Hôm sau tỉnh lại, đầu cháng váng, tay chân mềm yếu, lại thấy y phục chỉnh tề nằm trên giường. Màn mỏng như khói, chăn gấm che lấp, hương vị dâm mỹ ẩn ẩn tràn ngập trong rèm, lờ mờ mơ thấy có người nói nhẹ ở bên tai nàng: “Mạn Nhi ngoan, uống cái này đi.” Chất lỏng nồng đặc, nàng không khỏi nhíu mày, người nọ lại dùng miệng ngậm nhả vào.....
Thị nữ từ từ tiến vào, hầu hạ nàng rửa mặt, nàng không muốn nghĩ thêm nữa. Ở dưới giường, hai chân lại vô lực, vẫn cứng lại. Thị nữ cả kinh bước lên đỡ lấy nàng. Nàng nhíu mày thật sâu, chỉ nghe quản gia phủ Hách Liên đến bên ngoài cửa nói muốn đưa nàng trở về. Thị nữ sớm chuẩn bị áo quần mới cho nàng, tay chân luống cuống chạy tới chạy lui bên người nàng, nhất thời cũng bỏ quên chuyện này.
Tận đến lúc ra khỏi phủ, cũng chưa thấy Hách Liên Du.
Tìm cớ khiến quản gia đưa đến nửa đường. Quản gia không kiên trì nữa, đến bãi tha ma, canh gác đã rút lui, đúng là cực kỳ thuận lợi.
Trong đường ngầm rất nhiều lối rẽ, không chú ý nên bị lạc đến nơi khác, đến cuối đường cũng không có ánh lửa,bóng tối đen ngòm khiến người tự dưng bực bội, vô ý dùng lại nhiều, chép miệng rồi đi lên phía trước. Lại nghe tiếng cười như chuông bạc của nữ tử, từ không trung cách rất xa truyền tới.
Lưng nàng lập tức phát lạnh, tốc độ bước nhanh hơn, ngầm trộm nghe nàng kia còn đang cười, thanh âm chát chúa, nghe đúng là quen tai. Hồ nghi xoay người lại, đứng lại ở bên vách tường, mơ hồ chỉ nghe nàng kia cười nói: “Ta không tin, ca chỉ đùa ta.” Lại có nam tử cười nói: “Ta sao dám đùa muội, những câu này là thật.”
Thượng Quan Mạn nao nao, nghe thanh âm này, giống như là Hoa Dương và Thất hoàng tử, quả nghe nàng kia vui cười: “Ca thật sự cho là ta đẹp hơn so với Chiêu Dương tỷ tỷ?”
Thất hoàng tử cởi mở cười: “Thập Tam Muội rực rỡ hồn nhiên, trong nội tâm của ta ai cũng không so được.” Hoa Dương dậm chân, thanh âm xấu hổ: “Ai muốn đến ở lòng ca.”
Thượng Quan Mạn cười, những lời này lại cực giống lời nói của thiếu nữ với nam tử trong lòng, nếu như không phải biết rõ bọn họ là huynh muội, thật sự sẽ nghĩ như thế. Ngưng thần nghe tiếp, thất hoàng tử lại trầm giọng xuống: “Muội nhớ kỹ, nhất định phải đem chức Công bộ Thượng Thư đang trống nói cho Tạ mẫu phi.” Hoa Dương cười không ngừng: “Ta biết rồi, bảo mẫu phi tiến cử ca phải không...” Thất hoàng tử hình như lại nói tiếp cái gì, Hoa Dương chỉ cười. Nàng đột nhiên không có tâm tư để nghe tiếp. Trở lại trong điện, chỉ nghe thấy La cô đứng sát cánh cửa khắc hoa gọi nàng: “Điện hạ, lão nô nấu cháo ngọt, người cần phải ăn một chén.” Thượng Quan Mạn từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ thích tài nấu ăn của bà. Lãnh cung cơ khổ, khó tránh khỏi phải tự làm lấy mọi chuyện, lấy một ít trâm cài đến phủ nội vụ đổi lấy nguyên liệu nấu ăn, đôi tay khéo léo của La cô cực thần kỳ, trong đó nàng thích nhất là cháo ngọt này.
Mùi hương tràn vào trong điện, mang theo hương vị ngọt ngào ấm áp, ngoài cửa sổ ve kêu chim hót, ánh nắng mềm mại chiếu xuống. Trong nội tâm nàng chợt yên tĩnh. Cười trả lời: “Ta sẽ ra ngay.”
Nghe được tiếng nói của nàng, La cô thở hắt ra, tiếng bước chân dần dần xa. Nàng mỉm cười thay nam trang trên người, gương đồng phản chiếu hình dáng tấm lưng trắng nõn ôn nhu, lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy trên làn da tuyết trắng ẩn ẩn một điểm hồng, sờ lên cực kỳ giống dấu răng, giống như son mơ hồ dính lên, hiển nhiên rơi vào chỗ thắt lưng mập mờ. Nàng không khỏi giật mình đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy hình như có vài hình ảnh xuất hiện ở trước mắt. Mười ngón tay đan xen vào nhau, hô hấp dồn dập cuốn vào nhau. Tóc đen quấn quanh tràn ngập trong óc, lạnh như tuyết tháng chín, dội thẳng từ đầu xuống lưng.
Rõ ràng là mộng, nhưng lại cảm thấy chân thật như vậy, chỗ đầu vai đỏ thẫm một hạt thủ cung sa còn đây, lẽ nào đêm qua thực phá thân. Nàng thậm chí vẫn còn nhớ rõ hương vị nước thuốc kia, tựa như đắng cay đêm đó, một hồi mộng xuân buồn cười, cũng còn nhớ rõ phải uống thuốc tránh thai.
La cô ở ngoài cửa nhẹ nhàng gọi nàng: “Điện hạ, Tiệp Dư chờ ngài đã lâu.”
Nàng đáp một tiếng, mới chậm rãi thay áo lụa, bước chân trì trệ, lại lấy đai lưng mặc từng cái.
Bữa sáng ăn thật yên tĩnh, Cố Tiệp Dư im lặng không tiếng động, chần chờ một lúc lâu sau, cuối cùng gắp chút thức ăn vào trong chén nàng. Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng khẽ cắn môi, yên lặng ăn. Cố Tiệp Dư lại buông đũa ngọc đi vào trong phòng. Thượng Quan Mạn muốn nói lại thôi, cuối cùng không tiếng động, La cô cười nói: “Mấy ngày nay Thái Tử Phi có phần chiếu cố, chúng ta cũng dư dả hơn rất nhiều, ngự y lại vụng trộm đưa thuốc.”
Thượng Quan Mạn cười gật đầu, liền có chút giật mình, nếu như các nàng cũng không nói gì, nàng cũng không làm được những điều này. Bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Thất hoàng tử và Hoa Dung, không khỏi ung dung. Nàng và thái tử, rốt cuộc vẫn là lợi dụng lẫn nhau.
Thần sắc La cô có phần khẩn trương: “Điện hạ, hôm nay cháu bà con kia của ta từ Binh Bộ Thượng Thư được sai việc, may mắn có thể vào cung, ngươi xem....”
Nàng chậm rãi buông đũa ngọc, giận dữ nói: “Cứ theo lời cô cô đi.”
La cô lập tức nở nụ cười: “Khoảng nửa khắc trước, hắn đã chờ ở Vũ Anh các trong rừng cây.”
Vũ Anh các vốn là chỗ nghỉ tạm của quan viên vào cung diện thánh, về sau bởi vì chỗ hơi nghiêng, cây cối âm u. Hoàng đế có đến một lần, ngại âm khí quá thịnh, liền bỏ không. Trời tháng sáu, mới sớm đã chuyển nóng, cây ngô đồng cao lớn tán lá xanh thật dày. Trên nền gạch đá loang lổ ánh sáng, vừa mới bước vào liền thấy gió mát nhẹ nhàng thổi vạt áo nhẹ bay theo gió. Chợt một hồi gió mạnh, cuốn theo đám lá xanh tuôn rơi, theo gió xoay tròn bay múa, lướt qua cạnh búi tóc như mây của nàng, kéo vạt áo dài, lướt qua trên lá xanh trải trên đất.
Có ánh mắt nhìn chăm chú trên mặt, mới thấy một nam tử lưng hổ eo gấu mày rậm mắt sâu đứng ngơ ngác ở phía xa, thấy nàng đi qua, chợt mặt đỏ, đi nhanh đến trước mặt nặng nề quì xuống: “Ty chức Hồng Phi khấu kiến Điện hạ.”
Nàng nhìn thẳng vào hắn, nghe La cô nói hắn lần đầu tiên tiến cung, ăn mặc cũng bình thường, tuy cũ rách nhưng không mất cấp bậc lễ nghĩa, ngược lại là một hán tử ngay thẳng, đạm thanh mở miệng: “Thái Úy đồng ý muốn lấy ta?”
Nữ tử hay thẹn thùng, nghe nàng nói trắng ra, trên mặt ngăm đen của Hồng Phi hiển hiện đỏ ửng, nhưng lại nói một câu như chém đinh chặt sắt: “Nếu ty chức có thể cầu được Điện hạ, chính là phúc của ty chức.”
Ngữ khí Thượng Quan Mạn có hơi hiếu kỳ: “Khuôn mặt ta bị hủy, ngươi không chê ta xấu xí sao?” Nàng cụp lông mi xuống, bóng mờ nhàn nhạt rơi vào đáy mắt, trên mặt trắng nõn hiện ra một vết sẹo dữ tợn, Hồng Phi ngẩng đầu lại nhanh chóng rủ xuống: “Ty chức... Cũng không cảm thấy Điện hạ xấu xí.”
Trong nội tâm nàng không khỏi bật cười, võ quan lỗ mãng này, thì ra cũng miệng lưỡi trơn tru như vậy, đang xuất thần, đã thấy Hồng Phi rút ra một cây tên có lông chim trắng, hai tay cao dâng lên: “Nếu Điện hạ đồng ý ủy thân gả cho ty chức, xin nhận lấy tên này của ty chức. Ty chức nhất định không phụ sự mong đợi của Điện hạ, sau này lập nhiều chiến công, sẽ phong quang cưới Điện hạ hồi phủ.”
Nói năng có khí phách, tiếng nói đủ lực, có thể lập lời thề, lại làm cho mặt nàng nhất thời biến sắc.
Không khỏi suy nghĩ, nếu gả cho hắn, mặc dù không chắc có thể bình an cả đời như lời của Cố Tiệp Dư, hắn cũng có thể đối nàng thật tốt.