ âm thanh gì, các nàng thấy vậy bèn ra hiệu cho đám nhạc công tiếp tục quỳ.

Trong tẩm điện, Tu La Vương ngủ cũng không được an ổn.

Phệ Tâm Đan sẽ duy trì liên tục trong bốn mươi chín ngày, người trúng độc sẽ phải chịu đau đớn cực độ, ngày ngày đêm đêm đều bị tra tấn, ngay cả huyễn thuật của Tu La Thành cũng không có cách nào giảm bớt.

Nửa tỉnh nửa mê, hắn tựa hồ nghe được tiếng tiêu uyển chuyển du dương. Tiếng tiêu mềm mại linh hoạt vang vọng giữa đêm khuya, sau đó lại có tiếng đàn theo gió đêm bay tới, hai bên hòa hợp, quấn quýt triền miên.

Hắn đẩy cánh cửa ra, ngẩng đầu, trong khung cảnh tuyết rơi khắp trời, một thân ảnh màu đen đang ở giữa không trung cúi đầu nhìn hắn, áo choàng rộng rãi phủ xuống, che mất khuôn mặt của nàng.

“Nàng là ai?” Hắn lạnh lùng mở miệng hỏi. Chưa có người nào dám tới gần hắn như thế, người kia là ai?

Không nghĩ tới, thanh âm của người nọ còn lạnh hơn hắn gấp mấy lần: “Ta là ai? Điều này có quan hệ gì với ngài đâu?”

Giọng nói tràn ngập mỉa mai, hoàn toàn không có nửa điểm để ý này khiến cho hắn cực kỳ phẫn nộ, vậy mà nàng lại xem như không có việc gì, cứ thế xoay người, chậm rãi đi xa.

“Nàng đợi một chút!” Hắn kìm lòng không được, lập tức đuổi theo. Không biết vì cái gì, hắn không muốn để nàng rời đi, một chút cũng không!

Trong sinh mệnh của mình, chưa có lần nào hắn khẩn cấp muốn nắm một thứ trong tay giống như lúc này, đáng tiếc dù có cố gắng đến cỡ nào, thứ chộp được vẫn chỉ là không khí trống rỗng.

“Đợi?” Người nọ cao ngạo lãnh khốc nói: “Ta chưa bao giờ đợi ai cả, có bản lĩnh, ngài tự mình đuổi theo xem!”

Giữa trời tuyết lớn, thân ảnh màu đen giống như một linh hồn nhẹ nhàng đi về phía trước, càng lúc càng xa.

Đuổi theo sao, được, hắn sẽ đuổi theo! Hắn nhất định phải biết được đến tột cùng người đó là ai!

Giữa cuồng phong bão tuyết, hắn vẫn ra sức chạy, mặc cho cái lạnh thấm vào tận xương tủy, bởi vì hắn thấy được, thân ảnh kia sắp biến mất. Hắn biết, mình nhất định phải chạy nhanh tới đó trước khi quá muộn.

Bóng tối đột nhiên phủ xuống, chung quanh tối đen, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

“Đừng đi!”

Hắn sốt ruột nhìn thân ảnh màu đen kia, chỉ kịp hô một câu thì đã bị bóng tối xung quanh cắn nuốt.

Ngay sau đó, cơn đau ở ngực bùng lên dữ dội, hắn mở to mắt, khi nhìn thấy đỉnh cung điện hoa lệ, hắn không kìm được cơn phẫn nộ trong lòng.

Là ai? Rốt cuộc là ai?

Vì sao không chịu quay đầu lại?

Hắn đã mơ thấy giấc mơ này rất nhiều lần! Mỗi một lần đều muốn đuổi theo, nhưng vĩnh viễn lại không đuổi kịp!

Hắn ra lệnh bảo nàng ở lại, nhưng nàng vẫn như cũ không để ý mà bỏ đi!

Máu đen thấm ướt băng vải trên ngực, hắn tháo lớp băng ra, rút bảo kiếm cắt một nhát lên miệng vết thương để máu độc đen kịt chảy ra ngoài.

“Ngụy Yên Nhiên đâu?”

Trong tẩm điện vang lên tiếng hô phẫn nộ bao hàm thống khổ của hắn.

Một cung nữ lập tức quỳ trên mặt đất nói: “ Hôm nay bệ hạ đã phê chuẩn cho Yên Nhiên tiểu thư ở lại phủ đệ bên ngoài hoàng cung, sáng sớm ngày mai sẽ đón vào trong cung, nhạc công bên ngoài đều đã chuẩn bị xong, nô tỳ sẽ bảo cho bọn họ diễn tấu ngay!”

Dứt lời, cung nữ nơm nớp lo sợ đi ra ngoài, ra lệnh cho đám nhạc công đang chờ bắt đầu diễn tấu.

Nữ nhạc công đứng đầu lập tức ra dấu, những nhạc công bên dưới dù sợ nhưng vẫn ráng đứng thẳng dậy nghiêm túc tấu nhạc.

Âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng tiêu của một nữ nhạc công, tiếng tiêu du dương uyển chuyển, chỉ nhiêu đây cũng đủ thấy những nhạc công ở đây đều thuộc hàng nhất lưu.

Beta-er có lời muốn nói:

Mọi người dạo gần đây đọc chắc sẽ ghét Dực ca dữ lắm, nhưng tin ta đi, sau này ảnh tội cực kì, bị ngược thôi rồi, trong khi má Yên Nhiên lại… méo có gì xảy ra cả. Hừ hừ, tác giả đúng là cha kế *cắn khăn*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui