Phượng Nguyệt Vô Biên


Lư Oanh ngồi đọc một loạt sách, rất nhanh đã quên đi thiếu niên kia.

Đọc đọc viết viết, bận rộn mãi tới lúc mặt trời ngả về tây, nghĩ tới đệ đệ sắp tan học, Lư Oanh mới vội vã lấy rổ, định đi chợ mua chút đồ ăn về.

Nàng thấp đầu đi trong con hẻm, bước từng bước lại cảm thấy có một ánh mắt cứ dán chặt trên người mình.

Lư Oanh dừng bước, từ từ quay đầu lại.

Nàng nhìn thấy thiếu niên hàng xóm kia.

Một thiếu niên mới lớn tuổi tầm mười lăm mười sáu, thân mặc thanh sam.

Thanh sam chỉ là y phục nho sinh bình thường nhất nhưng mặc trên người hắn lại khiến người ta có cảm giác nghiêm cẩn, văn nhã khó mà diễn tả thành lời được.

Thiếu niên kia mặc dù người cao ngất nhưng thân mình lại có chút gầy gò, làn da trắng mịn màng như nữ tử, thậm chí nơi yết hầu còn chưa nhô ra được bằng hạt đậu nhỏ.

Những điều này không phải trọng điểm, bởi đây là lần đầu tiên Lư Oanh phát hiện ra, thiếu niên đứng tại nơi đó mang một vẻ đẹp tươi lành mà xa cách.

Đặc biệt là đôi mắt hắn giống như đang vẽ nên một bức tranh thủy mặc, từng nét từng nét, phảng phất như đôi mắt luôn luôn được ngăn cách bởi một lớp sương khói, như thể hàng ngàn hàng vạn thứ trên thế gian này một khi lọt vào mắt hắn đều trở thành có một không hai.

Thật không thể nào tưởng tưởng được một thiếu niên như vậy, trước đó không lâu, đã trèo qua tường nhà nàng, thậm chí còn chật vật ngã từ trên đầu tường xuống!Vừa nghĩ tới đây, Lư Oanh không khỏi cười thầm: Mình đang nghĩ gì vậy? Hắn cho dù có vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo tới mức nào thì cũng mới chỉ là một thiếu niên mười lăm, mười sáu thôi.

Giờ khắc này, thiếu niên có đôi mắt như bức họa kia đang dùng cặp mắt được bao phủ bởi hai hàng mi dài đẹp ngó chừng Lư Oanh.

Thấy Lư Oanh nhìn lại, hắn mấp máy môi, tựa như muốn quay đầu đi, nhưng cuối cùng vẫn kiên định đứng đó nhìn nàng.

Chỉ là hai tai hắn đã dần dần nhuộm màu ửng đỏ.

Thiếu niên này mang vẻ đẹp lãnh ngạo, ngũ quan tựa như tạc ra.


Vẻ đẹp toát ra từ toàn thân hắn khiến người ở cách đó vạn dặm xa xôi cũng muốn tới gần thưởng thức đó, Lư Oanh lần đầu được thấy.

Nhìn thấy hắn, nàng đột nhiên hiểu được một câu nói mà năm ngoái khi vô tình đi qua Ngũ phòng Bình thị mà nàng đã nghe được.

---Ta biết hắn hận ta! Nhưng không rõ vì sao, chỉ cần thấy hắn y quan chỉnh tề, ung dung nhìn ta chăm chăm, ta lập tức muốn xông tới xé rách y phục của hắn, bắt hắn quỳ gối trước mặt ta, cầu xin được tha thứ!”---Bốn mắt nhìn nhau một hồi, thiếu niên khàn khàn giọng nói: “Ta tên Âm Triệt”.

Âm Triệt? Cái tên này có chút quen thuộc, tựa hồ như đã từng nghe ở đâu đó.

Lư Oanh suy nghĩ một hồi cũng không thể nhớ ra rốt cuộc là nghe ở đâu, chỉ đành gật đầu.

Hai bên tai thiếu niên đỏ bừng, ánh mắt nhìn chuyên chú hơn lúc trước.

Hắn chăm chú chờ đợi Lư Oanh, tựa như đang chờ nàng trả lời.

Nàng có thể trả lời gì chứ? Lư Oanh cúi đầu, nhẹ nhàng đáp “ừm” một tiếng, xoay người dời đi.

Thấy nàng như vậy, thiếu niên vội kêu: “A Oanh, chờ một chút…”.

Hắn tiến lên phía trước mấy bước, đi tới phía sau Lư Oanh, giọng nói có chút khô khan, “Ta! năm nay mười sáu tuổi, với lại chưa định thân, nhà ta vừa mới chuyển tới thành Hán Dương ở bốn tháng”.

“…”.

Hắn đang làm gì đó? Tự giới thiệu mình sao?Không hiểu do đâu, mặt Lư Oanh cũng có chút ửng hồng.

Khóe môi nàng hơi động, “ừm” một tiếng rồi bước nhanh chân đi.

Thấy nàng muốn đi, thiếu niên vội vàng đuổi theo.

Một tay hắn giữ lấy chiếc rổ của Lư Oanh, cứng nhắc nói: “Ta cầm giúp muội!”.


“Không cần”.

“… Ta nghe nói muội đã từ hôn, ta, ta cũng chưa định thân, không cần e ngại”.

Nghe thấy thiếu niên kia dùng giọng thanh mát mà lắp bắp nói những lời như vậy, Lư Oanh có chút buồn cười.

Chẳng lẽ nàng và hắn không mang hôn ước tại thân thì có thể ngang nhiên đi cùng nhau sao?“Như vậy không ổn”, Lư Oanh quay đầu lại nhìn về phía thiếu niên, đúng như dự đoán, vừa bắt gặp ánh mắt nàng, hắn lập tức nghiêng đầu đi, chỉ là sắc đỏ trên tai đã nhuốm lên gương mặt.

Thiếu niên không nhìn nàng nhưng bàn tay cứ nắm chặt cái rổ không buông, Lư Oanh cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Nàng mấp máy môi, thấp giọng nhắc lại: “Như vậy không ổn”.

Dứt lời, bàn tay trái của nàng nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra.

Khoảnh khắc mười ngón tay chạm vào nhau, bàn tay thiếu niên đột nhiên run lên, buông lơi.

Mãi cho tới khi Lư Oanh đã đi thật xa, hắn mới cúi đầu nhìn bàn tay bị nàng chạm vào ấy.

Đang lúc đó, giọng nói của một phụ nhân từ một nơi không xa vang tới: “Triệt Nhi? Triệt Nhi?”.

Phụ nhân kia gọi được mấy câu thì có tiếng cửa phụ được mở ra.

Liếc nhìn thiếu niên trầm mặc không nói lời nào, nàng nhìn sang nhà Lư Oanh ở bên cạnh, rất không vui nói: “Triệt Nhi, lời mợ nói ngày hôm qua con không nghe sao? Nhà bên đó chỉ là những kẻ sa cơ thất thế, tiểu cô nương kia cũng chỉ là một thôn nữ tầm thường, mà nói thật ra thì là một thôn nữ bị lui hôn, phỉ báng.

Con sau này sớm muộn gì cũng phải quay về Lạc Dương.

Nữ nhi chốn này căn bản không xứng ở bên cạnh con”.

Thấy thiếu niên tỏ vẻ lạnh lùng, phụ nhân thở dài nói: “Triệt Nhi, hiện giờ không còn như khi xưa nữa rồi, lúc rời Lạc Dương, tổ mẫu con không phải đã nhắc nhở con rồi sao? Mấy năm này con không thể định thân được.


Con à, trước mắt tiền đồ quan trọng hơn nhiều”.

Nghe vậy, thiếu niên ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn thoáng qua thiếu phụ hai lăm, hai sáu tuổi thân mặc trang phục phú quý, thấp giọng nói: “Nàng cũng không nhỏ…”.

Hắn nói quá nhỏ, phụ nhân không thể nghe thấy, mà thiếu niên cũng không muốn nàng nghe được.

Chỉ trong nháy mắt hắn đã ngẩng đầu, mặt không đổi sắc đi về nhà.

Giờ là lúc vạn vật đang mùa tươi xanh, trong chợ mướt một màu rau củ.

Lư Oanh mua hai cân thịt heo và năm đồng xương heo, lại mua đầy một rổ rau xanh rồi mới quay về nhà.

Khi nàng trở về con hẻm lúc nãy, thiếu niên kia đã không còn ở đấy.

Nhìn thoáng qua phía đó, Lư Oanh cười cười, cất bước đi vào trong nhà.

Nàng vừa mới hủy bỏ hôn ước với Tăng Trường Chí, trong lòng vẫn thấy sự mỏi mệt không nói nên lời, tựa hồ như có cảm giác toàn bộ nam nhân trong thiên hạ này đều không thể tin, mà lại thấy sống một mình như vậy rất tốt.

Lúc nhàn rỗi không có việc, nàng thậm chí còn nghĩ, từ số tiền lấy được của Bình Nhân, nàng có thể mua được gian phòng nhỏ ở Thành Đô.

Đợi sau này đệ đệ thành thân rồi, nàng bị người ta lời ra tiếng vào không thể ở lại được thì sẽ tới Thành Đô, giả làm quả phụ mà sống.

Cứ sống như vậy cả đời không lấy chồng, mặc dù có chút thanh tịnh, nhưng tự do vẫn là hơn.

Trong lúc miên man suy nghĩ, Lư Oanh nhóm bếp, nhét thêm mấy thanh củi lớn vào bếp, đổ một gáo nước vào trong nồi rồi thả xương xuống.

Làm xong những việc này, Lư Oanh lấy một rổ thẻ tre đã viết xong ra, cất bước đi tới học đường.

Hôm nay Lư Oanh tới hơi muộn một chút, nàng vừa đến cửa học đường đã nghe thấy một loạt những tiếng cười, tiếng huyên náo vang lên.

Đám nho sinh đã tan học.


Lư Oanh vừa ngẩng đầu đã đưa mắt tìm, chỉ một lát là thấy Lư Vân gương mặt hồng hào chạy tới phía nàng.

Trong ánh mắt thiếu niên tuấn tú tràn đầy vẻ vui tươi thích thú.

“Tỷ tỷ!”.

“Chạy nhanh như vậy làm gì?”, Lư Oanh giận trách một tiếng, lấy khăn ra giúp cậu lau mồ hôi trên trán.

“Tỷ, hôm nay tiên sinh khen đệ!”.

Đôi con ngươi đen nhánh giống hệt của Lư Oanh chớp chớp dưới hàng mi dài, cậu đè nén giọng điệu hưng phấn mà nói: “Hôm nay tiên sinh giảng giải về ‘Trung dung’.

Lúc nói đến ‘Thiên mệnh chi vị tính, suất tính chi vị đạo, tu đạo chi vị giáo*’, tiên sinh gọi đệ giải thích.

Sau khi nghe đệ giải thích xong, tiên sinh khen đệ rất biết cách đọc sách, sau này rất có thể sẽ đỗ tú tài!”.

*Thiên mệnh chi vị tính, suất tính chi vị đạo, tu đạo chi vị giáo: Mệnh trời gọi là Tính, phát triển thuận theo tính gọi là Đạo, tu dưỡng theo Đạo gọi là Giáo.

Hiện giờ muốn đỗ tú tài, nho sinh hoàn toàn phải dựa vào tài văn nổi bật của mình để được người trên đề cử.

Tú tài và thi Hiếu Liêm như trăm sông đổ về một biển, đều là mục đích mới mà triều đình muốn hướng tới.

Vì thế, nghe được câu này, trong lòng Lư Oanh cũng phấn chấn lên.

Nàng vui mừng nói: “Thật sao? Thật tốt quá!”.

Nàng nghĩ tới những ngày bản thân cực khổ đọc ‘Trung dung’, thi thoảng lại thảo luận đôi câu với đệ đệ… Chính nhờ như vậy mới giúp đệ đệ tiếp xúc được với những lời kinh điển của thánh nhân, dần hình thành nên thói quen suy ngẫm sâu xa.

Lư Oanh vui vẻ nghĩ rằng: Sau này mình có thể thảo luận với đệ đệ nhiều triết lí hơn nữa.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận