Cậu thiếu niên kia cúi đầu không đáp.
Lư Oanh quay lại nhìn hai vị đại nhân.
Người trung niên mặc hoa phục khẽ nhíu mày, nhắc nhở: "Trả lời!"Thiếu niên cả kinh, run run trả lời: "Ta! ta họ Chu.
"Lư Oanh gật gật đầu, hỏi tiếp: "Chu công tử có phải là người tinh thông võ nghệ?"Lời vừa nói ra, thiếu niên họ Chu mặt tái xanh, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lư Oanh, lớn tiếng mắng:"Ngươi nói nhảm! Độc phụ, ngươi muốn vu oan cho ta!".
Lúc này, nàng vừa mở miệng, liền hỏi hắn có tinh thông võ nghệ không, đây không phải là ám chỉ mình giết người thì là cái gì?Lư Oanh khẽ nhếch môi, nàng quỳ gối xuống, tay nắm lấy tay thiếu niên họ Chu, chỉ vào vết chai nói:"Đây là cái gì thưa Chu công tử? Dù viết chữ nhiều đến đâu cũng không thể bị chai như thế này!"Sắc mặt thiếu niên họ Chu trắng bệch.
Hắn mở miệng muốn biện hộ, giọng nói Lư Oanh lại vang lên, chỉ vào đôi giày của hắn nói: "Nơi này là vùng đồng nội ngoại thành, hôm trước vừa có một trận mưa lớn, giày ai đi cũng bám đầy bùn đất, chỉ có Chu công tử có đế giày bị bùn bám còn phần mũi giày thì sạch sẽ.
Như vậy Chu công tử không chỉ có võ nghệ hơn người mà khinh công cũng xuất chúng!".
Tất cả thiếu niên tới đây đều không mang hạ nhân cầm theo bao quần áo, cứ thẳng đường mà đến, cậu thiếu niên họ Chu này không phải ngoại lệ.
Vì vậy, lời nàng vừa dứt, ánh mắt mọi người nhìn về phía các cậu thiếu niên còn lại.
Quả nhiên, giày của mấy cậu thiếu niên đó khắp nơi đều bẩn, chỉ riêng thiếu niên họ Chu là sạch sẽ.
Sắc mặt thiếu niên họ Chu càng tái nhợt, Lư Oanh đứng lên.
Nàng chăm chú theo dõi hắn, chậm rãi nói:"Thật ra thì hai điểm này chỉ là thứ yếu.
Quan trọng là vừa rồi tiểu nữ thấy dưới tay phải của tiên sinh Khưu có một chữ Quynh* được viết bằng máu".
Quynh (冂): là một trong những nét thuộc bộ chữ Hán.
Chu (周).
ở đây ý là khi Khưu tiên sinh chết định viết tên kẻ sát hại mình nhưng không kịp, chỉ viết được một nét rồi lăn ra tắt thở.
Lời này vừa nói ra, thiếu niên họ Chu hét lên, hắn khàn giọng: "Không thể nào! Lúc đó ta đâm trúng tim hắn, hắn lập tức chết! "Chưa dứt lời!Sắc mặt thiếu niên họ Chu trở nên trắng như tuyết, miệng mở to, muốn nói mà không biết nói gì.
Mọi ánh mắt đều tập trung lên người hắn.
Những ánh mắt này, kinh ngạc có, căm ghét có, hoang mang có! Thiếu niên họ Chu trợn tròn mắt, không thể nói thêm nửa lời! Đối với những lần tra hỏi của Lư Oanh, hắn chỉ thừa nhận đúng, bị dọa đến luống cuống.
Nhưng lần này vì nóng lòng thanh minh cho bản thân, hắn trót lỡ miệng! Sau một hồi an tĩnh, thanh âm vang lên từ mọi phía! Rốt cuộc cũng lừa được cho hắn nói ra, Lư Oanh im lặng.
Thật ra thì nàng cảm giác thiếu niên họ Chu này chắc chắn có vấn đề.
Bằng chứng chưa có nhưng buộc phải tìm.
Trên thực tế, nếu câu kia không lừa được hắn thì nàng vẫn tiếp tục ra những chiêu khác.
May mà ngay lần đầu đã thành công.
Nàng thành công.
Nên nàng không có chuyện gì, đệ đệ nàng cũng không sao hết!Trong tiếng ồn ào, Lư Oanh cảm thấy ấm áp, là do đệ đệ đang ôm mình.
Ôm lấy đệ đệ, Lư Oanh chưa kịp nói gì đã nghe thấy một giọng nói phía sau truyền đến: "Tiểu cô nương, lang quân nhà ta cho mời!"Lang quân nhà hắn? Lư Oanh quay đầu, định bước theo, liền phát hiện hai chân đã mềm nhũn như bún, không đi được.
Thấy nàng như vậy, người thanh niên cười thành tiếng, không vội thúc giục.
Một khắc sau, Lư Oanh thấy khỏe hơn chút, lúc này mới đi sau thanh niên kia đến bên xe ngựa.
Hai người một trước một sau tới cạnh xe ngựa, chỉ thấy người thanh niên kia hướng về người trong xe thi lễ, thấp giọng nói: "Lang quân, Lư cô nương đã tới".
Từ trong xe truyền đến một tiếng cười tao nhã: "Để nàng vào đây!".
Người thanh niên quay đầu, nói với Lư Oanh: "Lư cô nương, mời lên xe".
Lư Oanh "vâng" một tiếng, cúi đầu đi tới bên xe ngựa, vén rèm xe ra rồi bước vào.
Vừa vào trong xe, một mùi hương khoan khoái truyền tới, tựa như mùi cỏ xanh phiêu diêu ngày xuân.
Lư Oanh ngoan ngoãn ngồi vào một góc xe, hai tay đặt trên gối, không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Mãi đến khi giọng nói thanh nhã kia truyền đến: "Ngẩng đầu lên.
"Lư Oanh nghe tiếng liền ngẩng đầu.
Vừa ngước lên nhìn, Lư Oanh liền vội nghiêng đầu, dời tầm mắt đi! Chỉ vừa nhìn đôi mắt ấy, đã khiến người khác cảm thấy nao núng.
Lư Oanh vẫn tự nhận mình tính tình lãnh đạm, cho là sau khi bị tổn thương, dù núi Thái Sơn có đổ thì mặt cũng không đổi sắc, giờ này, nàng lại không dám nhìn nhiều.
Rõ ràng lang quân này đã quen với biểu hiện mọi người dành cho mình như vậy, hắn dịu dàng cười: "Cậu thiếu niên kia là đệ đệ của ngươi?""Vâng.
""! !Đáng tiếc.
"Đáng tiếc? Tại sao hắn lại nói đáng tiếc?Lư Oanh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhìn về phía vị quý nhân này lần nữa, Lư Oanh phát hiện mình có thể đối mặt với hắn.
Nàng chuyển tầm mắt, thấp giọng: "Lời lang quân vừa nói! !tiểu nữ không rõ!""Không rõ sao?", lang quân kia nhẹ nhàng cười: "Ngươi đi xuống đi.
"Hả?"Vâng.
", Lư Oanh bước xuống xe ngựa.
Nhìn bóng dáng Lư Oanh đã đi xa, lang quân quyền quý trong xe ngựa nhắm hai mắt lại.
Người thanh niên bên ngoài đến gần hắn, nhìn trước nhìn sau rồi lên tiếng: "Lang quân, chuyện này làm sao đây?"Gió xuân khẽ thổi khiến rèm xe lay động.
Vị lang quân ngũ quan anh tuấn, trời sinh khí chất hơn người, ánh mắt bức người, cười một tiếng, mơ hồ lộ ra hai má lúm đồng tiền, nói: "Là ta dùng người không đúng! !Nếu thế chỉ có thể tương kế tựu kế".
Mi mắt hắn khẽ cụp xuống, khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Tên là Lư Oanh sao? Cũng có chút thú vị! Ngươi tặng cho nàng cuốn Trung dung, nói với nàng, ta rất vui".
Bốn chữ cuối cùng, không hiểu sao, công tử kia cảm giác trong giọng nói của mình có chút cổ quái.
Đúng lúc người thanh niên kia xoay người, quý nhân đó nói tiếp: "Đưa cái này cho nàng.
"Nhận lấy hộp gỗ tinh xảo chủ tử đưa, thanh niên ngẩn người, hắn ngạc nhiên hỏi: "Cái này, lang quân, ngọc bội này không phải đã sớm vỡ sao?", kể cả có ghép lại các mảnh cũng không thể hoàn chỉnh, mà lang quân muốn tặng cho người ta?Trong xe ngựa, lang quân kia nhếch khóe môi: "Tất nhiên ta biết nó đã vỡ.
""Vậy! ?""Nàng ấy làm hỏng đại sự của ta, có qua có lại dĩ nhiên ta đáp lễ tặng nàng một sự kinh ngạc bất ngờ, không nên sao?"Lời này vừa dứt, người thanh niên nhanh chóng cúi đầu khom lưng: "Nên, nên, hoàn toàn nên!", dứt lời, gã vội vã xoay người, chớp mắt đã chạy một quãng xa.
.
.