Phượng Nghịch Thiên Hạ

Nước suối ấm áp lượn lờ bốc lên khí nóng, thị nữ vẩy từng cánh hoa vào trong nước, hương hoa tỏa ra, thấm vào ruột gan.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng bên cạnh cái ao, dùng chân dò xét một chút nước ấm, thấy vừa vặn liền nói: "Các ngươi đi ra ngoài đi."

"Tôn thượng, nô tỳ dựa theo sách cổ học được thủ pháp đấm bóp, chi bằng để nô tỳ..." một thị nữ xung phong nhận việc nói.

"Đi ra ngoài." Hoàng Bắc Nguyệt không lưu tình nói, đám thị nữ không ai dám do dự, vội vàng lui xuống.

"Đúng rồi." Hoàng Bắc Nguyệt nhớ tới cái gì, đột nhiên gọi lại bọn họ, nói: "Mặc Liên thế nào rồi?"

Thị nữ vừa rồi xung phong nhận việc nói: "Mặc Liên tôn thượng bị Thánh quân nhốt trong phòng hối lỗi, có thể hai ngày nữa mới được thả, tuy nhiên tôn thượng yên tâm, Thánh quân yêu quý Mặc Liên tôn thượng, sẽ không để ngài ấy chịu khổ."

Xem ra tâm ý của Hồng Liên đối với Mặc Liên không phải bí mật gì, tựa hồ mỗi người cũng biết.

Dựa theo tính cách Hồng Liên, loại chuyện này tự nhiên không giấu diếm được.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, để tất cả thị nữ ra ngoài, còn nàng lẳng lặng ngâm mình trong nước nóng, chậm rãi điều trị nguyên khí, mượn sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương để chữa thương.

Trong Bùa Phong ấn thú, Ma thú Hỏa Diễm đã chậm rãi dung nhập ý thức của nàng. Ở trong Bùa Phong ấn thú, hắn đang bị thuần hóa, quá trình này không biết sẽ kéo dài bao lâu, bởi vì càng là thú cấp bậc cao, thuần phục càng khó khăn hơn.

Mà Thôn Thiên Hồng Mãng không mạnh như Ma thú Hỏa Diễm, tin rằng sẽ đơn giản hơn so với nó.

Đồng thời, nàng lại phát hiện Tiểu Hổ thoi thóp trong không gian linh thú, nằm không nhúc nhích, Hoàng Bắc Nguyệt gọi hắn một tiếng, hắn mới u u đáp lại, sau đó tiếp tục không nhúc nhích.

Chẳng lẽ Tiểu Hổ bị thương sao?

Kiểm tra trên người hắn, không phát hiện dấu vết bị thương, nhưng sao hắn như bị đánh vậy?

"Tiểu Hổ, chẳng lẽ không có Chi Chi ở đây, ngươi không vui sao?" Nghĩ đến khả năng này, Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên.

Tiểu Hổ bình thường luôn xem thường Chi Chi, không ngờ Chi Chi không có ở đây, hắn lại nhớ như vậy, xem ra đã tạo dựng được tình bạn rồi.

Nghe thấy lời nàng, Tiểu Hổ càng giận dỗi không thèm để ý.

Biết hắn cáu kỉnh, Hoàng Bắc Nguyệt an tâm, rời khỏi không gian linh thú, nghe thấy Yểm chậm rãi nói: "Có lẽ nó muốn trưởng thành."

"Ý ngươi là thành niên sao?" Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc, thần thú phát triển rất chậm và gian nan, đại khái từ nhỏ đến lúc trưởng thành cũng phải mất vài chục năm, thậm chí hơn trăm năm, mà Tiểu Hổ mới năm tuổi!

"Không sai." Yểm chắc chắn nói, "Có lẽ chịu ảnh hưởng của ngươi. Hắn mặc dù không ký kết bổn mạng khế ước với ngươi, nhưng ở trong không gian linh thú của ngươi tự nhiên sẽ chịu ảnh hưởng."

"Thật tốt quá!" Hoàng Bắc Nguyệt dùng sức vỗ bọt nước, sang sảng cười ha hả.

Nghe tiếng cười thỏa mãn cùng vui sướng của nàng, Yểm thật sự không thể giải thích, loài người đúng là dễ dàng thỏa mãn, không có ý nghĩa.

"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi giả mạo Hồng Liên rốt cục muốn làm gì?" Yểm lười biếng hỏi, nghe hắn nói có vẻ không thích Điện Quang Diệu.

Hoàng Bắc Nguyệt nâng cánh hoa trong nước, để nước chậm rãi chảy qua cánh trắng muốt nõn nà, thản nhiên cười nói: "Ta nghĩ đến gần Thánh quân."

"Đến gần hắn có gì tốt?"

"Hắn vẫn thần bí như vậy khiến ta rất tò mò, không nhìn khuôn mặt thật sự của hắn, ta không cam lòng."

Yểm hắc hắc cười rộ lên: "Ngươi không sợ bị hắn phát hiện?"

"Cho nên ta muốn ngươi hỗ trợ, nói cho ta biết rốt cục hắn là hạng người gì?"

"Hắn?" Yểm chậm rãi mở miệng, "Ta chỉ có thể nói, hắn thật sự rất thần bí."

"Ngay cả ngươi cũng cảm giác hắn thần bí?" Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên.

"Quả thật, ta phải nhắc nhở ngươi, đừng bao giờ giao trái tim cho hắn." Trong giọng nói của Yểm đột nhiên tràn ngập đầu độc cùng thần bí.

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, "Hả?"

Yểm thấp giọng cười rộ lên, "Ngươi nếu giao trái tim cho hắn, hắn lập tức sẽ ăn sống ngươi"

Hoàng Bắc Nguyệt xạm mặt, bắt đầu hối hận vì hỏi Yểm vấn đề này.

"Ngươi bây giờ không tin, sau này ngươi sẽ tin." Yểm thờ ơ nói, hắn luôn luôn không nói dối.

Hoàng Bắc Nguyệt không phải không tin tưởng, mà là cảm giác trong lời nói của Yểm thiếu thuyết phục.

Nói thí dụ như, giao trái tim cho Thánh quân có rất nhiều trường hợp, là trái tim thật, hay là lòng trung thành? Tín ngưỡng? Hoặc là tình yêu?

Nếu như chỉ là trái tim thì may, nhưng nếu là ẩn ý, nàng không thể không cẩn thận hoài nghi, Thánh quân có ảo thuật nào đáng sợ hay không?

Tuy nhiên chưa nhìn thấy Thánh quân thì chưa thể có đáp án.

Tắm rửa xong, nàng thay quần áo mới của Hồng Liên, để thị nữ chải đầu, đội trang sức. Vừa đứng trước gương, nàng cũng tưởng rằng người trong gương chính là Hồng Liên!

Giống nhau đến mức này, thật sự là một chuyện quỷ dị.

"Tôn thượng, Thánh quân muốn gặp ngài." Trang phục mặc xong, một thị nữ cung kính đi vào nói.

Đi gặp Thánh quân nhanh như vậy sao?

Lúc nghe xong lời của Yểm, trong lòng nàng có chút bất an, tuy nhiên sớm muộn gì đều phải gặp, nàng há là người sợ hãi sao?

"Đi thôi." Nàng giương cằm lên, kiêu ngạo nói, thần thái bừa bãi quả thật giống Hồng Liên như đúc.

Quang Minh Thần Điện nằm ở vị trí tốt, cho dù không có thị nữ dẫn đường, nàng cũng nhận ra đường.

Đi tới trước quảng trường Quang Minh Thần Điện rộng rãi, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Mạnh Kỳ Thiên từ một hướng khác đi tới. Hắn đi ngang qua suối phun, bọt nước trong suốt che tầm mắt của hắn, tuy nhiên lúc bọt nước hạ xuống, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hồng Liên.

Hồng Liên tôn thượng của Điện Quang Diệu đi tới đâu cũng giống như lửa cháy, không lên tiếng cũng có khí thế bức người, không ai không nhìn thấy sự tồn tại của nàng.

Trải qua một hồi cãi nhau không lâu, có thể nói hắn cùng Hồng Liên thành địch nhân rồi, bị Hồng Liên nhục nhã như vậy, hắn làm sao có thể cung kính nàng như trước được?

Mà Hồng Liên tự nhiên cũng không cần kiềm nén sự miệt thị cùng khinh thường hắn.

Cho nên lúc Mạnh Kỳ Thiên nhìn thấy nàng, tưởng rằng sẽ lần nữa bị Hồng Liên nhục nhã, nhưng nữ nhân kia chỉ là tùy tiện tới trước mặt hắn, liếc mắt nói: "Mạnh Kỳ Thiên, ngươi đứng ngốc ở đây làm gì? chẳng lẽ Thánh quân cũng triệu kiến ngươi?"

Mạnh Kỳ Thiên trong lòng bất ổn, trong nháy mắt nảy sinh nghi hoặc, không biết Hồng Liên diễn trò gì? Ả là người yêu hận rõ ràng, lúc ghét một người, tuyệt đối không thể giả tạo tỏ ra thân thiện.

Nhưng tại sao Hồng Liên thoạt nhìn không đểý chút nào cuộc cãi vã trước kia không lâu, ả khi nào biến thành người rộng rãi như vậy?

Bị cặp mắt thâm thúy cơ trí nhìn, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng không có nắm chắc.

Nàng không tiếp xúc nhiều với Mạnh Kỳ Thiên, tuy nhiên biết người này thông minh tuyệt đỉnh, tâm cơ thâm trầm, không dễ ứng phó, so với Hồng Liên cùng Mặc Liên, kỳ thật nàng càng kiêng kỵ người như Mạnh Kỳ Thiên.

Nàng nói lời vừa rồi là dựa theo thói quen của hắn cùng Hồng Liên ở chung mà diễn.

Từ trước mấy lần gặp qua, trí nhớ phán đoán Mạnh Kỳ Thiên rất tôn kính Hồng Liên, thực lực chênh lệch quá lớn, hắn cho dù thông minh cũng không thể tránh được, ít nhất biểu hiện không thể qua loa.

Mà Hồng Liên đối với hắn mặc dù chưa tới mức là bạn tri kỉ, cũng không có cừu hận gì, nhất định tán đồng Mạnh Kỳ Thiên. Tóm lại bọn họ ở chung rất ôn hòa.

Mấy thứ này nàng đã sớm phân tích tốt, tự nhận lúc nhìn thấy Mạnh Kỳ Thiên, cũng sẽ không xảy ra sai lầm, nhưng hiện tại tựa hồ có gì đó không đúng....

Đối với lòng người, nàng rất tinh thông, vừa nhìn bộ dáng Mạnh Kỳ Thiên bất thường, liền không nhiều lời với hắn, nói nhiều sai nhiều, sau này cố gắng không tiếp xúc với hắn nhiều, hắn rất nhạy cảm.

Hoàng Bắc Nguyệt xoay người muốn đi, nhưng Mạnh Kỳ Thiên lúc này lại cười nói: "Đúng vậy, xem ra Hồng Liên tôn thượng nhiệm vụ cũng hoàn thành thuận lợi!"

"Ta ra tay có thể không thuận lợi sao?" Hoàng Bắc Nguyệt không muốn nhiều lời với hắn, xoay người đi hướng Quang Minh Thần Điện.

Mạnh Kỳ Thiên cũng biết điều không nói lời nào.

Hoàng Bắc Nguyệt ngụy trang rất giống, không chút tỳ vết. Nếu như không phải có một hồi khắc khẩu liên quan đến Mặc Liên, Hồng Liên cảm xúc biến hóa quá lớn, Mạnh Kỳ Thiên cũng tuyệt đối sẽ không thấy kỳ quặc.

Tuy nhiên vì trận cãi vã mới khiến hắn mơ hồ cảm giác Hồng Liên trước mắt này bất thường.

Thông minh như hắn, trên đời này không chuyện gì có thể qua được mắt hắn!

Mạnh Kỳ Thiên đẩy cửa lớn của Quang Minh Thần Điện, trong nháy mắt bên trong ánh sáng từ hàng vạn hàng nghìn đèn đuốc chiếu vào mắt Hoàng Bắc Nguyệt khiến lóa một chút, tuy nhiên trên mặt không chút kinh ngạc, tiếp tục theo đuôi Mạnh Kỳ Thiên bước vào.

Đi trên thông đạo đèn đuốc vờn quanh, trong lòng phảng phất tuôn ra cảm giác thần thánh, giống như bị đầu độc, tựa hồ có chút kích động muốn cúi đầu quỳ lạy.

Hoàng Bắc Nguyệt thần sắc như thường, không vì tò mò mà nhìn loạn. Rất nhanh đã đi đến chỗ ngọn đèn sâu nhất, nơi thần thánh nhất.

Sa rèm màu vàng hạ xuống, sau rèm, một bóng người mờ ảo lười biếng dựa vào ghế, không nhìn thấy mặt hắn, nhưng lại có cảm giác hắn nhìn lại đây, ánh mắt sắc bén, khiến nội tâm người ta nảy sinh cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.

Mạnh Kỳ Thiên quỳ xuống, nàng cũng quỳ theo, cung kính không dám có một tia chậm trễ.

Thánh quân, người sau rèm là Thánh quân của Điện Quang Diệu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui