Phượng Nguyệt Vô Biên


Lư Vân mặt biến sắc, không chờ hắn trả lời, Lư Oanh đứng bên đã lạnh nhạt hỏi: “Tăng ca ca, huynh đến đây có chuyện gì? Đi vào phòng rồi nói”.

Dứt lời, nàng liền bước vào trong phòng.

Sắc mặt Tăng Trường Chí chợt biến, hắn cảm thấy, thái độ của Lư Oanh dành cho hắn khác xưa, nàng xem thường hắn, không hề có chút ngưỡng mộ và tình cảm nào.

Nàng nói chuyện với hắn bằng giọng lãnh đạm, xa cách, khiến hắn muốn nổi giận.

Đè nén phẫn nộ, Tăng Trường Chí trầm giọng hờn lẫy nói: “Ở chỗ này cũng được rồi!”.

Hắn nghĩ tới mục đích đến đây, nặn ra nụ cười, thong thả nhìn Lư Oanh, nhẹ nhàng giải thích: “A Oanh, hôm đó muội thực đã hiểu lầm huynh rồi.

Giữa huynh và A Nhân thật sự không có chuyện gì.

”Hắn ngừng một chút, nghĩ tới kế hoãn binh hữu dụng mình vẫn thường dùng, liền cất giọng mềm dẻo, tiếp tục: “Huynh vẫn luôn thích muội, chỉ muốn lấy một mình muội, A Oanh, sao muội có thể nghĩ oan cho huynh như vậy?”“Thật vậy à?”.

Đang đi, Lư Oanh bỗng quay đầu lại, đôi mắt phân biệt rõ đúng sai lạnh lùng nhìn chăm chú hắn một lúc, rồi cười lạnh hỏi: “Tăng ca ca, huynh cũng từng nói với biểu tỷ của muội những lời như vậy sao?”.


Nàng ta! !làm sao biết được chứ?Tăng Trường Chí sắc mặt khẽ biến, nhưng trong chớp mắt hắn đã phục hồi tâm trạng.

Nhíu mày, hắn không kiên nhẫn nhìn Lư Oanh, tức giận nói: “A Oanh, muội không tin huynh sao?”, giọng nói nghiêm túc mang theo cả sự cảnh cáo.

Cũng vẫn giọng nói này, vẻ mặt này, vẫn Lư Oanh quen thuộc đó, trước kia, phàm là nàng làm trái ý hắn hoặc nói những lời hắn không thích nghe, hắn cũng dùng giọng điệu vừa cảnh cáo, vừa chán ghét này, khiến nàng chột dạ lo sợ.

Mỗi lần như vậy, nàng sẽ đều nhu thuận nghe lời hắn, vì nàng quan tâm hắn, vì nàng không muốn mất hắn, vì nàng đã quá quen với việc dựa vào hắn, khiến nàng trở nên bé nhỏ yếu đuối.

Nhưng bây giờ, Lư Oanh lại thờ ơ.

Trái tim nàng nói cho nàng rõ ràng rằng nam nhân này đang cố phô trương thanh thế, tất cả, chẳng qua hắn muốn cất giấu những suy nghĩ bí mật trong lòng.

Nhắm mắt, Lư Oanh lần nữa nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn thẳng Tăng Trường Chí, cười nhạt: “Đúng, muội không tin huynh.

”Không nghĩ tới nàng trả lời thành thật như vậy, hắn nghẹn họng một hồi.

Lúc này, liếc mắt tới một chỗ cách đó không xa nơi đầu ngõ, Lư Oanh đột nhiên lên tiếng: “Ô! Biểu tỷ cũng tới.

”Cái gì?Tăng Trường Chí cả kinh, quay đầu lại.

Vừa quay đầu, hắn thấy màn xe ngựa được vén ra, bên trong có một người.

Người đó, chính là Bình Nhân!Đồ ngu xuẩn này, mình đã hứa hẹn với nàng ta như thế rồi, cớ sao còn đến đây nữa chứ?Nghĩ đến kế hoạch sắp bị làm hỏng, hắn vô cùng căm tức.

Khi hắn còn đang mải suy nghĩ, Lư Oanh cười nhàn nhạt: “Tăng ca ca, hiếm khi tỷ ấy đến chơi.

Hay là ba chúng ta vào trong, Tăng ca ca, huynh nói lại cho biểu tỷ nghe câu vừa nãy được không?”, nàng nhỏ giọng: “Chỉ cần huynh nhắc lại câu vừa rồi với biểu tỷ, muội sẽ tin huynh.

”Muốn hắn chính miệng nói với Bình Nhân, hắn chỉ thích Lư Oanh, với cả chỉ muốn cưới Lư Oanh sao? Điều này sao được?Tăng Trường Chí cứng người, miệng mím chặt.

Thấy hắn như vậy, Lư Oanh lẽ nào còn không hiểu? Nam nhân này trước mặt mình thề thốt hứa hẹn, sau lưng mình cũng nói với người khác như thế!Khẳng định được điều này, Lư Oanh càng thấy chán ghét, nàng nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tăng Trường Chí, ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói từng câu: “Tăng ca ca, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu.


Nếu huynh thích người khác, đừng làm phiền muội nữa! Về hôn ước giữa chúng ta, khi nào Tăng bá phụ trở về, muội và A Vân sẽ tới nhà huynh nói chuyện.

”Đây không phải điều Tăng Trường Chí muốn nghe, hắn nghiêm mặt, nặng nề nói: “A Oanh, muội đừng nghĩ lung tung!”.

Nói tới đây, hắn nhẹ giọng, khẽ thở dài: “A Oanh, đừng đối xử với huynh như thế được không? Muội nhìn xem, huynh mang theo một xe quà tới cho muội.

Hôm nay huynh tới nhà muội hai lần rồi, muội đừng giận dỗi nữa được không?”, giọng nói của hắn với Lư Oanh chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy.

Thấy hắn vẫn chưa bỏ cuộc, Lư Oanh cau mày, nhìn thẳng đồ sở khanh này, lạnh mặt quát: “Tăng ca ca, lời muội nói huynh nghe không hiểu sao? Muội không giận dỗi huynh, muội chỉ là, không thích huynh, chán ghét huynh, muốn buông tha, huynh nghe có hiểu ý không?”.

Giọng nói Lư Oanh sắc bén, lại thêm từ ngữ nàng dùng, thái độ đâu chỉ là giận dữ! Quả thực có chút chanh chua!Tăng Trường Chí hắn đã bao giờ phải chịu đựng cơn tức giận như vậy? Huống chi người làm hắn giận là Lư Oanh, người mà trong lòng hắn vẫn xem thường là kẻ sa cơ thất thế!Đột nhiên, có một cỗ lửa giận hừng hực trong lòng, hắn muốn thốt ra những lời ngoan độc, nhưng không biết tại sao, những lời nói đó vừa đến cổ họng, gặp phải đôi mắt trong suốt của Lư Oanh lại bị nuốt trở lại.

Hai người đang đối mặt nhìn nhau, trong lúc không khí nặng nề, đột nhiên có tiếng “lách cách, lách cách” của bánh xe vang lên.

Là một chiếc xe ngựa xuất hiện ở ngoài nhà, tiếp theo, một người trung niên áo tím và một thiếu niên đi xuống, từ xa, hắn hào sảng cười: “Xin hỏi, đây có phải là nhà của Lư cô nương không?”Dương thẩm, Tăng Trường Chí và cả Bình Nhân đứng cách đó không xa, cùng với hàng xóm đều ngạc nhiên, Lư Oanh phản ứng nhanh, tiến lên một bước: “Tiểu nữ là Lư Oanh, không biết ngài là ai?”Thanh âm nàng vừa dứt, người trung niên kia tiến thêm một bước, cúi đầu lạy nàng một lạy.

Người này mặc cẩm y, cử chỉ khéo léo, là người có địa vị trong thành Hán Dương, có người nhận ra, đây là Vương đại gia ở Thành Đông, nổi danh về buôn bán tơ lụa, trong mắt những người như Dương thẩm, người này thực khó để kết giao.

Vì vậy, khi hắn hướng về Lư Oanh vái một lạy, nhất thời bốn phía sợ hãi.

Ngay lúc Tăng Trường Chí cũng ngạc nhiên nhìn Lư Oanh, Vương đại gia thở dài nói: “Khuyển tử nhà Vương mỗ gặp nạn, may mắn được Lư cô nương đây ra tay giúp đỡ, ân cứu mạng khó mà báo đáp hết, Vương mỗ có chút lễ mọn, kính mong Lư cô nương nhận cho.


”Dứt lời, hắn phất phất tay, lập tức có bốn gia nhân đi tới, khiêng hai rương gỗ đến.

Thấy cảnh này, hai mắt Tăng Trường Chí lóe sáng, hắn nhớ phụ thân trước khi đi từng nói muốn hắn kết giao với một số phú thương, quan lại.

Nghĩ tới đây, hắn nhìn Lư Oanh, cao hứng hỏi: “A Oanh, Vương đại gia kia sao muốn cảm tạ muội thế?”.

Hắn đảo mắt một vòng nghĩ: Nếu là ân cứu mạng thì… chính là chuyện tốt! A Oanh là nữ nhân không hiểu chuyện, ta phải thay nàng làm chủ.

Hắn suy đoán, chỉ cần nói lời thích đáng, ân cứu mạng này có thể giúp Tăng gia trở thành đại môn phú quý, mọi chuyện sẽ nằm trong lòng bàn tay.

Càng nghĩ vậy, Tăng Trường Chí càng kích động.

Vì vậy, hắn nhìn chằm chằm Lư Oanh, chờ mong nàng trả lời.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận