Lư Oanh đang chậm rãi bước đi, bỗng nghe thấy sau lưng vang lên một giọng quát tháo quen thuộc: "Là Lư Oanh phải không? A Oanh, A Oanh!".
Lư Oanh quay đầu lại.
Dương thẩm thấp bé vui vẻ chạy tới, trên khuôn mặt tròn trịa lấm tấm mồ hôi, bà ấy linh hoạt luồn lách giữa đám người đông đúc, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Lư Oanh.
Ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, Dương thẩm không khỏi kinh ngạc nghĩ: Tại sao mới có hai ngày không gặp mà Lư Oanh như trở nên xinh hơn thì phải? Thật ra, khoảng thời gian hai ngày sao có thể khiến một người biến đổi quá nhiều? Dương thẩm chẳng qua hai ngày nay đều nghĩ đến Lư Oanh, giờ đột nhiên gặp lại nàng, tinh thần vui vẻ, khuôn mặt hồng hào, không khỏi so sánh với một Lư Oanh luôn có sắc mặt tái xanh trong trí nhớ.
"Dương thẩm, thẩm đây là! ?"Đáp lại vẻ mặt dò hỏi của Lư Oanh, Dương thẩm cười đến hở cả lợi, giọng trách cứ: "Lư Oanh à, tỷ đệ hai con rốt cuộc là chuyển tới nơi nào? Con có biết không, hai ngày nay, vị tình lang nhà con cứ tìm con khắp nơi".
Tăng Trường Chí sao?Lư Oanh cười một tiếng, cúi đầu xuống.
Thấy Lư Oanh cười nhạt, cả người toát lên một vẻ hấp dẫn khó nói nên lời, Dương thẩm thầm than trong lòng, không khỏi nhắc nhở: "Nhưng sắc mặt nó không tốt lắm, Lư Oanh, con đã làm chuyện gì chọc giận nó sao?", suy nghĩ một chút, Dương thẩm đề nghị: "Con tránh người ta như vậy cũng đúng, chờ cậu ấy bớt giận rồi gặp nhau giảng hòa thì hơn.
Dù sao Lư Oanh nhà ta xinh đẹp thế này, tình lang nhà con sao có thể giận thật được".
Nghe Dương thẩm nói trái phải một hồi, lời nói mang theo sự quan tâm cùng khuyên giải, Lư Oanh mím môi cười một tiếng, nàng gật đầu: "Thẩm nói đúng, con cũng nghĩ như vậy", nhẹ giọng, nàng có chút ngượng ngùng nói:"Mới mua được căn nhà, hiện giờ con còn nhiều việc phải sắp xếp, chờ qua một thời gian nữa, con và A Vân sẽ chuẩn bị một bàn rượu nho nhỏ, đến lúc đó thẩm nhất định phải đến nha.
"Đúng là người được đọc sách có khác, lời nói văn nhã, vừa nghe đã hiểu.
Dương thẩm cười híp mắt, liên tục gật đầu đáp ứng.
Trò chuyện với Dương thẩm một lúc, Lư Oanh xoay người đi về nhà.
Lúc này trời đã tối, từng mảng mây nhuộm màu đỏ rực cả một góc trời phía tây, bầu trời bao la, hòa cùng cây cối xanh tươi, hoa cỏ ngát hương, khiến lòng người thoải mái, hạnh phúc.
Nheo mắt thưởng thức không gian xung quanh, Lư Oanh thầm nghĩ: Nếu cứ vĩnh viễn như thế này, không phải lập gia đình thì thật tốt biết bao.
Vừa mua nhà mới nên tiền tiêu cũng không còn nhiều, tỷ đệ hai người lại bận rộn với công việc.
Vừa đi học về, Lư Vân lại cùng tỷ tỷ viết chữ, viết mãi tới khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, hai người mới gấp sách, ăn một bữa tối ngon lành.
Ngày hôm sau, vẫn như mọi khi, Lư Vân đi học, Lư Oanh dành cả sáng ngồi nhà xem sách, xế chiều tiếp tục viết chữ.
Tới gần tối, trong giỏ nàng có thêm mười ba cái thẻ tre.
Đặt những chiếc thẻ tre vào giỏ, Lư Oanh đi tới học đường của Lư Vân.
Rất xa, còn chưa tới gần học đường, Lư Oanh đã thấy tên "đeo bám" Tăng Trường Chí thân hình cao lớn đang cúi đầu đi tới đi lui, vẻ mặt như mất kiên nhẫn.
Xem ra là đang chờ mình.
Lư Oanh khẽ nhếch khóe môi, nàng liếc nhìn sang học đường, thầm nghĩ: Nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.
Lập tức, nàng ngừng bước.
Lư Oanh vừa xoay người định đi, lại bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, là một tỳ nữ từ nhảy xuống từ trên chiếc xe ngựa, cúi đầu lấm la lấm lét nhìn quanh.
Vừa thấy Tăng Trường Chí, nàng lập tức co rụt đầu lại, núp vào một góc.
Nhìn chăm chú chiếc xe ngựa đó, Lư Oanh mỉm cười: Bình Nhân cũng đến rồi.
Xem ra mình vừa mới chuyển nhà, hai người này không có cách nào tìm thấy mình, chỉ có thể tới đây ôm cây đợi thỏ.
Nghĩ ngợi một hồi, Lư Oanh lui về sau mấy bước, trốn vào trong con hẻm.
Chưa đầy hai khắc, có một nam tử vội vàng đi tới trước mặt Tăng Trường Chí, không rõ là nói gì với hắn, thì thấy hắn liền vội vàng lên xe ngựa, chốc lát đã đi mất.
Cuối cùng cũng đi.
Thấy tên sở khanh vừa rời khỏi, Lư Oanh hơi nhếch nhếch khóe môi, cất bước đi ra.
Vừa đến cửa học đường, một tỳ nữ vội vàng chạy tới, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lư Oanh, thấp giọng nói: "Biểu cô nương ơi, Ngũ cô nương nhà nô tỳ tìm người".
"Ừa".
Lư Oanh sảng khoái gật đầu, mang giỏ đi theo tỳ nữ kia tới xe ngựa của Bình Nhân.
Thấy Lư Oanh đi tới, Bình Nhân vén rèm xe lên, nàng cúi đầu, nhẹ giọng lên tiếng: "Lư Oanh, muội lên đây nói chuyện đi".
Lư Oanh bước lên xe ngựa, bên trong vang lên tiếng lách cách, Bình Nhân lấy ra hai hộp gỗ từ vách xe, thấp giọng nói: "Lư Oanh, muội phải giữ lời hứa đó!".
Dứt lời, nàng đẩy hai hộp gỗ đó tới trước mặt Lư Oanh.
Thật sự mang tiền tới? Quả nhiên là biết nghe lời.
Lư Oanh khẽ mỉm cười, thuận tay mở một hộp gỗ ra.
Hộp gỗ này rất tinh xảo, đồ trang sức bên trong này cũng không tệ lắm.
Bên trong là đôi bông tai và một chiếc trâm cài đầu được trạm trổ khéo léo, càng khiến chúng tăng thêm vài phần mỹ lệ.
Đáng tiếc lại có chút bạc màu, chắc là đồ cũ.
Từ lúc Lư Oanh mở hộp gỗ, Bình Nhân không biết vì sao, luôn nín thở, chỉ nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng mở miệng.
Hai hộp gỗ này, chỉ là một phần rất nhỏ trong vốn riêng của nàng, đây là những thứ nàng xếp riêng để tặng kẻ dưới, đặc biệt dùng để khen thưởng người hầu.
Nàng nghĩ, lần này coi như là khen thưởng cho Lư Oanh vậy.
Ngay khi Bình Nhân thở mạnh một hơi, trong xe chợt vang lên tiếng cười khe khẽ của Lư Oanh:"Ngũ biểu tỷ vẫn giống như trước kia", nàng chậm rãi đóng hộp gỗ lại, đẩy nó tới trước mặt Bình Nhân.
Đột nhiên, nàng xoay người, vén rèm xe lên, chuẩn bị bước xuống.
Thấy Lư Oanh như vậy, Bình Nhân không nhẫn nại được, kêu lên: "Lư Oanh, muội có ý gì?".
"Có ý gì?" Lư Oanh xuống ngựa, nói càng lạnh nhạt: "Không có ý gì.
Chỉ là bỗng nhiên, muội không muốn hủy hôn với Tăng ca ca nữa".
Cái gì?Sắc mặt Bình Nhân tái nhợt, nàng vội đứng lên, lại không nghĩ đến, do đứng lên quá đột ngột, đầu nàng đập mạnh vào mui xe.
Sau khi kêu rên một hồi, Bình Nhân vội vàng ôm đầu, nhìn về phía Lư Oanh gọi: "Lư Oanh, muội đừng như vậy! ".
Nàng nôn nóng gọi, nhưng Lư Oanh vẫn không dừng bước, nàng chỉ cầm giỏ lên, thong thả bỏ lại một câu: "Tăng ca ca tướng mạo anh tuấn, gia thế cao sang, tính tình lại dịu dàng, đấng phu quân như vậy, trong lòng Ngũ biểu tỷ thực không đáng giá chút nào sao? Biểu tỷ, hai cái hộp gỗ kia của tỷ, vẫn là nên giữ lại để khen thưởng cho nô tỳ thì hơn.
Lư Oanh này dù có nghèo, cũng sẽ không mang một phu quân tuyệt vời như vậy ra để đổi lại một chút đồ vớ vẩn vô giá trị đó!".
Giọng nói kia mang theo ý cười, nhẹ nhàng thoải mái, nhưng thật ra, nói xa nói gần vẫn là chê ít.
Bình Nhân liếc nhìn hai hộp gỗ trong tay, đỏ mặt cắn răng thầm nghĩ: Nó nói đúng, mình đây yêu Tăng ca ca, muốn đường đường chính chính ở bên cạnh chàng, sao có thể tiếc tiền chứ?Nghĩ tới đây, Bình Nhân vội vàng ra lệnh cho phu xe: "Chúng ta trở về phủ, càng nhanh càng tốt!".
Phu xe đáp một tiếng, quay xe về Bình phủ.
Đi được một quãng, tỳ nữ ngồi cạnh A Nhân không nhịn được thầm nói: "Cô nương, vừa rồi nô tỳ cảm thấy biểu cô nương có hơi kỳ lạ.
"Bình Nhân lơ đãng hỏi: "Có gì kỳ lạ chứ?".
Tỳ nữ suy nghĩ một hồi, nghiêng đầu nói: "Nô tỳ cũng không biết nói sao.
Cảm thấy, dường như Tăng lang quân là một món hàng, biểu cô nương khen hắn hết lời như vậy cốt chỉ muốn đẩy giá bán lên càng cao càng tốt.
"Bình Nhân ngẩn ra, cho tới khi xe ngựa dừng trước cửa nhà, nàng vẫn còn sửng sốt.
.
.