Bởi vì đã sớm không còn tin tưởng vào nam nhân, Lư Oanh lúc này quả thực không còn để ý tới bảo vệ khuê dự nữa, dù sao không ai thèm lấy cũng chẳng vấn đề gì.
Do đó, sau khi dứt lời, mắt thấy người đàn bà chanh chua kia phun bùn đất ra khỏi miệng lại bắt đầu muốn mắng chửi tiếp, nàng nhặt hai nắm bùn từ trong rổ lên rồi ném thẳng vào mặt bà ta, quả quyết quát lên: "Câm miệng!".
Lại một lần nữa bị ném đất, người đàn bà chanh chua kia chực bật khóc.
Bà ta đặt mông xuống ngồi ngay đó, muốn khóc lớn ăn vạ, nhưng vừa mới khóc, đất bùn dính trên mặt đã rơi vào trong miệng.
Bà ta chỉ đành phải đưa tay áo lên lau mặt trước.
Không tồi, đã an tĩnh.
Lư Oanh cúi đầu, nghiêm túc nhìn về hai tỳ nữ phía sau bà ta, "Không phải chỉ là mới vừa rồi sau khi A Vân tan học, cái tên họ Tăng ấy có nói với ta đôi câu sao? Biểu tỷ hà tất phải phẫn nộ tới mức này?", nói tới đây, nàng làm bộ như vừa mới nghĩ tới điều gì đó, nở nụ cười, giọng chế giễu lạnh băng nói: "Đúng rồi, ta quên mất, một cô nương không chừa thủ đoạn nào để có được hôn ước làm sao có thể ôn hòa nhã nhặn được như người bình thường? Nàng ta trông gà hóa cuốc* như vậy mới là bình thường!".
Phất phất tay, Lư Oanh làm như đuổi ruồi, nói: "Nàng ta sợ Lư Oanh này quay đầu đoạt mất Tăng Trường Chí sao? Trở về nói với Bình Nhân, ta không có một tẹo hứng thú nào với gã họ Tăng kia.
Hừ, một kẻ lương bạc muốn ép chính thê làm thiếp như hắn cũng chỉ có mình nàng ta mới coi là bảo bối thôi!".
*Trông gà hóa cuốc: Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi.
Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc.
Dừng một lát, nàng nghiêm túc nhìn hai tỳ nữ, giọng nói đột nhiên chuyển sang thành khẩn: "Thật ra thì các ngươi để kẻ chanh chua này tới mắng ta không phải là cách hay.
Vì sao các ngươi không trực tiếp dẫn người tới đây lục soát nhà, nói là ta đã trộm trang sức của tiểu thư nhà các ngươi?".
Thấy nàng tỏ ra thành khẩn, tốt bụng hiến kế như vậy, hai tỳ nữ kia sau khi ngẩn ngơ, liếc mắt nhìn nhau xong không khỏi thầm nghĩ: Ngươi tưởng chúng ta không muốn sao? Nhưng chúng ta làm sao biết ngươi đã giấu những thứ ấy ở đâu rồi chứ? Thêm nữa, ngươi vừa được đồ là dùng luôn, những thứ đồ mà mấy nhà phú thương cho ngươi kia chỉ sau hai canh giờ đã bị ngươi tiêu sạch, e là đồ của tiểu thư cũng đã sớm bị ngươi xử lý rồi.
Đương nhiên, các nàng không thể nói ra những lời này.
Lúc hai tỳ nữ nhìn nhau, Lư Oanh ngồi trên đầu tường nhăn mặt nhíu mày, ôn hòa nói: "Ngồi ở trên này có chút không thoải mái, các ngươi còn mắng nữa không? Không mắng thì ta xuống đây!".
Lời này là nàng dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi người đàn bà kia.
Gương mặt bà ta lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào nửa rổ đất trong tay nàng, nào có tâm trí để ý tới việc mắng chửi nữa?Lư Oanh đợi một lát thấy bà ta không lên tiếng nữa liền gật đầu, nói: "Ô! Bà không mắng tiếp? Xem ra chúng ta đã đàm phán hòa bình thành công!".
Cứ tự quyết định như vậy là xong, khiến mọi người xung quanh không kìm được mà bật cười.
Âm Triệt cũng khẽ nhếch khóe môi, phải hơi nghiêng đầu đi mới đè nén được tiếng cười.
Đàm phán hòa bình đã xong, Lư Oanh nghĩ nàng có thể xuống được rồi.
Nhưng trước kia xuống, nàng muốn tặng cho bọn họ vài lời đã.
Vì thế, Lư Oanh đưa mắt nhìn ba người, cao giọng nghiêm túc nói: "Trở về nói với Bình Nhân rằng, ừm! !mấy ngày trước ta đã dùng hết đồ trang sức của nàng ta rồi.
Đúng rồi, tiện thể nhắc nàng thêm một câu, Lư Oanh ta mặc dù không giàu có nhưng luôn luôn là người nói lời giữ lời, vì vậy nàng cứ thoải mái đi, vui vẻ chờ được gả cho Tăng ca ca của nàng ta đi, ta tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác đâu".
Nàng giơ tay vịn vào đầu tường, trượt xuống dưới.
Sau khi Lư Oanh biến mất khỏi đầu tường, không biết là ai khởi đầu, một trận cười vang lên khắp tứ phía.
Trong tiếng cười chê, chỉ trỏ, mấy tỳ nữ Bình gia không khỏi đỏ mặt tía tai, gắng gượng đứng dậy, ôm đầu mà chạy.
Cho đến khi mọi người đã tản hết đi, Âm Triệt vẫn còn ở đó.
Hắn ngẩng đầu nhìn bức tường trước mắt, trong đôi con ngươi sáng ngời mang ý cười tươi rói.
Một lát sau đó hắn mới quay người, đẩy cửa trở về viện của mình.
Viện của hắn có lẽ lớn gấp năm lần nhà Lư Oanh.
Cất bước đi trong tiểu hoa viên, Âm Triệt luôn nhếch khóe môi, gương mặt bình thản thường ngày để lộ ra nụ cười xưa nay chưa từng thấy.
Đang đi, hắn chợt nghe thấy tiếng một vài tỳ nữ trò chuyện, "Lư Oanh kia thật là thú vị!".
"Đúng vậy, mặc dù không hợp lễ tiết nhưng to gan như thế rất có ý khí!".
"Nàng đúng thật là to gan!".
"Đều nói thục nữ thì tính cay độc, quả thế!"!.
Về tới phòng của mình rồi, nụ cười trên mặt Âm Triệt vẫn còn chưa tan đi.
Thấy bộ dạng này của hắn, tỳ nữ đứng trước cửa phòng hắn vội vàng chạy tới bẩm báo với mợ hắn.
Nàng đi tới trước mặt Âm Triệt, thấp giọng oán giận nói: "Triệt Nhi, Lư Oanh kia là người chanh chua như vậy, sao con có thể cười được?".
Âm Triệt quay đầu lại, hắn mỉm cười nhìn mợ mình, nói: "Nàng như vậy mới rất tốt, con rất thích!".
Nha đầu ngang ngược coi trời bằng vung, không những đánh người còn dám trèo lên ngồi đầu tường như vậy lại rất tốt? Lại rất thích? Thiếu phụ ăn vận cao quý này tức giận tới muốn nhảy dựng lên rồi!Tạm không nói tới những tiếng bàn luận rối rít bên nhà bên cạnh.
Sau khi rửa sạch tay xong, Lư Oanh vừa tiếp tục làm việc vừa suy nghĩ: Không biết nàng ta có tin lời mình không? Ai, đoán chừng là không tin lắm.
Xem ra phải tìm cách xử lý những đồ trang sức kia, tránh cho mình luôn canh cánh trong lòng.
Nàng biết, thực ra Bình Nhân cử một người đàn bà chanh chua tới chửi nàng là một chủ ý không tệ.
Nếu như đổi lại là một nữ tử bình thường, bị mắng như vậy chỉ e là đã sớm giận tới khóc như mưa rồi.
Là nữ tử, xưa nay đều phải quan tâm đến khuê dự của mình, cho dù có tức giận tới đâu cũng không dám mắng người khác, sợ bị mọi người coi nhẹ, mà đánh cũng không đánh lại được người ta.
Tức giận đến đỉnh điểm cũng chỉ có thể khóc lóc, nếu nghĩ quẩn không thông thì tự vẫn là xong việc.
Thật là, rõ ràng là người khác tổn thương đến mình, có lỗi với mình, lại cứ khăng khăng dùng tính mạng của mình trừng phạt thân nhân! Sao mà ngu xuẩn!Lư Oanh chung quy vẫn không phải là người đứng im cho kẻ khác đánh, nàng bị Bình Nhân đối đãi như vậy, mặc dù Bình Nhân không được lợi ích gì nhưng Lư Oanh vẫn giận.
Ngồi trước bếp lửa, nàng nhíu mày suy nghĩ cách trả thù.
Bên cạnh, Lư Vân đang đọc sách, nhưng cứ thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ một cái.
Nhớ tới lúc tỷ tỷ ném đất vào người khác, cậu lại muốn cười.
Suy nghĩ một hồi, cậu nhẹ hỏi một tiếng: "Tỷ tỷ, chuyện hôm nay liệu có gây hại gì tới tỷ không?".
Lư Oanh ngẩng đầu lên.
Nàng thoáng nhìn qua đệ đệ, thờ ơ ừ một tiếng rồi nói: "Có lẽ có, có lẽ không".
"Tỷ tỷ! Nếu như ảnh hưởng tới thanh danh của tỷ thì phải làm sao?".
"Cứ mặc kệ đi!", trong giọng nói của Lư Oanh có phần mệt mỏi, lại có phần lạnh lùng: "Chẳng lẽ A Vân còn cho là, tỷ tỷ có thể tìm được người tốt để gả trong trong thành Hán Dương này?".
"Nhưng, nhưng mà! ".
"Đừng nhưng nhị gì hết", Lư Oanh phất tay, nhạt giọng nói: "Tỷ như vậy rất tốt.
A Vân, đệ chỉ cần chú ý việc học hành, những chuyện khác tỷ biết phải lo thế nào".
"! !Được rồi".
.
.