Khi đó, nụ cười hiền lành hòa ái trên gương mặt quản sự Triệu không khỏi cứng đờ!Quả nhiên là một tiểu cô nương không được phụ mẫu dạy dỗ, nói chuyện làm việc lại vô lễ như vậy! Nha đầu thối này chẳng lẽ không biết cái gì gọi là cung kính, cái gì gọi là uyển chuyển làm việc sao?Nhưng chỉ trong nháy mắt, quản sự Triệu liền ho khan một tiếng, ha hả cười nói: “Biểu cô nương, ngài không thể làm như thế được, có câu trưởng bối ban thưởng chẳng dám từ, sao ngài có thể nói lên lời như vậy chứ?”.
Ông ta nói liền một lèo xong liền thở dài, nhưng Lư Oanh lại không chút thỏa hiệp.
Bất kể là ai, chỉ là ngoại tổ mẫu kia đã để lại trong lòng Lư Oanh một vết sẹo rất sâu.
Nàng không muốn bị bất kỳ ai bán lần thứ hai!Thấy Lư Oanh hơi nghiêng đầu, một đôi con ngươi đen láy chăm chăm nhìn mình, phảng phất như toàn bộ mọi lời đều chỉ là nói nhảm, nàng chỉ muốn nghe được điều mình muốn, quản sự Triệu bỗng nhiên phát hiện ông chưa bao giờ đau đầu như vậy!Tiểu cô nương trước mắt quả thực không dễ dàng bị dọa nạt.
Rốt cuộc, ông ta thở dài một hơi, nói: “Biểu cô nương, ngoại tổ mẫu của người không có ác ý đâu.
Bà ấy cũng rất yêu thương người”.
Vừa dứt lời, quản sự Triệu chợt cảm thấy không thể tiếp tục được nữa.
Không có cách nào khác, đôi mắt Lư Oanh quá sáng, thần quang kia giống như đang coi ông là một kẻ ngu.
Ho khan một cái, quản sự Triệu lại cười ha hả, cất bước đi ra ngoài, “Được rồi, được rồi, lão nô cũng không quấy rầy biểu cô nương nữa”.
Lư Oanh đưa ông ta ra khỏi cổng, thấy ông ta định dẫn theo đám người hầu đi thì không khỏi kêu lên: “Quản sự Triệu, ông mang những thứ đồ này đi đi”.
Quản sự Triệu bất đắc dĩ, cau mày nói: “Biểu cô nương, đây là một phần tâm ý của ngoại tổ mẫu người.
Bà ấy lo người ăn không đủ ngon ngủ không đủ ấm.
Người cũng thực là, cần gì phải bướng bỉnh như thế chứ?”.
Lư Oanh cũng chỉ cười nhạt, nụ cười như không để thứ gì trong mắt, “Quản sự Triệu quá lời rồi, có câu không có công không dám nhận thưởng, những thứ đồ này, quản sự vẫn nên mang về thì hơn”.
Triệu quản sự nhìn thẳng về nàng, một hồi lâu, ông ta lắc đầu, ha hả cười nói: “Nếu ý cô nương đã như vậy thì lão nô đành mang đi”.
Dừng một chút, ông ta xã giao nói: “Buổi tối Bình phủ có yến tiệc, biểu cô nương nhớ tới tham gia nhé”.
Dứt lời, ông ta vung tay lên, ra lệnh cho chúng hạ nhân mang đồ về, sải bước đi.
Quản sự Triệu vừa đi, Lư Oanh liền quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc nàng quay lại ấy, nàng đối diện với một cặp mắt lạnh lùng khác thường, đôi con ngươi đen như nhuộm bằng mực.
Bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên khẽ nhếch môi coi như cười một tiếng, nhưng Lư Oanh chưa kịp nhìn lại, hắn đã quay đầu đi, chỉ là đôi tai càng lúc càng đỏ.
Lư Oanh cúi đầu, từ từ khép cổng lại.
Cho dù đã đóng cửa, Lư Oanh vẫn cảm nhận rõ được sự chấp nhất trong cặp mắt ấy.
Chuyện xảy ra hôm nay quả thực có chút kỳ quái.
Không biết do đâu khiến thái độ của Bình phủ đối với nàng thay đổi lớn như thế?Sau khi suy nghĩ một hồi, Lư Oanh lại mở sách ra đọc.
Vừa lúc này, lại một loạt tiếng gõ cửa vọng tới.
Lư Oanh đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Xuất hiện ngoài cửa chính là ngự phu thường theo cùng Tăng Trường Chí.
Nhìn thấy hắn, Lư Oanh nhíu mày, quay đầu ngó ngược xuôi con hẻm.
Thế nhưng trong con hẻm dài chỉ vang lên tiếng người nói cười không dứt, chẳng thấy Tăng Trường Chí đâu.
Thấy Lư Oanh tìm kiếm lang quân nhà mình, ngự phu A Nam đắc ý nhếch khóe môi lên.
Hắn lấy một tấm lụa từ trong ngực áo ra, cung kính đưa cho Lư Oanh, “Cô nương, đây là đồ thiếu gia nhà nô tài gửi cho người”.
Hắn hít một hơi, thật tình nói: “Từ sau ngày hôm đó tới giờ, thiếu gia vẫn luôn hối hận.
Cô nương xin hãy nhớ, thiếu gia ngài ấy chưa từng quên cô nương”.
Còn chưa đợi Lư Oanh đáp lại, A Nam đã xoay người đi.
“Chậm đã!”.
Lư Oanh gọi hắn dừng lại rồi tiến lên một bước, đi tới phía sau A Nam, chậm rãi nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là có đại nhân vật nào đó đã nói gì?” khiến cả đám người đều chạy tới nhà nàng lấy lòng?“Cô nương làm sao biết được?”, A Nam ngẩn ra.
Quả nhiên là như thế.
Lư Oanh mỉm cười nói: “Là quý nhân đến từ Lạc Dương sao?”.
Chỉ có cái người gọi nàng “Oanh Oanh” mới là kẻ nhàn rỗi như vậy, cũng chỉ có hắn mới có sức ảnh hưởng lớn như vậy, một câu một chữ cũng đủ để thay đổi thái độ của một người.
“Cô nương, tâm ý của thiếu gia không hề liên quan gì tới vị quý nhân kia.
Thiếu gia thực sự rất hối hận, khi đó người không hiểu rõ được tâm ý của mình, khiến cô nương đau lòng.
Cô nương…”.
Lư Oanh cắt ngang lời hắn: “Quý nhân kia đã nói gì?”.
Nàng khẽ nheo mắt lại.
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của A Oanh, A Nam không tự chủ được mà đáp: “Nghe nói tối hôm qua Thường phủ đưa tới cho quý nhân một đại mỹ nhân, nhưng quý nhân kia cự tuyệt.
Người ấy còn nói, còn nói…”.
“Nói gì?”, có lẽ là do giọng nói lạnh như băng, biểu cảm hất hàm sai khiến của nàng khiến người quen phụng mệnh như A Nam không khỏi căng thẳng, nhanh chóng đáp: “Ngài nói: Chẳng phải có câu ‘thục nữ thường cay độc’ sao? Cô nương này mặc dù đẹp, nhưng làm sao sánh được vẻ phong lưu thú vị của cô nương nhà họ Lư?”.
Hả?Lư Oanh không hề nghĩ tới bản thân lại bị tùy tiện đặt lên trên đầu sóng ngọn gió như vậy, đôi con ngươi nàng đột nhiên co lại, mím môi cười lạnh nói: Người này đúng là ăn no rỗi việc!Trong chốc lát nàng lại nghĩ: Lời nói kia có ý gì? Chẳng lẽ chuyện nàng đối phó với ba thị nữ Bình Nhân cử tới hôm qua đã lọt vào tai hắn? Vì thế hắn cảm thấy thú vị?Nàng nhắm hai mắt lại, sau khi hít sâu một hơi liền đột nhiên mở mắt ra, “Người biết chuyện này rất nhiều?”.
Vấn đề này, người bình thường như A Nam sẽ chẳng chú ý tới làm gì.
Hắn đáp không được, chỉ đành trầm mặc.
Có điều A Oanh nghĩ được, ngay cả gia tộc họ Tăng nhỏ bé như thế cũng biết, vậy thì người biết chuyện này hẳn không thể ít.
Hít một hơi sâu, Lư Oanh chậm rãi nói: “Lang quân nhà ngươi ngoại trừ tặng cho ta tấm lụa này thì không còn thứ gì khác nữa?”.
“Không có, không có…”.
“Đi đi”.
“Vâng”.
Nhìn A Nam biết điều rời đi, Lư Oanh ngẩng đầu lên.
Nàng trở về phòng, vừa thay đồ chỉnh tề xong thì lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Lần này Lư Oanh không mở cửa mà chỉ đi tới bên cửa, nhẹ giọng hỏi ra: “Ai vậy?”.
Người ở phía ngoài im lặng chốc lát, sau đó giọng Tam cữu mẫu vang tới: “A Oanh, là ta, Tam cữu mẫu”.
Ngưng một lát, phụ nhân kia đè nén cơn tức giận mà nói: “A Oanh, mở cửa ra đi, cữu mẫu có việc tìm con”.
Có việc sao?Lư Oanh cười lạnh một tiếng, quay về phòng, thuận tay mang một cái ghế ra đặt ngoài cửa cổng, sau đó thoải mái nhàn hạ ngồi xuống.
Sau khi ngồi rồi, Lư Oanh quay lưng dựa vào cánh cửa phía sau, vắt chéo chân lên, khe khẽ lắc lư.
Thấy nàng lâu không đáp lại, Tam cữu mẫu phía ngoài không chịu được, bà ta cao giọng quát: “A Oanh, con cũng không còn nhỏ nữa, lại không có hôn ước, con phải chú ý ngôn từ cử chỉ chứ! Bỏ mặc cữu mẫu của mình ở bên ngoài còn ra thể thống gì?”.
Lại một lần nữa, giọng nói của bà ta hấp dẫn được mọi người xung quanh đó.
Xem ra, các vị hàng xóm của nàng lại náo nhiệt kéo tới nữa rồi.
Lư Oanh hạ rèm mi, nàng lạnh lùng thầm nghĩ: Mở cửa? Người Bình phủ các ngươi đã tới lần thứ ba rồi, lần đầu tới xin lỗi, lần hai tới lấy lòng, lần thứ ba chẳng lẽ là trực tiếp dẫn người đi sao? Vừa cảm thấy quý nhân kia vừa ý ta liền muốn mang ta đi tặng để cầu phú quý?Coi ta là đồ chơi chắc? Một Bình phủ bức bách nổi ta sao?.
.