Phượng Nguyệt Vô Biên


Chắc chắn không ai nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Trong nháy mắt, Lư Vân ngây người, Ổn thúc ngây người, hai tỳ nữ ngây người, Tăng phu nhân đang thao thao bất tuyệt thì miệng ngậm bùn cũng ngây người.

Tăng Trường Chí đang bước nhanh tới, trong lòng bối rối không biết phải làm sao để hóa giải cục diện này cũng ngây người theo!Trong khi mọi người còn ngẩn ngơ, Lư Oanh đột nhiên hét lên một tiếng sợ hãi, vành mắt chợt đỏ hoe, “Con, con không phải cố ý”.

Vừa nói, hai hàng nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng, nàng nghẹn ngào, chỉ vào con chó vàng dưới tàng cây, nói: “Con chỉ là thấy bá mẫu ghét con chó này như vậy nên muốn cho nó một bài học thôi.

Con thực sự không phải cố ý…”.

Nói tới đây, Lư Oanh sợ hãi tới mức nước mắt tuôn như suối, tay che chặt miệng, toàn thân run rẩy.

Bộ dạng này, thực là muốn có bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu uất ức, muốn bao nhiêu vô tội sẽ có bấy nhiêu vô tội.

Một thiếu nữ bề ngoài thanh lệ, bên trong toát ra vẻ tri thức như vậy bật khóc khiến cho những người nhìn thấy rõ hành động của nàng cũng cảm thấy mơ hồ.

Ví dụ như Ổn thúc chứng kiến cảnh này cũng tự nhủ: Xem ra hẳn là biểu cô nương chỉ vô ý thôi, người xưa nay không phải là người chua ngoa, cho con bé mười lá gan cũng không dám động thủ với Tăng phu nhân.

Lư Vân trực tiếp vọt tới trước mặt tỷ tỷ, dang hai tay ra bảo vệ tỷ tỷ ở phía sau: “Không cho ai tới đây, tỷ tỷ ta nói rồi, tỷ ấy không cố ý!”.

Lúc này Tăng phu nhân mới tỉnh táo lại, lập tức phun bùn đất trong miệng ra.

Một cảm giác nhục nhã vô cùng tức tối xuất hiện trong lòng.


Vì vậy, sau khi vội vàng vớ lấy chén nước súc miệng, bà nhảy dựng lên, chỉ vào Lư Oanh mà hét: “Cái đồ tiện tỳ! Cái đồ tiện tỳ ngớ ngẩn! Cái đồ sa cơ thất thế, bại hoại gia phong! Ta muốn từ ngươi, Trường Chí, Trường Chí, lập tức lấy hôn thư tới đây, ta muốn từ con tiện tỳ này!”.

Nghe thấy tiếng thét sắc lạnh the thé của mẫu thân, Tăng Trường Chí thanh tỉnh lại.

Cảnh vừa rồi hắn không nhìn thấy rõ nên còn cảm thấy lơ mơ.

Nhưng cho dù có lơ mơ thế nào hắn cũng biết Lư Oanh trước giờ tình tình cương liệt, chỉ cần hôn ước bị hủy, nàng sẽ không để hắn tiếp cận nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn, không ổn chút nào.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ một lát, hắn liền bước lên phía trước đỡ lấy mẫu thân, thấp giọng khuyên nhủ: “Mẫu thân, chuyện này rất trọng đại, chi bằng đợi phụ thân trở lại rồi quyết định?”.

Thấy mẫu thân tức giận tới mức run rẩy, sắc mặt xanh lét dọa người, Tăng Trường Chí vốn hiểu tính bà nên đỡ mẫu thân sang một bên, ghé tai bà thấp giọng nói: “Mẫu thân, từ hôn là chuyện rất đơn giản, nhưng cứ như vậy để nàng đi chẳng phải là quá dễ dàng cho nàng sao? Hay là…”, hắn cúi đầu, tiếp, “Đợi sau khi nàng vào phủ, lúc đó nàng ta chỉ là một tiểu thiếp, không phải mẫu thân muốn hành hạ ra sao thì hành hạ ư? Như vậy chẳng là tốt hơn rất nhiều so với việc thả nàng ta ra ngoài tiêu dao tự tại sao?”.

Có câu “Không ai hiểu mẹ bằng con”, nghe con trai nói như vậy, cơn tức giận như núi lửa của Tăng phu nhân bỗng tiêu tan đi hơn nửa.

Bà cười lạnh một tiếng, cúi đầu nói: “Vậy thì làm theo lời con”.

Tăng phu nhân đứng lên, sau khi lau miệng bằng chiếc khăn tay lấy từ chỗ thị nữ, bà đi tới trước mặt Lư Oanh, giọng sắc lạnh nói: “Lư thị, lần này ta tạm tha cho ngươi”.

Phất phất tay, bà nói tiếp: “Nhân lúc bổn phu nhân không có ý định truy cứu, các ngươi đi đi”.

Trên mặt bà còn lưu lại vẻ giận dữ, ánh mắt nhìn về phía Lư Oanh thì không thể giấu diếm sự căm ghét và ác độc.

Ổn thúc đứng ở phía sau nhìn thấy biểu hiện của hai mẹ con nhà này, chân mày nhăn lại mỗi lúc một sâu hơn.


Đi? Lư Oanh đương nhiên sẽ không đi.

Nàng nín khóc, cúi đầu xuống, sau khi từ từ tiến lên một bước, nàng dịu dàng quỳ xuống trước Tăng phu nhân, khàn giọng nói: “A Oanh đức mỏng phúc mỏng, lại thêm hôm nay mạo phạm phu nhân…”, nàng nghẹn ngào hai tiếng, cao giọng tiếp, “Kính xin phu nhân cho phép con và Tăng ca ca hủy hôn!”.

“Cái gì?”, giọng nói đầy kinh ngạc của Tăng Trường Chí vang lên, hắn nhìn chằm chằm Lư Oanh, “Muội nói lại lần nữa xem?”.

Lư Oanh ngẩng đầu lên, đứng dậy, sau khi bình tĩnh nhìn qua Tăng Trường Chí, vành mắt nàng đỏ dần, lại nhìn về phía Tăng phu nhân, giọng thanh thúy nói: “Phu nhân trước giờ không thích A Oanh, A Oanh hiểu”.

Nàng hít một hơi dài, ánh mắt chuyển sang Tăng lang, giọng nói trong hơn, “Tăng ca ca có người tâm đầu ý hợp, A Oanh cũng biết”.

Lấy tay áo che miệng, Lư Oanh nức nở nói: “A Oanh biết mình mang rất nhiều tội.

Mấy ngày trước, A Oanh may mắn cứu được mười mấy nho sinh, nhận được tiền tài báo ân của họ nhưng A Oanh chưa báo một tiếng với Tăng ca ca đã vội tiêu hết…”, Nghe thấy Lư Oanh nhắc tới chuyện này, khuôn mặt khó khăn lắm mới lấy lại được vẻ bình tĩnh của Tăng phu nhân bắt đầu nổi lửa giận, quả thực là tự đưa ra chú giải cho nhận định của Lư Oanh.

Ổn thúc đứng ở phía sau không cần suy nghĩ nhiều cũng biết Tăng phu nhân có ý định gì lúc đó.

Lại nhớ tới lúc Lư Oanh mới đến, Tăng phu nhân chỉ con chó nói bóng nói gió hồi, bất tri bất giác, sắc mặt Ổn thúc trở nên rất khó coi.

Lư Oanh vẫn tiếp tục, “Vì chuyện này, Tăng ca ca đã giận A Oanh, phu nhân còn bất mãn vô cùng”, nàng rũ tầm mắt, nức nở nói, “A Oanh chưa vào cửa đã đắc tội với phu nhân và Tăng ca ca, thực không dám nhắc tới hôn ước”.

Nghe tới đó, Tăng Trường Chí không kìm được mà lên tiếng, hướng về phía A Oanh: “A Oanh cần gì nói những lời như vậy? Huynh chưa từng ghét bỏ muội!”.


“Thật sao?”, Hắn vừa nói xong, hai mắt Lư Oanh liền sáng lên, nhưng lập tức, ánh mắt nàng lại tối sầm, “Nhưng huynh rõ ràng đã nói với biểu tỷ của muội rằng huynh không thích muội, còn nói huynh nguyện ý muốn lấy tỷ ấy làm chính thất”.

Lại bị vạch trần! Lông măng toàn thân Tăng Trường Chí đều dựng lên hết, theo phản xạ, hắn quát: “Không bao giờ có chuyện như vậy, muội không nên suy nghĩ bậy bạ!”.

Nói những lời này, Tăng Trường Chí hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Ổn thúc và Lư Vân đã tím lại.

“Nhưng mà!.

!nhưng mà…”, sau một lúc ngập ngừng, Lư Oanh cắn răng nói, “Nhưng muội vẫn muốn hủy hôn với Tăng ca ca”.

Tăng Trường Chí đanh mặt, hắn bất mãn nhìn chằm chằm Lư Oanh, quát lên: “A Oanh, muội có biết muội đang nói cái gì không? Muội có biết hậu quả của việc hủy hôn là gì không? Chuyện này trọng đại như vậy, muội không hiểu được đâu.

Muội cứ đi về trước đi!”.

“Muội hiểu mà!”, lần này Lư Oanh trả lời rất nhanh.

Nàng ngó chừng hắn, lớn tiếng trả lời: “Muội đương nhiên biết Tăng ca ca và bá mẫu vẫn luôn ghét bỏ muội lat cô nhi mất phụ mẫu sớm, gia cảnh khốn đốn.

Ngũ biểu tỷ thì khác, nhà của biểu tỷ có rất nhiều tiền, lấy tỷ ấy về không khác gì lấy về một núi vàng bạc cả.

Chỉ cần chúng ta hủy hôn, Tăng ca ca huynh có thể cưới biểu tỷ mà muội cũng có thể đi tìm phu quân cho mình”.

Nói tới đây, như thể chợt nghĩ tới điều gì đó, Lư Oanh che miệng, cả kinh nói: “Tăng ca ca, huynh không muốn hủy hôn với muội, chẳng lẽ là muốn cưới cả muội và biểu tỷ? Nhưng nhà biểu tỷ có tiền như vậy, phụ mẫu tỷ ấy nhất định sẽ không để biểu tỷ làm thiếp!”.

Lời này của Lư Oanh quá mức kinh động, Tăng phu nhân thấy bộ dạng tự cho mình là đúng, nghĩ mình rất quan trọng của Lư Oanh, cảm thấy vô cùng tức giận, bà không kìm được mà lạnh giọng nói: “Ai nói Bình Nhân sẽ làm thiếp chứ?”.

Một lời vừa buông, xung quanh bỗng lặng thinh!Lư Vân ngẩn người, Ổn thúc cũng ngây ra.


Ổn thúc ngơ ngác nhìn hai mẫu tử này, một suy nghĩ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu: Hừ! Hai mẫu tử nhà này muốn ép chính thê làm thiếp? Bọn họ không lo bôi nhọ thanh danh của người bằng hữu tốt đã qua đời? Trong chốc lát ông đã hiểu ra: Kẻ lương bạc như vậy, làm sao có thể hiểu được hai chữ ô nhục?Trong sự yên lặng, Lư Oanh một lần nữa đứng thẳng người lên.

Lần này, nàng không làm ra vẻ hiền thục nữa, cũng không giả bộ thanh tao lịch sự làm gì cả.

Khóe môi nàng hơi nhếch, dùng thái độ lạnh lùng ưu nhã quen thuộc ngó chừng Tăng Trường Chí và Tăng phu nhân, hai tay chậm rãi đưa tới gần nhau, vỗ mấy tiếng.

Trong tiếng vỗ tay lạnh nhạt, giọng nói thản nhiên của Lư Oanh vang vang: “Bắt chính thê làm thiếp, quả nhiên là tính toán hay!”.

Mọi người còn đang quay đầu lại nhìn, Lư Oanh đã bước tới trước, đến gần Tăng Trường Chí.

Ngước lên nhìn thoáng qua hắn đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lư Oanh vươn tay.

Đột nhiên, “bốp” một tiếng, một cái tát đã giáng xuống má phải Tăng Trường Chí.

“Ngươi dám đánh ta?”.

Cho dù trong lòng có ăn năn nhiều hơn nữa cũng không thể bù được sự tức giận, hắn nhảy dựng lên.

Khi hắn còn thất kinh nhìn chằm chằm Lư Oanh, Tăng phu nhân đã hét lên: “Hay cho một con tiện nhân, ngươi to gan thật!”.

Lời vừa dứt, lại thấy “bốp” một tiếng nữa, là Lư Oanh đã giáng thêm một cái tát xuống má trái Tăng Trường Chí! Bởi vậy, hai bên má của hắn lưu lại dấu vết ngón tay cũng có chút cân xứng.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận