Tăng Trường Chí đuổi kịp Lư Oanh, tay phải vươn ra đặt lên vai nàng.
Cảm thấy bả vai bị ai đó kéo lại, Lư Oanh quay đầu.
Khi nàng nhìn vào gương mặt tái xanh kia, trong lòng chợt chấn động, bỗng hiểu ra có một số việc, sợ là không đơn giản như mình nghĩ.
Lúc này, trên phố, bốn phía người đi lại tấp nập, Lư Oanh vốn đã xuất chúng, nay trong tình cảnh thế này, lại càng có nhiều ánh mắt chú ý tới hai người bọn họ hơn.
Giọng Tăng Trường Chí đầy tức giận: "A Oanh, muội vừa nói cái gì? Muội nói muốn nhường là ý gì?".
Trong giọng nói tràn ngập sự giận dữ.
Lư Oanh nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa giận của hắn, lông mày thanh tú khẽ cau lại, nhắc nhở hắn: "Tăng ca ca!", thanh âm vút cao.
Tăng Trường Chí trừng mắt đe dọa những người hóng chuyện xung quanh, khiến mọi người nhanh chóng tản đi, rồi quay đầu nhìn Lư Oanh, lạnh lùng nói: "Những lời muội vừa nói là có ý gì? Hãy giải thích rõ ràng cho huynh!".
Giải thích ư? Còn cần nàng giải thích gì nữa? Nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, nàng không buồn giải thích.
Đôi mắt Lư Oanh se lạnh, không khỏi tự cười bản thân: nếu trước đây, nhìn thấy bộ dạng hắn lúc này, mình sẽ cho rằng hắn vẫn còn tình cảm với mình, rồi nghĩ chuyện giữa hắn và Bình Nhân, tất cả là do mình hiểu lầm!Đáng tiếc, sau khi bị thương, cảm giác của mình quá nhạy bén, nhạy bén đến mức khiến bản thân không thể giả bộ hồ đồ.
Nghĩ tới đây, một cảm giác mệt mỏi xuất hiện trong lòng nàng.
Trừng mắt nhìn Lư Oanh đang trầm mặc, giọng nói tức giận của Tăng Trường Chí lại vang lên: "Sao thế? Muội không dám nói ư?".
Rốt cuộc, Lư Oanh cũng ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn về phía sau hắn, một hồi lâu, môi hồng khẽ cười, dịu dàng nói: "Biểu tỷ đang tới.
"Bình Nhân tới ư? Tăng Trường Chí ngẩn ra.
Hắn đột nhiên nhớ lại, vừa rồi vì quá tức giận mà bỏ lại nàng ấy để đuổi theo! Lư Oanh nhìn về phía sau hắn, giọng vẫn lạnh lùng trong trẻo: "Biểu tỷ, tỷ nên tới khuyên nhủ Tăng ca ca sao?", nói tới đây, khóe môi Lư Oanh lại cười, từ từ cầm tay Tăng Trường Chí kéo lại gần tay Bình Nhân.
Động tác của nàng từ từ, rất chậm.
Vừa làm, khóe môi Lư Oanh khẽ nhếch lên, vẻ mặt tươi cười nhưng ẩn giấu sự bình tĩnh khó thấy.
Đôi mắt đen của nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt đầy sương mù của hắn, nàng ghé sát lại, nhẹ nhàng nói: "Tăng ca ca, muội và biểu tỷ là tỷ muội tốt! !Có điều thê tử của huynh đệ không thể đùa bỡn, phu quân của tỷ muội không thể chia sẻ.
Ít nhất đạo lí này muội hiểu, muội thật sự không muốn chia sẻ.
Nếu huynh chọn tỷ ấy thì nắm lấy tay tỷ ấy, nếu huynh chọn muội thì hãy đứng trước mặt biểu tỷ nói cho rõ ràng mọi chuyện.
"Khóe môi cười tựa như không, Lư Oanh nhìn chăm chú Bình Nhân đang đứng sau Tăng Trường Chí rồi khẽ nói: "Thê tử của Tăng ca ca chỉ có một, với xuất thân của biểu tỷ sẽ không thể đi làm thiếp cho người ta được.
Bình Nhân, tỷ nói gì đi!"Đây là cố tình làm khó!Quan hệ giữa ba người họ vốn không rõ ràng, lúc hắn không đề phòng đã bị Lư Oanh phát hiện.
Tăng Trường Chí chỉ nghĩ, đợi phụ thân trở về nhà, sẽ đem chuyện muốn lấy Bình Nhân làm thê tử nói ra.
Hắn đã tính kỹ, từ trước đến giờ, phụ thân rất cưng chiều hắn, mẫu thân lại không thích Lư Oanh, hắn chỉ cần mở miệng, phụ thân sẽ đồng ý hôn sự này.
Chỉ cần phụ thân rộng lượng đồng ý, hắn lập tức tìm Lư Oanh, tìm cơ hội phá thân nàng, sau đến nhà Bình Nhân cầu hôn.
Cứ như vậy, hai mỹ nhân này sẽ nằm gọn trong tay hắn.
Tính đi rồi tính lại, không ngờ hôm nay vô tình gặp Lư Oanh, định nói chuyện với nàng một lúc đã bị nàng ép đến mức này!Lư Oanh và Bình Nhân đều nhìn Tăng Trường Chi, chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Giờ khắc này, hai mỹ nhân này đều không muốn buông tha, càng không cho hắn thêm thời gian tính toán.
Nhìn hai mỹ nhân trước mặt, phải có một câu trả lời thỏa đáng hài lòng bọn họ, khí thế bức người của hắn vừa nãy giờ chùng xuống.
Môi hắn giật giật, thật lâu mới thấp giọng: "A Oanh, đây là chốn đông người, không phải chỗ thích hợp nói những lời này.
"Nói tới đây, có vẻ như tìm được lý do hợp lí, hắn nghiêm túc nhắc nhở: "Mọi người đang nhìn, A Oanh, muội buông tay ra đi.
"Dứt lời, hắn khẽ kéo, muốn rút lại tay mình.
Nếu là trước đây, Lư Oanh tất nhiên sẽ vâng lời, vẫn kính trọng và khâm phục, không dám chọc giận hắn.
Nhưng lúc này, Lư Oanh khẽ cười một tiếng, hừ muốn rút tay lại hả, thế bà cô đây nắm càng chặt hơn, đồng thời khóe miệng nhếch lên, lạnh giọng nói: "Tăng ca ca, chẳng qua chỉ là nắm tay huynh thôi mà! Biểu tỷ cũng ở đây, huynh cầm tay tỷ ấy cũng được mà!".
Nói tới đây, giọng nàng càng hạ thấp, có chút cay đắng, cầu xin: "Nếu như huynh không muốn cầm tay tỷ ấy! ", nàng chưa nói hết câu, đôi mắt trở nên sáng ngời!Tăng Trường Chí thấy nàng không thuận theo cũng không buông tha, sắc mặt chợt trắng.
Đang lúc này, tay kia của hắn thấy ấm áp, là Bình Nhân đã đưa tay nắm lấy tay hắn!Hai tay siết chặt, Bình Nhân không nhìn Lư Oanh mà nhìn hắn, thản nhiên cười: "Tăng ca ca, chúng ta trở về thôi!"Dứt lời, nàng kéo Tăng Trường Chí xoay người, để hắn tách khỏi Lư Oanh.
Hắn không muốn xoay người, mặt hắn nhợt nhạt, ánh mắt ngó chừng Lư Oanh.
Nhìn gương mặt thanh lệ của nàng, Tăng Trường Chí thấy có chút hoảng loạn.
Nhưng hắn biết mình không thể nói gì thêm nữa, nếu như hắn tiếp tục biểu lộ tình cảm với Lư Oanh, hắn sẽ mất đi hậu thuẫn nhà Bình Nhân.
So với Lư Oanh, cưới Bình Nhân được lợi ích hơn nhiều! Không khí nặng nề khiến mọi người hít thở không nổi.
Lư Oanh từ từ cúi đầu, sau đó lùi lại hai bước.
Nàng dứt khoát xoay người, vung vẩy túi tiền kêu leng keng.
Bước chân hòa lẫn vào dòng người xung quanh.
Trong nháy mắt, bóng dáng nàng hoàn toàn mất hẳn.
Đưa mắt nhìn Lư Oanh rời đi, Bình Nhân vui vẻ ra mặt.
Trong mắt nàng, ngoài vui vẻ còn có chút đắc ý không thể che dấu.
Đúng lúc này, tay nàng chợt lạnh lẽo.
Bình Nhân vội vàng quay đầu, nàng nhìn thấy, bóng dáng Tăng Trường Chí một lần nữa lại đuổi theo bóng lưng của Lư Oanh.
Nhưng vừa đuổi theo vài bước, hắn chợt nhớ ra, quay lại chỗ Bình Nhân trấn an: "A Nhân, lúc còn nhỏ A Oanh luôn nghĩ lớn lên sẽ gả cho huynh, nên luôn lệ thuộc vào huynh.
Huynh chỉ sợ giờ muội ấy nghĩ không thông.
Muội hãy đi về trước, ngày mai huynh sẽ tới gặp muội".
Suy nghĩ một chút, hắn quyết định khiến Bình Nhân hoàn toàn yên tâm: "Muội đừng lo nghĩ gì, đợi giải quyết xong chuyện A Oanh, huynh sẽ bảo bà mối tới nhà muội bàn chuyện hôn sự.
"Nghe xong câu này, Bình Nhân mặt mày hớn hở.
Tăng Trường Chí vội vàng xoay người đuổi theo Lư Oanh.
Đi được mấy bước, hắn lại rẽ vào chợ, thầm nghĩ: Nên mua chút quà theo.
Hắn nghĩ Lư Oanh vẫn còn thích hắn, có thể do phát hiện ra chuyện của mình và A Nhân nên tức giận thế thôi.
Không cần vội vã, chỉ cần dỗ dành nàng ta một chút, nàng sẽ hết giận.
Hắn chợt nhớ, vừa rồi trong mắt Lư Oanh có một tia lạnh lẽo, không khỏi nghĩ: Không nên kéo dài hơn nữa.
Chờ nàng vừa hết giận, ta sẽ chiếm lấy thân thể nàng ngay.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tăng Trường Chí hiện ra hình ảnh thân thể thiếu nữ tựa cánh hoa đào xinh đẹp, tim hắn đập rộn ràng, cảm thấy lòng bàn tay hơi ươn ướt.
Liếm môi nghĩ: A Nhân thích ta như vậy, cũng chẳng hiểu sao, so với A Nhân, ta hứng thú với Lư Oanh hơn.
.
.