Phượng Nghịch Thiên Hạ

Editor: Mặc Quân Dạ

Phong Liên Dực giận dữ vung kiếm, một luồng kiếm quang hình trăng khuyết lập tức bay ra, đám cao thủ của Đông Ly Quốc còn chưa kịp phản ứng đã bị chém thành mấy khúc, từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, người duy nhất thoát chết cũng bị chặt đứt một tay một chân, đang lăn lộn kêu rên thảm thiết.

Giết xong đám người cản đường, Phong Liên Dực mới phát hiện thiếu nữ có bóng lưng quen thuộc kia đã biến mất từ lúc nào!

Trời đổ tuyết lớn, căn bản không biết phải đi nơi nào tìm người.

Đáy mắt màu tím thấp thoáng ánh đỏ khát máu, Phong Liên Dực lạnh lùng nhìn tên cao thủ Đông Ly Quốc đang sống dở chết dở kia, nói: “Giết!”

“Bệ hạ tha mạng! Chúng ta không phải thích khách, thích khách là người mặc áo choàng đen kia cơ! Chúng ta vì đuổi theo nàng cho nên mới xông nhầm vào hoàng cung, hoàn toàn không có ý đồ làm loạn!” Người nọ cho dù đã mất một tay một chân nhưng vẫn không hề muốn chết, vội vàng lên tiếng cầu cứu.

Khi nghe đến năm chữ “người mặc áo choàng đen”, biểu tình vốn tàn nhẫn của Phong Liên Dực đột nhiên biến đổi, hắn bước nhanh ra khỏi đại điện, đi tới trước mặt người kia, lạnh lùng hỏi: “Người mặc áo choàng đen? Ngươi có thấy được hình dạng của nàng không?”

“Tiểu nhân không thấy, nhưng mà…nhưng mà có người từng gặp qua nàng!” Người nọ thấy có hy vọng nên vội vàng nói.

“Đem người từng gặp nàng vào cung, trẫm muốn đích thân thẩm vấn hắn!” Phong Liên Dực ném thanh kiếm trong tay đi, khóe môi lộ ra một nụ cười lãnh khốc.

Nàng không thể chỉ xuất hiện ở trong mộng của ta, mà ta, cũng tuyệt đối không để cho nàng quay đầu rời đi như vậy nữa!

Trong tẩm cung, nước suối ấm áp từ trong đầu rồng bằng đá chảy xuống đỉnh đầu hắn, sau đó trượt vào ao.

Phong Liên Dực nhắm mắt lại, hơi nước dày đặc khiến khuôn mặt của hắn trở nên mơ hồ.

Cung nữ cẩn thận cúi đầu giúp hắn vệ sinh vết thương trước ngực, hoàn toàn không dám nhìn lén gương mặt tuyệt sắc kia dù chỉ một chút.

“Bệ hạ, người đã được mang đến.” Bên ngoài có người cung kính bẩm báo.

Phong Liên Dực chậm rãi mở miệng: “Cho hắn đi vào.”

“Vâng.” Thị vệ đáp, sau đó quay đầu nói với người đi theo: “Vào đi!”

Tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến, Huyền Âm chậm rãi khom người đi vào phòng. Vẫn là khuôn mặt âm dương quỷ dị cùng bộ y phục nửa đen nửa trắng cực kỳ tức cười, mặc dù là môn hạ đa mưu túc trí dưới trướng của Ngụy đại tướng quân, y vẫn hoàn toàn không dám bất kính với người trước mắt.

Y là người thông minh, chỉ từ thái độ của đám người Tu La Thành ở bên ngoài, y liền biết vị tân hoàng của Bắc Diệu Quốc này tuyệt đối không phải là hạng người dễ trêu chọc.

Quả nhiên, khi vừa tiến lên, y liền cảm giác được một cỗ áp lực đè nặng lên trái tim, khiến y ngay cả việc hít thở thôi cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

“Tiểu nhân Huyền Âm, xin bái kiến bệ hạ tôn quý của Bắc Diệu Quốc!” Huyền Âm quỳ xuống, dùng tay ôm gương trịnh trọng dập đầu một cái.

“Ngươi từng gặp nàng?” Phong Liên Dực không thèm để ý đến động tác hành lễ của y, vừa mở miệng đã hỏi về chuyện tình của người mặc áo choàng đen.

“Đúng vậy, người nọ đã từng lẻn vào phủ đệ của Ngụy Tam tiểu thư, có ý đồ hành thích người.” Huyền Âm cúi đầu nói.

“Ngươi có nhớ kỹ bộ dáng của nàng không?” Phong Liên Dực căn bản không muốn nghe y nói nhảm, hắn chỉ muốn biết chuyện tình về người mặc áo choàng đen kia mà thôi!

Nghe thấy trong lời nói của hắn mang theo sự mất kiên nhẫn, Huyền Âm lập tức nói: “Tiểu nhân không những thấy rõ ràng mà còn có thể giúp cho bệ hạ cũng nhìn thấy!”

Phong Liên Dực mở to mắt, từ trong ao đứng lên, bọt nước theo da thịt sáng bóng trượt xuống, lướt ngang qua vết thương vẫn chảy máu đen trên ngực, quả thật là một hình ảnh khiến người ta sợ hãi.

“Ngươi biết nàng ở đâu?”

Huyền Âm không cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức cúi đầu, sợ đến mức tim đập lệch nhịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui