Phượng Nguyệt Vô Biên


Sau khi uất ức thống hận kể lể một hồi, nhận được ám hiệu của Lư Oanh, Lư Vân nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh: "May là lần này có Ổn thúc ở Tứ phòng Bình gia đi cùng chúng cháu.

Mọi người có biết lúc đó Ổn thúc đã nói gì không? Ổn thúc nói họ Tăng kia trời sinh tính tình lương bạc, trước sau bất nhất, nam nhân như vậy không xứng làm phu quân của tỷ tỷ đấy".

Mượn lời bình phẩm của người thứ ba là có sức thuyết phục nhất.

Chỉ trong chốc lát, cả đám người nghe chuyện đều nghĩ rằng mình đã nhìn lầm người.

Hai tỷ đệ về thăm hàng xóm cũ khoảng một canh giờ, ở đó cho tới khi đã nói hết mọi chuyện, Lư Oanh mới đưa tay áo che mặt, nước mắt dịu dàng nói lời tạm biệt mọi người, quay người ra về trong tiếng than thở đồng tình của đám đông.

Đặt chân vào trong nhà, hai tỷ đệ vừa đánh liều cược một trận lập tức thở phào nhẹ nhõm, toàn thân vô lực ngã ra giường.

Lư Vân nói một hồi tới khô cả miệng cũng nằm yên nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, cậu ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ đang bận rộn đi tới đi lui chuẩn bị bữa tối, thấp giọng hỏi: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại muốn đệ nói những lời đó? Không phải tỷ đã nhờ Ổn thúc nói giúp chúng ta rồi ư? Sao tỷ còn cố ý tiết lộ cho họ?".

Lư Oanh vừa nhóm bếp vừa trả lời: "Cái này gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Với lại Ổn thúc trước giờ không phải là người ưa nói nhiều, chúng ta phải chuẩn bị tốt mới được".

Ngọn lửa đỏ trên bếp chiếu lên khuôn mặt thanh lệ trắng nõn, thân thể yểu điệu xinh đẹp của nàng khiến Lư Vân cảm thấy rất bình tâm, cả căn phòng cũng như ấm áp hơn lên.


Lư Oanh vừa bận nấu nướng vừa thấp giọng nói với đệ đệ: "A Vân, thánh nhân đã nói ba người thành hổ, ý chỉ lời đồn đại có uy lực rất lớn.

Tỷ không muốn bị mẫu tử họ Tăng kia hãm hại, không muốn bị người ta nói rằng mình ương ngạnh chua ngoa, không biết tôn ti cao thấp, do đó có một số việc mình phải ra tay trước.

Hôm nay chúng ta nói với họ như vậy, những người đó một kể hai, hai kể bốn,! !dần dần chuyện này sẽ lan rộng khắp nơi.

Tới lúc đó, mẫu tử Tăng thị có muốn phủ nhận cũng không ai nghe lọt tai".

Ngừng một chút, nàng lại nói: "Về phần Ổn thúc, đệ cũng biết thúc ấy tính tình ngay thẳng, nếu có người hỏi, chỉ cần thúc ấy nói đôi lời giúp cho tỷ thì người nghe được ắt sẽ hoàn toàn tin tưởng".

Vô luận là đánh người hay xé hôn thư, nàng đều làm rất cương liệt, nếu để mặc cho người tùy ý loan tin đồn, lại thêm mắm dặm muối thì danh tiết của nàng nhất định sẽ bị phá hủy.

Tình huống như vậy, nàng sao có thể không ra tay trước được?"Tỷ, tỷ rất hận Tăng Trường Chí phải không?".

Dưới ánh lửa bập bùng, Lư Oanh quay đầu lại, trầm tư một chút rồi gật đầu nói: "Ừ, tỷ có chút hận hắn".

Nàng mấp máy môi lẩm bẩm: "Trước kia tỷ rất tin tưởng hắn, giờ thì hận hắn nhiều hơn.

Hắn cho là phụ mẫu chúng ta không còn nữa thì có thể tùy ý đùa bỡn.

Lần này tỷ nhất định phải cho hắn biết thế nào là có nỗi khổ mà không thể nói!".

Sau khi từ giã hai tỷ đệ Lư Oanh, Ổn thúc vội vàng quay trở về Bình gia.


Bình Nhân thấp thỏm ngồi chờ nhìn thấy Ổn thúc quay về thì căng thẳng háo hức tới toát mồ hôi.

Nhưng còn chưa đợi nàng chạy tới hỏi thăm, Ổn thúc đã bước nhanh vào trong phòng phụ mẫu nàng.

Ổn thúc đương nhiên là kể toàn bộ câu chuyện cho phụ mẫu nàng nghe.

Trống ngực Bình Nhân không ngừng đập liên hồi, sau một lát đỏ mặt do dự, nàng vội đi thay xiêm y rồi rảo bước tới trước phòng phụ mẫu.

Đi tới ngoài cửa phòng thì nghe được một giọng nói vang ra từ bên trong.

Thấy giọng nói trầm trầm quen thuộc của Ổn thúc, Bình Nhân liếc mắt nhìn hạ nhân xung quanh, ý bảo bọn họ lui đi, còn nàng thì lặng lẽ đi đến bên cửa, dán tai vào cánh cửa, nghiêng người nghe lén.

Trong phòng vang lên giọng nói nặng nề rõ ràng của Ổn thúc: "Lúc ấy, Tăng tiểu tử kia trực tiếp trả lời rằng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ lấy cô nương nhà chúng ta làm thê! ".

Mấy chữ này vừa lọt vào tai, sắc mặt Bình Nhân liền trắng nhợt, mà người trong phòng vẫn tiếp tục: "Bị Lư Oanh kia liên tiếp ép hỏi, Tăng phu nhân mới nói rõ bọn họ muốn lấy cả hai, Lư Oanh làm thiếp".

Lời vừa nói ra, hai vị trong phòng đều kinh ngạc.

Bình Nhân nghe được Ổn thúc nghiêm túc nói: "Tứ lão gia, theo quan sát của tiểu nhân, Tăng phủ không xứng với nhà chúng ta.

Tăng phu nhân lỗ mãng không nói lý, quen chiếm lợi của người khác, mà Tăng Trường Chí kia cũng là kẻ hai mặt.


Hơn nữa hai mẫu tử này tính tình lương bạc, thực sự không phải là người có thể phó thác.

Vị phu quân mà cô nương lựa chọn này gió chiều nào theo chiều ấy, một khi có biến cố, chỉ e là sẽ hối hận cả đời! ".

Hắn vừa nói tới đây, chỉ nghe thấy "uỵch" một tiếng, Bình Nhân lao vọt vào, nước mắt như mưa, bởi vì lo sợ và đau lòng mà sắc mặt tái nhợt, liều mạng lắc đầu: "Không, không phải như thế.

Ổn thúc, thúc nhầm rồi, thúc nhất định là đã lầm rồi".

Nàng dường như nhớ tới điều gì đó, rướn cổ họng kêu lên: "Ổn thúc, thúc nhất định là đã trúng kế của tiện tỳ Lư Oanh kia.

Thúc đừng tin nàng, nàng ta không phải người tốt, ả hận ta đoạt Tăng ca ca, ả không có ý tốt!".

Phụ mẫu Bình Nhân không nghĩ tới nha đầu này sẽ xông tới đây, còn lao vào trong phòng, hơn nữa đã nghe rõ lời Ổn thúc truyền đạt mà còn ngu xuẩn cố chấp không chịu tin.

Ngay lập tức, Bình phụ trầm mặt, quát: "Người đâu, lôi cô nương ra khỏi phòng!".

"Dạ dạ", hai tỳ nữ vừa giữ được Bình Nhân thì Bình phụ liền ra lệnh: "Giam cô nương lại, canh chừng cẩn thận, không được để cô nương các ngươi gặp mặt bất cứ người lạ nào!".

Mệnh lệnh vừa buông, Bình Nhân sợ đến mềm nhũn hai chân.

Nàng vừa giãy giụa vừa cố nhoài người về phía cha mẹ nói: "Mẫu thân, phụ thân, không phải như thế, không phải như thế.

Tăng ca ca! !huynh ấy rất tốt, không phải như thế đâu! ", tiếng khóc mỗi lúc một xa, nhưng càng thêm thê lương.

Nghe nữ nhi khóc, Bình phu nhân không khỏi rơi lệ.


Bà lấy tay áo lau đi nước mắt, thấp giọng nói: "Cũng tại thiếp không tốt, trước kia A Nhân từng nhắc tới tiểu tử họ Tăng kia nhưng thiếp lại không để tâm.

Sau lại nghe nói phụ thân hắn được thăng làm giáo úy thì còn ngầm đồng ý cho chúng nó qua lại với nhau".

Bình phụ hừ giọng: "Cũng chỉ tại nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn như bà! Họ Tăng kia ngay cả thê tử đính ước đã mười năm còn có thể nói bỏ là bỏ, bạc tình như vậy, bà lại giật giây cho nữ nhi gặp gỡ nó? Hừ, may là lần này có Ổn thúc đi cùng, bằng không, cuộc đời này của A Nhân ắt bị hủy trong tay bà!".

Ổn thúc nghe tới đó cũng không kìm được mà thở dài: "Đúng vậy, chỉ cần nhìn họ Tăng kia vứt bỏ thê tử đính ước đã mười năm để lấy người khác là đủ biết không xứng với cô nương".

Hắn nói tới đây, bỗng phát hiện gương mặt Bình mẫu có chút xấu hổ thì không khỏi lúng túng dừng lại, vội tìm cớ lui ra ngoài.

Không cần biết sóng gió Bình phủ ra sao, hai tỷ đệ Lư Oanh sau khi ăn no nê lại bắt đầu viết chữ.

Vừa cẩn thận viết từng chữ, Lư Vân vừa trầm giọng nói: "Tỷ tỷ, cho dù đệ không thi đỗ Hiếu Liêm cũng nhất định có thể đỗ tú tài.

Đệ, đệ nhất định sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào xem thường tỷ tỷ nữa! Đệ muốn để cho cả nhà họ Tăng kia phải hối hận vì đã đối xử với tỷ như vậy, muốn một ngày nào đó bọn họ phải quỳ gối trước mặt tỷ tỷ cầu xin được tha thứ!".

Dưới ánh nến, gương mặt thiếu niên dường như đỏ bừng lên, trong đôi con ngươi đen bóng lộ ra vẻ quật cường.

Lư Oanh quay đầu, đối diện với vẻ mặt không cam chịu của đệ đệ, nàng khẽ nhếch khóe môi, nhẹ nhàng nói: "Ừ, tỷ vẫn đang chờ A Vân nên người".

Giọng nói vô cùng dịu dàng, lộ ra sự tín nhiệm không nói thành lời khiến Lư Vân cảm thấy ấm áp trong lòng, cũng chợt cảm thấy trên vai nặng xuống, tựa như có một trách nhiệm vô hình đang buộc cậu phải trưởng thành.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận