Ngày tà tà che nửa phòng, trong phòng tranh tối tranh sáng, chỉ thấy hắn xoay người thay xiêm áo, dáng người loã lồ mạnh mẽ có lực chạm vào đáy mắt, nhất thời rặng mây đỏ đầy mặt nàng, xoay người sang chỗ khác.
Bên trong phòng yên tĩnh, gió nhẹ từ từ thổi tay áo, cảm giác nóng rực trên mặt nàng dần dần rút đi, trong lòng chỉ còn lại khiếp sợ.
Nếu không nhìn lầm, sau lưng hắn vết thương chồng chất, không có một chỗ da thịt nguyên vẹn, cũng tựa như vết bỏng. Những vết đen như dấu vết lửa cháy lưu lại, một đường kéo dài tới giữa đùi. Thường ngày nếu bị bỏng nước nóng, đã đau đớn khó nhịn. Nếu bị nung cháy cháy cả phần lưng, chỉ sợ là sống không bằng chết. Kẻ cao cao tại thượng như hắn, làm sao lại có những vết sẹo tàn khốc vậy. Nếu hắn là một viên minh châu, thì đó chính là một điểm tỳ vết duy nhất trên minh châu, là ai nhẫn tâm tạo ra tỳ vết trên viên minh châu sáng rỡ này.
Không khỏi nhẹ giọng mở miệng: "Vết thương kia của ngươi...."
"Uh, khi còn bé bị bỏng." Hắn thong dong mặc lại xiêm áo, ánh nắng sáng ngời chiếu gương mặt lỗi lạc tuấn lãng của hắn. Nàng không khỏi xoay người lại nhìn hắn, xuất thần.
Hắn điềm nhiên cài lại dây lưng ngọc ngang hông, mới vừa ngẩng đầu, đôi mắt màu lam tĩnh mịch, nhướng mày mỉm cười: "Nhìn đủ chưa?"
Nàng vội quay mặt đi, trâm gài tóc bên búi tóc rũ xuống khuyên tai ngọc đung đưa qua lại, gò má đang nóng rực, lại thấy lạnh. Trong đầu chỉ còn lại vết thương đáng sợ của hắn mới vừa thấy, tức giận trong lòng đã sớm tiêu mất. Nàng đã dùng cách bỏ đói hắn để trút giận, càng cảm thấy mình buồn cười, khẽ nhếch cằm, hỏi: "Đói bụng không?"
Trong mắt hắn có nụ cười mập mờ không rõ: "Cũng thật là đói bụng." Nụ cười kia quá mức sáng chói, trong lòng chợt cảm thấy ngượng ngùng, xoay người liền đi ra ngoài điện, bỗng dừng bước, mắt nhìn bình sứ miệng nhỏ trên bàn dài hỏi: "Bánh xốp mộc lan, có được không?"
Hách Liên Du nghe vậy sáng mắt nhìn nàng, vách tường sơn màu đỏ sáng khắc nhiều loại hoa tựa như gấm, đôi mắt hắn hết sức sáng tỏ: "Mạn nhi lại biết món ta yêu thích."
Nàng bỗng nhiên tự biết lỡ miệng. Năm ấy gặp hắn, sớm đã ghi nhớ sở thích của hắn vào lòng. Thích uống trà cúc, thích nhất bánh xốp Mộc Lan, sạch sẽ, thích mặc thường phục màu lam, thích hoa Mộc Lan, thích uống rượu mạnh tự ủ, tửu lượng cũng không người nào có thể địch... Mỗi lúc tịch mịch, nàng không biết đã nhắc lại bao nhiêu lần ở trong lòng. Hôm nay nếu để hắn biết, chỉ sợ càng coi thường nàng, xoay mặt nói: "Sở thích của Hách Liên Đại nhân, chỉ sợ ngay cả kẻ ngu cũng biết." Trong cung nữ nhân ái mộ Hách Liên, tự nhiên ngay cả sở thích của hắn cũng trăm phương ngàn kế để tìm hiểu, tựa như nàng trước kia.
Bỗng lạnh mặt, đi thẳng ra cửa.
La cô nghe nói nàng muốn ăn bánh xốp Mộc Lan, có chút kinh ngạc. Nhưng nàng chỉ bình thản sắc mặt phân phó xuống, cũng ngăn luôn câu nói của bà, chỉ hạ lệnh đi làm.
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời đã có mấy phần u ám. Mái cung thật cao, mái hiên cong vểnh lên. Ngước mắt nhìn lên, giống như ếch ngồi đáy giếng, giếng này lại thật hoa lệ tĩnh mịch.
Thái tử sải bước nhảy vào bên trong viện, thấy người phía trước không nghe thấy tiếng động, tiếng cười lanh lảnh: "Thập nhị muội!"
Nàng quay đầu đi, thái tử mặc thường phục màu đỏ thẫm đã tới cạnh bên, chắc là đi gấp. Phía dưới mí mắt ửng đỏ nhàn nhạt, mắt phượng nhíu, lộ ra quyến rũ khác biệt. Không khỏi cười: "Tam ca có việc vui gì sao, cao hứng như vậy."
Thù Nhi châm trà, thái tử cười nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, khen cười nói: "Hôm nay Thù Nhi mặc thật rất khác biệt, cô thiếu chút nữa không nhận ra."
Trên má trắng nõn của Thù Nhi thoáng chốc ửng đỏ, thẹn nói: "Thái tử Điện hạ lo để ý nói chuyện với Điện hạ, sao lại nói đến nô tỳ."
Thái tử cười ha ha: "Cái này không đúng, cô khen ngươi, ngươi lại còn oán giận cô."
Thù Nhi nhẹ nhàng phất tay áo đặt chung trà, đỏ mặt giậm chân: "Điện hạ cũng là thái tử một nước, miệng lưỡi lại trơn tru như vậy." Không nhìn hắn nữa, quay người liền đi.
Thượng Quan Mạn nhìn bóng lưng nàng rời đi, chợt khẽ mỉm cười.
Thái tử nói: "Thập nhị muội, những ngày gần đây ta chiêu được rất nhiều môn khách, muội cảm thấy được không."
Nàng phục hồi tinh thần lại: "Vậy tất nhiên là tốt, chẳng qua là Tam ca, tiếp thu ý kiến quần chúng tuy tốt, nhưng vẫn nên tự có chủ ý, có thể phân biệt tinh túy cặn bã, nhận biết nhân tài, mới là tài đức nên có của một bậc quân vương, chớ bị người dễ dàng điều khiển."
Thái tử cười cắt đứt nàng: "Thưa vâng, đã lâu không gặp, muội lại dạy ta."
Thượng Quan Mạn cũng cười: "Đúng rồi, có hoàng tẩu ở bên, không cần ta lắm mồm."
Nụ cười trên mặt thái tử tắt mất, ngay sau đó lại cười: "Những môn khách lại có điểm thú vị."
"Vậy sao?" Nàng nhẹ nhàng nâng cằm, tóc đen tán lạc bên gò má, vô hạn lường biếng: "Tam ca nói nghe một chút đi."
Thái tử sáng quắc nhìn nàng, nói: "Cũng không có gì, chẳng qua là môn khách kia kể một chuyện với ta, nghe thật thú vị." Hắn nhanh chóng nhìn nàng một cái, mới nói: "Nghe nói Tây Phương có một quốc gia, cực kỳ chú trọng huyết mạch, vì không để huyết mạch hỗn tạp, quy định huynh muội hoàng thất có thể lập gia đình. Ta lại không biết chuyện lạ như vậy, cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy thật đúng." Hô hấp của hắn bỗng nhiên dồn dập, ánh mắt sắc bén, không bỏ qua một chút vẻ mặt của nàng: "Thập nhị muội có cảm nghĩ gì?"
Thượng Quan Mạn chau mi tâm lại, đã trở mặt: "Tam ca quảng chiêu lương sĩ, muội muội cực kỳ đồng ý. Nhưng sao có thể nghe lời nói xằng nói bậy thế này. Huynh muội lập gia đình bại hoại luân thường, đây là đạo lý từ xưa, Tam ca chẳng lẽ không biết hay sao?"
Sắc mặt thái tử ảm đạm như người chết, mới vừa rồi như ngày xuân muôn hoa đua thắm khoe hồng, thoáng chốc như mùa đông tuyết tung bay, vạn vật khô kiệt. Hai mắt hắn vô thần, ngồi ở chỗ đó chỉ tựa như lảo đảo muốn ngã. Thượng Quan Mạn không nghĩ hắn phản ứng kịch liệt như thế, hối hận đã phản đối quá mạnh. Hắn kể chuyện lạ cho nàng nghe, nàng lại trào phúng hắn một phen, vội gọi: "Tam ca, ta nhất thời nhanh miệng...."
Hắn phút chốc khoát tay cắt đứt, cúi đầu ngồi đối diện, bóng mờ che đáy mắt hắn, một mảnh tối tăm, nhìn không rõ vẻ mặt của hắn. Thượng Quan Mạn không biết vì sao hắn phản ứng mạnh như thế, luống cuống lo lắng: "Tam ca, ca.... Ca làm sao vậy?"
Thái tử nặng nề thở ra một hơi, cúi đầu không nhìn nàng, chỉ để ý rót trà: "Cô không sao."
Nhất thời yên tĩnh.
La cô cười từ nhà bếp nhô đầu ra: "Thái tử Điện hạ, lão nô làm bánh xốp Mộc Lan, dùng một cái không?"
Bánh xốp Mộc Lan... Thái tử chỉ cảm thấy mạch máu trên trán chớp mắt căng ra. Hắn hờ hững nắm tay, giọng khẽ run: "Món đó, không phải là món Hách Liên Du thích ăn sao?" Cũng là hỏi nàng.
Thượng Quan Mạn có chút mất tự nhiên, chỉ cảm thấy như bị vạch trần tâm sự, lúng túng mà ngượng ngùng, hết sức bình tĩnh cười: "Tam ca nói như vậy, bánh xốp Mộc Lan chỉ để cho một mình hắn ăn sao?"
Thái tử “uh” một tiếng, thật sâu cau mày: "Ta căm ghét bánh xốp Mộc Lan."
Thượng Quan Mạn ngạc nhiên, sau đó liền có chút khó chịu. La cô thấy thái tử không trả lời, sớm đã chui vào trong nhà bếp, bên trong viện chỉ còn hai người. Gió thổi cành lá ngô đồng vang lên tiếng sào sạt, tĩnh đến quỷ dị. Thượng Quan Mạn nhẹ giọng ôn nhu cười nói: "Không thích thì đừng ăn, ta bảo La cô làm bánh hạnh nhân, chúng ta cùng nhau ăn được không."
Lúc này thần sắc thái tử mới hòa hoãn chút, nói: "Không cần, nếu đã làm, cũng không nên vứt bỏ, cô cũng không đói." Vẫn như cũ trầm mặt.
Thượng Quan Mạn lần đầu tiên không nắm được tâm tình của hắn. Suy đi nghĩ lại, mới vừa hắn nói tới huyết mạch. Thái Tử Phi gia thế hiển hách, hai người lập gia đình là một đôi trời đất tạo nên, sao có thể bôi nhọ huyết mạch hoàng thất. Hắn để ý chuyện huyết mạch như vậy, chẳng lẽ là.... Không khỏi mỉm cười: "Tam ca cảm thấy Thù Nhi như thế nào?"
Thái tử sửng sốt, giương mắt nhìn nàng, sắc mặt vẫn tối tăm: "Rất tốt, muội nhắc đến nàng làm gì?"
Nhìn thần sắc hắn, chẳng lẽ là đã đoán sai. Trong lòng Thượng Quan Mạn không đáy. Nàng đối với tình cảm nam nữ còn mơ hồ, lại chưa từng làm mai cho người ta, càng có vẻ không lưu loát, chần chờ một hồi lâu mới nói: "Nếu tam ca thích, không bằng ta dâng nàng cho ca, ta nhất định vui mừng cho hai người."