Phượng Nghịch Thiên Hạ

Lạc Lạc ngã lăn trên đất, nước mắt đọng lại, tiện đà bưng mắt thấp giọng khóc lên.

Phong Nhã Ngọc không hiểu nhìn hắn, sư huynh tuổi nhỏ tài cao, thông minh có tài. Trong lòng vẫn sùng bái sư huynh sang sảng trượng nghĩa này. Tựa như năm đó ngưỡng mộ mà cố gắng noi gương theo Phong Liên Dực.

Nhưng hiện tại thấy hắn khóc chật vật như vậy, tâm tình phức tạp khiến hắn ngơ ngác đứng, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng đẩy hắn ra, sau đó đứng lên, đi tới bên người Lạc Lạc ngồi xổm xuống, hỏi: "Tại sao không giết ta?".

"Ngươi muốn ta tin tưởng tâm của mình, trong lòng ta chính là nghĩ như vậy." Lạc Lạc thấp giọng nói, "Ta xin lỗi Anh Dạ..."

"Đứng lên." Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên nghiêm túc nói, Lạc Lạc ngẩn ra, từ từ đứng lên.

"Ngươi vẫn coi ta là sư phụ sao?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.

Lạc Lạc xoa nước mắt gật đầu, "Ngày đó bái sư, ta đã nghĩ cho dù chết cũng không hối hận."

"Tốt lắm, mang theo Nhã Ngọc vào trong phòng đi."

Lạc Lạc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn nàng, Phong Nhã Ngọc cao hứng nói: "Sư phụ, ngươi rốt cuộc nhớ tên ta rồi?".

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Ta trước gọi ngươi là gì?".

"Tử Diệu a!" Phong Nhã Ngọc bĩu môi, "Lúc không có ai, sư phụ chưa bao giờ gọi ta là Tử Diệu, đây vốn không phải tên của ta, cho nên ta..."

"Tốt lắm, vào đi." Hoàng Bắc Nguyệt cắt đứt lời của hắn.

Phong Nhã Ngọc rất nghe lời thúc Lạc Lạc cùng nhau đi vào một gian trong phòng, buông rèm xuống, hai người ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Lạc Lạc lau khóe mắt hỏi: "Ngươi không phải tên Tử Diệu?"

"Ừ!" Phong Nhã Ngọc gật đầu, "Tử Diệu là sư phụ đặt cho, để ta chớ quên bản thân là hoàng tử Nước Bắc Diệu."

"Chẳng trách ta thấy ngươi quen mặt." Lạc Lạc thấp giọng nói, ngày đó lúc cùng công chúa Anh Dạ đi Nước Bắc Diệu, trên yến hội hắn nhìn thấy Thập nhất hoàng tử Phong Nhã Ngọc ở phía xa.

"Sao ngươi không nói sớm?" Lạc Lạc nắm tay thật chặt.

Phong Nhã Ngọc vô tội nói: "Ta cũng vậy, ngày hôm qua gặp sư phụ mới phát hiện."

Lạc Lạc vén rèm lên muốn đi ra ngoài, Phong Nhã Ngọc liền vội vàng kéo tay hắn, nói: "Không nên phá hư chuyện của sư phụ!"

Lạc Lạc lúc này mới thôi, hai người an tĩnh chờ.

Không bao lâu, Phương di nương cất tiếng: "Nguyệt nhi, Công chúa Hi Hòa tới."

Hoàng Bắc Nguyệt để Phương di nương rời đi, nàng mang Công chúa Hi Hòa vào, đóng cửa lại.

"Nước Đông Ly lại đầu hàng! Ngụy võ thần đúng là tên vô lại!" Cửa vừa đóng, Công chúa Hi Hòa phẫn hận nói.

Hoàng Bắc Nguyệt tựa vào cửa, lạnh lùng nói: "Ngươi định đi cứu hắn? ha ha, ngươi tình thâm ý trọng với hắn quá nhỉ."

"Ngươi không hiểu đâu!" Công chúa Hi Hòa đưa lưng về phía nàng, hai tay gân xanh đặt trên bàn, "Khi ngươi thích một người, cho dù hắn tội ác tày trời thì vẫn sẽ thích hắn!".

"Cũng như thích một người, cam nguyện vì hắn mà phản quốc, mưu hại thân nhân, loại cảm tình này thật khiến người cảm động a." Hoàng Bắc Nguyệt có chút châm chọc nói.

Công chúa Hi Hòa xoay người nhìn nàng, "Hồng Liên, ngươi đừng chỉ biết nói ta, ngươi không phải nói sẽ cùng Nước Nam Dực bắt Nước Tây Nhung, hai nước chia đôi sao? Tại sao hiện tại Nước Tây Nhung đầu hàng Chiến Dã. Nước Đông Ly lại bị Nước Bắc Diệu cùng Nước Nam Dực cùng chia cắt? Thậm chí Ngụy võ thần lại viết hàng thư, giết hoàng đế nước Đông Ly! Hắn rốt cục nghĩ cái gì chứ?"

"Như vậy không tốt sao? Ngụy võ thần không có nước Đông Ly, hắn sẽ không còn kiêu ngạo nghênh ngang nữa, chỉ có thể phụ thuộc vào ngươi."

"Tuy nói như vậy, nhưng hành vi của hắn khiến ngay cả ta cũng khinh!" Công chúa Hi Hòa oán hận nói, khuôn mặt diễm lệ vẫn quốc sắc thiên hương như cũ, lúc tức giận toát lên vẻ sắc sảo.

"Hai người các ngươi đều là người giống nhau, chẳng ai có tư cách xem thường nhau?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh.

Công chúa Hi Hòa cả giận nói: "Ta khác hắn!"

"Khác thế nào? Ngươi tìm cách mưu hại Trưởng công chúa Huệ Văn khiến bà chịu nhục, chẳng phải cùng một giuộc với Ngụy võ thần hay sao?"

"Ta năm đó hại tỷ ấy vì tỷ ấy đoạt mọi thứ của ta? Ta là thứ nữ, tỷ ấy là đích nữ, ta cái gì cũng kém tỷ ấy! Ta kiến công lập nghiệp trên chiến trường, cản mũi tên cho phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại khen ngợi tỷ ấy thông minh, gặp nguy không loạn, có phong phạm Đại tướng! Dân chúng lại yêu quý tỷ ấy, tất cả mọi người thích tỷ ấy! Ta thì sao? Mẫu phi ta qua đời sớm, ta ăn nhờ ở đậu, ta gặp Ngụy võ thần trước, nhưng hắn lại yêu thương tỷ ấy! Ta cố gắng nhiều như vậy, nhưng chẳng có được thứ gì, còn bị tỷ ấy trách mắng ta liên lạc với địch!"

Công chúa Hi Hòa vừa nói, tâm tình rất kích động liền khóc lên, nghĩ Ngụy võ thần đã mất đi tất cả, không còn vênh mặt hất hàm sai khiến bà nữa nên mọi oán hận chất đống trong lòng nhiều năm rốt cuộc có thể thổ lộ ra.

"Ta lúc đầu liên lạc với Ngụy võ thần là vì hắn muốn ta truyền lời cho hoàng tỷ. Ta không chịu, hắn nhiều lần dây dưa, không cẩn thận bị hoàng tỷ bắt gặp. Tỷ ấy có tư cách gì chỉ trích ta? Chuyện tỷ ấy cùng Hiên Viên Vấn Thiên cẩu thả tưởng ta không biết sao? Đáng đời tỷ ấy bị chết thảm như vậy! Đây đều là báo ứng!".

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không thay đổi nói: "Mặc dù bà đối xử với ngươi như vậy, nhưng ngươi cũng không nên lén lút qua lại với Ngụy võ thần nhiều năm như vậy. Lúc hai nước giao chiến tổn binh hao tướng không nói, lúc hòa bình nước Đông Ly cũng có nhiều tin tức của Nước Nam Dực, thậm chí cả thần thú bảo vệ trong Học Viện Linh Ương, ngươi hại chết bao nhiêu người không áy náy sao?"

"Hừ!" Công chúa Hi Hòa cười lạnh, "Nước Nam Dực chưa từng cho ta cái gì? Ta vì sao phải hiến dâng hết thảy cho Nước Nam Dực để đến mức chết thảm như Hoàng tỷ, còn cả mẫu phi ta nữa. Những người này không tốt sao? người tốt nên mới chết sớm."

Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng giương lên, "Đúng vậy, người tốt chết sớm, nhưng người xấu cũng không sống lâu, cho dù không ai xử lý, nhưng ông trời sẽ xử lý."

Công chúa Hi Hòa cau mày nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nói: "Hồng Liên, ngươi hôm nay hơi kỳ lạ!"

"A? Chỗ nào kỳ lạ?" Hoàng Bắc Nguyệt cười hỏi.

"Ngươi nói nhảm rất nhiều!" Công chúa Hi Hòa đã bình phục cảm xúc kích động, bản thân có chút khó hiểu, vì sao trong lòng oán hận như vậy, vừa nói ra liền tiêu tan mọi bất mãn trong suốt bao năm qua!

Việc này đã qua rất nhiều năm, bà ngẫu nhiên nhớ tới hoàng tỷ cũng có chút áy náy. Dù sao lúc hoàng tỷ còn sống coi như tốt với nàng, cho nên ngần ấy năm, bà không muốn nhớ tới chuyện cũ, muốn làm tròn bổn phận, đối xử tốt với Bắc Nguyệt mà Hoàng tỷ để lại.

Đáng tiếc, khi còn bé Hoàng Bắc Nguyệt nhu nhược vụng về. Lúc lớn lên lại thông minh, hơn nữa thiên phú cao không khác Hiên Viên Vấn Thiên. Vì vậy, bà chỉ có thể lựa chọn diệt trừ Bắc Nguyệt.

"Được rồi! Ngươi nói dẫn theo một vị khách quý tới gặp ta, hắn ở đâu?" Công chúa Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

Nếu bà biết sau khi vào cửa đã bị trúng chiêu của chức mộng thú mà không kìm lòng được nói ra hết thảy, bà nhất định sẽ tức chết.

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Ta mang Ngụy võ thần đến."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui