Tiếng cười kia vô cùng thu hút, rất có lực tác động, nhưng vừa nghe thấy, Lư Oanh đã cảm nhận được người này thực sự lãnh tuyệt vô tình.
Lúc nàng còn đang sửng sốt, người quản sự ngồi đối diện hai tỷ đệ như bỗng nghĩ tới điều gì, gương mặt đột nhiên tái đi.
Chỉ thấy ông ta toát mồ hôi lạnh, vén rèm xe lên, cúi đầu khom lưng về phía ngoài, nói: “Tiểu nhân bái kiến lang quân.
Không dám làm phiền quý ngài hỏi han, tiểu nhân vừa rồi là theo đạo giáo huấn hai đứa tiểu bối không hiểu chuyện…”, vừa nói người quản sự vừa vội vàng kêu xe dừng lại, sau đó nhảy xuống khỏi xe luống cuống hành lễ.
Người trong xe đối diện hắn đã gặp qua.
Bởi vì đã sống nghênh phụng nhiều năm thành quen nên ông ta vô cùng để ý tới những nhân vật nhất định phải cung kính có lễ.
Do đó, vị quý nhân này vừa cất lời, ông ta liền nhận ra thân phận của hắn.
Người quản sự biết, bằng thân phận của ông ta, ngay cả tư cách gọi tên hiệu của quý nhân này cũng không có, thế nên ông ta xuống xe là quỳ phục dưới đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt vị quý nhân.
Trong lúc bối rối, ông ta chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng trầm thấp của quý nhân kia vang lên: “Oanh Oanh, ngọc bội ta cho nàng đâu?”.
Cái gì?Người quản sự cả kinh, ông ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía Lư Oanh.
Mà Lư Oanh cũng kinh hãi giống ông ta.
Nàng lúc này há hốc miệng giương mắt nhìn người kia tuấn mỹ vừa như ánh trời chiều lại vừa như ánh lửa đốt cháy người đối diện kia.
Qua một hồi lâu nàng mới nuốt nước bọt, thầm nghĩ: Hắn đang gọi mình là Oanh Oanh… Không đúng, sao hắn có thể gọi nàng là Oanh Oanh? Nàng chưa gả đi, lại đang trong hoàn cảnh khó khăn, bị hắn gọi như vậy, nếu người khác hiểu lầm chẳng phải là không còn ai dám cưới nàng nữa sao?Bỗng nhiên, Lư Oanh chợt mơ hồ nhớ lại, hai tháng trước cái người khuyên nàng nên đọc “Trung dung” kia từng thuận miệng nói một câu rằng nàng nên hủy hôn rồi sau đó tới gặp chủ công của hắn để được làm thiếp.
Nghĩ tới đây, Lư Oanh khẽ rùng mình, ánh mắt nhìn người kia thêm phần cảnh giác.
Nàng khẽ nhếch môi mỏng, sau khi miễn cưỡng hé ra một nụ cười thì cất giọng trong trẻo lạnh lùng nói: “Vị lang quân này, ngài nhận lầm người rồi!”.
Đầy vẻ kiên định, Lư Oanh ngẩng đầu lên, nhạt giọng tiếp: “Lang quân cũng biết bản thân mình dung mạo vô song, khi đôi mắt đẹp nhìn quanh không khỏi khuynh đảo người người…”.
Lư Oanh nói bằng một giọng lạnh lùng đầy ngạo mạn lại mang vẻ giễu cợt, thực không ai có thể dự liệu tới! Người quản sự trợn tròn mắt há hốc miệng, hai hộ vệ áo đen bên chiếc xe ngựa thì buồn cười nhưng không dám để chủ nhân nhà mình nhìn thấy nên đành cúi đầu, chỉ là vẫn không thể kìm được mà lồng ngực hơi run rẩy.
Vị quý nhân kia khẽ nheo mắt lại.
Từ khi hắn sinh ra tới giờ cũng đã nhiều lần phải chịu những cơn giận không đâu vì vẻ bề ngoài nhưng hắn thực chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày có người dám dùng những từ miêu tả mỹ nữ để tả hắn! Huống chi người nói còn là một tiểu cô nương thân phận thấp kém như vậy! Dưới cái nhìn mỗi lúc lại thêm sắc bén của quý nhân ấy, Lư Oanh vẫn giữ thái độ kiêu ngạo không hề bị khí thế của hắn áp chế, chỉ nghe thấy giọng nói nàng vô cùng lạnh lẽo, vẻ mặt rất nghiêm túc cảnh cáo: “Cho nên, lang quân tuyệt đối đừng để người khác hiểu sai!”.
Lạnh lùng thong dong nói xong, Lư Oanh nhìn sang vị công tử quyền quý tựa hồ từ nhỏ đã cao cao tại thượng kia, thầm nghĩ: Đấu với ta? Hừ, ta có thể dự liệu được sự biến hóa cảm xúc của ngươi, biết được tâm tình thiện ác của ngươi, chỉ cần đoán được ngươi sẽ không lấy thế áp người, ta sợ ngươi làm gì?Sau khi nói hết lời, nàng cúi đầu nhìn người quản sự đang run lẩy bẩy sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất như con heo mập kia, nhíu mày một cái, nhạt giọng kêu: “Quản sự Triệu, chúng ta có thể đi rồi”.
Phải cho tới khi nàng cất tiếng gọi, quản sự Triệu kia mới dám ngẩng gương mặt đầy mồ hôi lên.
Ông ta căng thẳng nhìn sang vị quý nhân, thấy dáng vẻ hắn tựa như không tức giận thì mới lắp ba lắp bắp đáp: “Đi? À, được được”.
Vừa nói ông ta vừa chạy lại leo lên xe, mãi cho tới khi trượt ngã xuống hai lần ông ta mới thành công leo được lên xe, ngồi tựa vào thành xe.
Đợi ông ta ngồi vững rồi, Lư Oanh liền ra lệnh cho phu xe: “Đi thôi, còn chần chừ làm gì?”.
“Vâng, vâng”.
Phu xe sợ hãi đến choáng váng vội phục hồi lại tinh thần, không tự chủ được nghe theo mệnh lệnh của Lư Oanh, vung roi đánh xe.
Cho đến khi xe trâu đã đi xa, lang quân quyền quý kia mới nhíu mày, mà bên cạnh hắn, hai hộ vệ vẫn đang đau khổ nhịn cười, nhưng không thể nhịn nổi, hai vai không ngừng lay động, hơn nữa còn thi thoảng cười lên tiếng.
Sau khi suy nghĩ một lát, cái vị quyền quý ấy quay đầu nghi ngờ hỏi: “Trông ta hôm nay không uy nghiêm bức người sao?”.
Hai hộ vệ vội vã nín cười, ngự phu nhanh miệng đáp lời: “Chủ tử đương nhiên là uy nghiêm rồi”.
Chân mày hắn chau chặt hơn, hắn chống cằm, suy nghĩ thêm rồi lại hỏi: “Nàng là người to gan lớn mật, hung hãn không sợ chết?”.
Vẫn là ngự phu kia đáp lời, ông ta lắc đầu, nghiêm túc nói: “Từ sau hôm thưởng cho nàng ngọc bội, chủ nhân luôn cho người ngó chừng nàng, nhìn hành động cử chỉ ngôn ngữ của nàng mặc dù có điểm liều lĩnh, nhưng không phải là người ngu xuẩn hoàn toàn không biết tiến lui”.
“Nhưng nàng ấy thực sự không sợ ta!”.
Ngự phu lâm vào trầm mặc.
Vị lang quân quyền quý không thể hiểu nổi, hắn lẩm bẩm hỏi: “Vì sao nàng không e ngại ta?”.
Rốt cuộc một hộ vệ của hắn cũng phục hồi lại tinh thần, giơ tay kêu lên: “Thuộc hạ biết, nàng ta bị vẻ ngoài của chủ nhân mê hoặc, chỉ lo rũ bỏ quan hệ với chủ nhân, quên mất uy nghiêm của người”.
Lời này câu trước đá câu sau, hơn nữa lại dùng từ vô lễ, chủ nhân kia lập tức nheo mắt quay đầu nhìn sang.
Đối diện ánh mắt chủ tử, hộ vệ kia bị dọa sợ đến mức vội vàng buông tay xuống, khuôn mặt nghiêm lại, nhanh chóng bày ra vẻ đoan trang.
*****Lư Vân hiển nhiên là bị biểu hiện của Lư Oanh dọa, một hồi lâu sau cậu mới dựa sát vào người tỷ tỷ, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, đó là một quý nhân, nếu người đó tức giận thì phải làm sao?”.
Lư Oanh liếc mắt nhìn đệ đệ, nhẹ giọng trả lời: “Hắn sẽ không làm gì chúng ta!”.
“Sao tỷ biết?”.
Bởi vì ta biết.
Sau khi suy xét, Lư Oanh quyết định cho đệ đệ một lý do: "Quý nhân như hắn suốt ngày được ca tụng, lời nói của ta cho hắn cảm giác mới mẻ, do đó hắn sẽ không làm gì chúng ta”.
Thấy đệ đệ vẫn còn sợ, nàng lại nhỏ giọng nói tiếp: “Xưa nay không thiếu công khanh* áo vải, những người đọc sách kia dựa vào một thân vương hầu mà trong lúc du tẩu được tục dân nịnh hót, há có thể cho rằng đó là kính trọng?”.
*Công khanh: tam công cửu khanh, chỉ những chức quan lớn trong triều đình.
Nghiêng đầu nhìn Lư Vân, Lư Oanh biết, có lẽ là do cuộc sống của bọn họ vẫn luôn quẫn bách nên đệ đệ của nàng mặc dù ngày thường rất tốt nhưng lại có tính nhút nhát của thứ dân.
Nàng nghĩ, phụ thân nàng sẽ không mong như vậy, nàng cũng nghĩ, hiện tại nàng nói ra có lẽ sẽ giúp cậu nghĩ thông.
Cái tính cẩn thận chi li của đệ đệ nàng đã khắc sâu vào xương tủy, không cần lo lắng hắn vì nghe được lời của nàng mà trở nên lỗ mãng, đắc tội với người không thể đắc tội, phạm sai lầm lớn.
Bởi vì đề phòng quản sự Triệu, hai người đều ghé tai nhau nói chuyện, giọng nói rất nhỏ.
Quản sự Triệu ngồi đối diện sau khi lắng nghe một lúc mà không được gì thì rốt cuộc không kìm được hỏi: “Lư Oanh, vừa rồi quý nhân kia có nhắc tới ngọc bội có phải là miếng ngọc bội đã vỡ ngày ngươi cứu được người đó không?”.
Thái độ của quản sự Triệu hiện giờ so với khi nãy quả thực là một trời một vực.
Vẻ cao ngạo khinh miệt đã biến thành cẩn thận, hồ nghi, thậm chí còn có cả khiếp sợ.
.
.