Phượng Nguyệt Vô Biên


Lư Oanh không thể tưởng tượng được, Tăng phủ cũng không thể ngờ tới, lời đồn đại đó lại lan truyền nhanh như thế.

Có lẽ là có quá nhiều người cảm thấy người sa cơ thất thế, phụ mẫu không còn như nàng vốn không nên mơ tưởng một phu quân cao xa như vậy, cho nên trong lời đồn đại, Lư Oanh được nhắc tới vô cùng hèn mọn đáng thương.

Có điều, đa phần lời đồn đều nhắm vào Tăng gia.

Là một phú gia mới nổi không được mấy năm, Tăng phủ bị rất nhiều người đố kỵ.

Chuyện Lư Oanh từ hôn cho rất nhiều người một cái cớ để công kích, vì vậy hình tượng Tăng gia càng lan truyền càng xấu đi.

Chỉ qua hai ba ngày, Lư Oanh đi trên đường thi thoảng gặp phải vài người quen biết là đều nghe mấy lời an ủi thương xót, khiến nàng lần nào cũng chạy trối chết.

Buổi tối, Lư Oanh vừa về đến nhà thì một chiếc xe ngựa bất chợt dừng trước mặt nàng, sau đó, một bóng người nhảy xuống.

Người kia hùng hổ lao ra, còn chưa tới đã muốn vung tay tát nàng.

Thấy đối phương giương tay cao lên, Lư Oanh nhíu hai mắt, nhanh chân lui về phía sau vài bước, vội vàng tránh ra.

Một lần hạ thủ không trúng, khóe mắt người tới đỏ lên: “Lư Oanh, ngươi đồ tiện nhân, ngươi hại ta thật khổ!”.

Người đó khóc tới mức không thở ra hơi, là Bình Nhân.

Thấy là nàng ta đến, Lư Oanh cũng bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghiêng người đánh giá.


Mấy ngày không gặp, Bình Nhân gầy rộc hẳn đi, gương mặt vốn mập mạp có chút trẻ con giờ trơ cả xương, càng làm nổi bật đôi mắt to đến kinh người.

Vành mắt nàng sưng đỏ, hẳn là mấy ngày qua đã khóc lóc không thôi.

Thấy Lư Oanh lẳng lặng nhìn mình, vẻ mặt không rõ là kinh sợ hay vui mừng khiến cho Bình Nhân cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Nàng căm hận nói: “Hay lắm Lư Oanh, ngươi! ngươi thật là ác độc! Ngươi chẳng những muốn chia rẽ ta và Tăng ca ca, ngươi! ngươi còn khiến mọi người chê cười ta, xem thường ta! Ta! cả đời này của ta đều bị ngươi hủy, ta có liều mạng này cũng không tha cho ngươi! Ta không tha cho ngươi!”.

Vừa hét nàng vừa lao đến.

Thấy Bình Nhân gào thét xông lên, phu xe chở nàng tới ngẩn người không nhúc nhích nhìn nàng.

Tỳ nữ đi theo Bình Nhân vội vàng chạy đến, vừa ngăn cản Bình Nhân vừa dùng ánh mắt thống hận nhìn Lư Oanh.

Xem ra đã có hậu quả.

Lư Oanh yên lặng đứng nhìn hai chủ tớ tiến tới.

Có lẽ là do tư thế của nàng quá nhã nhặn lịch sự, cũng có lẽ là do nét mặt nàng quá lạnh lùng đáng hận, tỳ nữ kia cắn răng nói: “Biểu cô nương, sao ngài có thể làm như vậy? Ngài lừa gạt toàn bộ tiền của cô nương nhà nô tỳ, lại còn phá hủy toàn bộ thanh danh, ngài thật quá đáng!”.

“Ta phá hủy toàn bộ thanh danh của nàng ta?”, Lư Oanh lạnh lùng nói, “Ta nói gì, làm gì để phá hủy thanh danh tiểu thư nhà ngươi?”.

Tỳ nữ kia ngẩn ra, ngây ngốc một hồi.


Bình Nhân mệt mỏi vừa nghỉ ngơi lấy sức trong chốc lát bỗng nức nở: “Ngươi, ngươi,… Những người đó mắng ta không biết xấu hổ, mắng ta đoạt phu quân của ngươi, còn nói ta và Tăng ca ca đã sớm có tư tình, còn nói ta mang thai đứa con của chàng… Những lời này chẳng lẽ không phải ngươi nói ra?”.

Thì ra là như vậy!Nghe tới đây, Lư Oanh bừng tỉnh.

Nàng lạnh tâm suy nghĩ: Ngươi gieo nhân như vậy, chẳng lẽ gặt quả thế này là sai sao? Nếu ta không tỉnh táo lại sau khi bị thương mà vẫn còn là Lư Oanh của trước kia thì đã sớm bị đôi gian phu dâm phụ các ngươi hãm hại cho thương tích đầy mình rồi! Tới lúc đó ai thương xót cho ta?Trong lòng nàng nguội lạnh, mặc dù nàng không hận Bình Nhân tới mức căm thù, nhưng không từng tính toán sẽ mạnh mẽ đả kích nàng ta.

Hiện giờ chuyện đã xảy ra, nàng cũng không đồng cảm thương xót cho nàng ta.

Lúc nàng đoạt phu quân của người khác chẳng lẽ không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay sao? Người trên thế gian này nếu đã dám làm sao có thể không dám nhận?Có điều, lời này chỉ có thể nói cho lòng mình nghe, bên ngoài, Lư Oanh đương nhiên sẽ không thừa nhận.

Nàng lập tức ngẩng đầu lên vẻ cả kinh, mím môi lạnh giọng quát: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối bình thường, làm sao có khả năng phát tán lời đồn như vậy?”.

Nàng ra vẻ suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Ngày hôm ấy ta và Ổn thúc tới Tăng gia từ hôn, hạ nhân trong Tăng phủ đều ở đó, những lời này chẳng lẽ là do bọn họ đồn ra? Bình Nhân, Tăng phủ nhất định là muốn phá hủy danh tiết của ngươi, ép ngươi phải gả cho Tăng Trường Chí!”.

Lời này của Lư Oanh vừa là nói cho Bình Nhân nghe, cũng vừa là nói cho tỳ nữ bên cạnh và phu xe phía sau nàng nghe.

Nàng không muốn phụ mẫu Bình Nhân hoài nghi mình, như thế sẽ bất lợi với bản thân.

Lúc này hãy cứ để cho Bình Nhân tiếp tục bốc cháy ngọn lửa tình yêu, để nàng ta chịu hành hạ bởi chuyện hôn sự với Tăng Trường Chí đi, tứ phòng Bình gia náo loạn một lần, cho bọn họ không rảnh rỗi chú ý tới nàng.

Cái gì? Lời đồn này có thể ép nàng gả cho Tăng ca ca sao?Bình Nhân vốn đã tuyệt vọng bỗng nhiên ngây người.

Nàng ngẩng đầu lặng yên nhìn Lư Oanh.


Nhìn một hồi, trong đôi mắt sưng tím kia dần dần xuất hiện vẻ vui sướng.

Dần dần, sự vui sướng mỗi lúc một rõ ràng, rực rỡ hơn.

Khẽ run rẩy, Bình Nhân lẩm bẩm: “Ngươi nói là lời đồn này có thể ép ta gả cho Tăng ca ca?”.

“Dĩ nhiên”, Lư Oanh suýt không kìm nén được cười.

Nàng tiến lên một bước, ống tay áo lay động trong gió đêm tạo ra vẻ thướt tha thùy mị.

Lư Oanh đi tới trước mặt Bình Nhân, sau khi tinh tế đánh giá nàng ta một lượt thì cười lạnh nói: “Nam nhân vô tình vô nghĩa như vậy cũng chỉ có một mình ngươi coi là bảo vật”.

Bình Nhân không để ý tới lời giễu cợt của Lư Oanh, nàng còn đang bị chôn vùi trong cơn vui mừng, hai mắt sáng rực.

Bình Nhân tự lẩm bẩm: “Ta có thể gả cho Tăng ca ca? Lời đồn này ép ta phải gả cho Tăng ca ca?”.

Lẩm bẩm một hồi, Bình Nhân vui mừng tới mức chỉ hận không thể ngay lập tức trở về phủ.

Nàng ta vừa ngẩng đầu thì thấy Lư Oanh nhẹ nhàng lướt qua mình, không khỏi thừa cơ trút hận, đuổi theo gọi lại: “Ngươi! !ngươi trả lại ta đồ trang sức! Lư Oanh, nếu không phải ngươi hồ ngôn loạn ngữ, Tăng ca cacũng sẽ không bị nhiều người chỉ trích như vậy, ta cũng sẽ không… Ngươi! ngươi trả vàng lại cho ta!”.

Lư Oanh đột nhiên quay đầu lại.

Nàng lẳng lặng ngó chừng Bình Nhân, đôi con ngươi dưới bóng đêm vừa đen vừa lạnh, lạnh đến xuyên thấu da thịt.

Bình Nhân không kìm được mà lui về phía sau một bước.

Lư Oanh lạnh giọng nói: “Bình Nhân, tiền đã thanh toán xong.


Ta hủy hôn ước, ngươi có cơ hội ở cùng hắn, lúc ấy ước định như vậy, chẳng lẽ ta nhớ sai rồi sao?”.

Lời Lư Oanh vừa dứt, lập tức một tiếng cười từ nơi cách đó không xa vang tới.

Tiếng cười kia nghe rất vang, mơ hồ có chút quen thuộc, Lư Oanh lập tức quay đầu, nhưng lại chỉ thấy con đường sâu thẳm, nào có ai đâu?Bị tiếng cười kia phá rối, Bình Nhân sợ hãi, mấp máy môi lúng túng nói: “Ta, ta…”.

Trong lúc nàng ta còn đang ấp úng không biết nên nói gì cho phải, Lư Oanh liền bước tới gần.

Lư Oanh liếc qua Bình Nhân một lượt rồi cúi đầu nói: “Lúc đó nhận được vàng của ngươi, ta còn có ý định muốn cứu ngươi… nhưng xem ra là vô dụng.

Bình Nhân, chúc ngươi và Tăng ca ca của ngươi tương ái tương sát.

Hừ, nói lại nhớ đến, hai người các ngươi một kẻ không biết liêm sỉ, một kẻ lương bạc vô tình ở cùng nhau cả đời hẳn là rất náo nhiệt.

Bình Nhân, ngươi nói có đúng không?”.

Bình Nhân bắt đầu nghe thì sửng sốt, sau khi nghe xong thì tức giận đến đỏ bừng mặt.

Trong lúc nàng ta hét lên chuẩn bị giáng cho Lư Oanh một cái tát thì Lư Oanh đã sớm đi vội vài bước tránh được.

Chỉ thấy nàng khẽ cười một tiếng, ống tay áo hơi động, nháy mắt đã đi xa.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận