Chương 84: Trong dự liệu ღ
Edit: Quân
Beta: Pey, hanhmyu
Mấy thiếu nữ đưa mắt nhìn bóng lưng thon dài thẳng đứng của Lư Oanh cùng nhau hứ một tiếng.
Các nàng đều ngứa mắt với Lư Oanh.
Bởi vì các nàng thật sự nghĩ không ra khí chất cùng tự tin của Lư Oanh từ đâu mà có.
Trong mắt các nàng, quý tộc cùng thứ dân luôn có sự khác biệt một trời một vực.
Mà quý tộc sở dĩ từ nhỏ đã mắt thấy tai nghe chịu sự ảnh hưởng, ăn mặc tốt nhất, được nô bộc cung phụng mới nuôi dưỡng ra được loại tự tin này.
Vậy mà Lư Oanh này hẳn là tự tin hơn cả các nàng.
Cho nên, các nàng thật sự không hiểu.
Các nàng tất nhiên sẽ không hiểu, tự tin của Lư Oanh đến từ sự thông thấu mọi chuyện trên thế gian, đó là sự thông suốt có được sau khi nàng bị thương.
Kể từ giây phút đầu tiên nàng tỉnh dậy, nàng liền cảm nhận được mọi vật mọi việc thế gian này đều rất rõ ràng minh bạch.
Nàng thậm chí còn cảm thấy rất nhiều chuyện chỉ cần bản thân mình muốn, bản thân cố gắng một chút thì sẽ có thể thành công.
Loại thông suốt, tự tin phát ra từ bên trong này Phật giáo gọi là: Thể hồ quán đính*.
*Thể hồ quán đính: Ý nói sự sáng suốt được truyền thụ, khiến cho người khác hoàn toàn giác ngộ thanh tỉnh.
Nhưng vào lúc này, Phật giáo còn chưa lưu hành ở Trung Nguyên, phải đợi tới mấy trăm năm sau thời Nam Bắc triều ở trong quyển "Đôn hoàng biến văn tập Duy Ma Cật kinh giảng kinh văn" đề cập tới: "Lệnh vấn duy ma, văn danh chi như lộ nhập tâm, cộng ngữ tự đề hô quán đính."
Mặc kệ tiếng cười phía sau lưng, Lư Oanh đi tới nơi dừng xe.
Lúc này, mặt trời dần hạ xuống phía tây, màn đêm nhàn nhạt bắt đầu bao phủ khắp trời đất, chỗ chân trời mặt trăng sáng rỡ đang nhô lên, vô số sao trời điểm xuyến cho nó.
Ngẩng đầu hứng một ít gió, Lư Oanh không lên xe lừa mà tản bộ, đi một vòng xung quanh các xe.
Đi lòng vòng một lúc, một nô bộc thiếu niên chạy lại, hắn hành lễ với Lư Oanh rồi nói: "Lư cô nương, chủ tử nhà ta mời người qua bên đó ngồi một chút."
Lư Oanh nhìn theo hướng hắn chỉ, ra là trên đồi, các thiếu niên thiếu nữ đã đốt lửa trại, theo gia tộc và mức độ thân sơ mà tụ thành từng nhóm.
Lửa cháy hắt lên những gương mặt thanh xuân, trên giá nồi canh thịt tản ra từng làn khói trắng.
Lư Oanh "ừm" một tiếng, gật đầu nói: "Cảm ơn." Nàng rảo bước tới gần.
Từ xa thấy Lư Oanh đi tới, Mạc Viễn nhịn không được nói: "Lư cô nương này tướng mạo thật không tệ." Nói tới đây, hắn liếc nhìn về phía Vương Thượng, nhịn không được ghé người qua thấp giọng hỏi: "A Thượng, ban ngày ngươi ghé vào cạnh xe nàng nói gì thế? Sao tới giờ sắc mặt vẫn luôn không tốt."
Thấy Vương Thượng trầm mặc, Mạc Viễn cười hi hi nói: "Ngươi đừng tưởng mọi người không nhìn thấy, coi chừng A Đề lại tới quấy rối Lư cô nương đấy." Ngừng một chút, hắn lại thắc mắc: "A Thượng, Lư cô nương này dù có tốt thế nào đi nữa cũng không đến mức ngươi và A Triệt cùng mắc vào đó chứ, ngươi làm sao lại nhìn nàng như vậy?"
Vương Thượng "hừ" một tiếng, không trả lời hắn.
Chỉ là ở khóe mắt hắn đã nhìn thấy thân hình Lư Oanh càng ngày càng tới gần.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, thiếu niên một thân áo trắng bạc, tư dung xuất chúng cũng làm cho người ta chú ý.
Nhìn thấy nàng càng lúc càng gần, Vương Thượng giơ bình rượu ngẩng đầu uống cạn.
Đang lúc một số người đang đợi Lư Oanh bước đến để chuẩn bị tiếp tục chế nhạo nàng thì chỉ còn cách chừng hai mươi bước, Lư Oanh đột ngột chuyển hướng, đi theo một con đường nhỏ đi xuống bình nguyên dưới chân đồi, men theo dòng suối nhỏ.
Vương Thượng chau mày, hướng về hộ vệ đứng bên cạnh nói: "Đi nói với Lư cô nương, đêm đã tối, đừng rước thêm phiền phức cho chúng ta." Ngữ khí vô cùng không kiên nhẫn.
"Vâng." Người hộ vệ cất bước đuổi kịp Lư Oanh.
Nhìn thấy hai người đứng dưới ánh trăng nói vài câu xong, hộ vệ nhà mình vẫn đi theo Lư Oanh tiếp tục đi về phía trước, Vương Thượng trước là trừng mắt, chuyển mắt lại hứ một tiếng nói: "Thật không giống một cô nương chút nào!"
Người sai sử người khác, đúng là hơi nhàn rỗi mà.
Cũng chỉ có mình hắn chú ý tới Lư Oanh, lúc này, đám người Mạc Viễn đã nói cười vui vẻ trở lại, các cô nương cách đó chừng bốn mươi bước cũng tụ lại nói cười thành đoàn.
Các thiếu nữ tươi tắn như hoa vây xung quanh như vậy, đám thiếu niên làm gì còn tâm trí quan tâm Lư Oanh?
Lư Oanh đi vòng qua con suối hai ba trăm bước rồi quay đầu nói với nô bộc đằng sau: "Chúng ta về thôi"
Người hộ vệ vâng một tiếng, nói: "Chỗ này chỉ đảo mắt một cái là có thể nhìn thấy hết, làm gì có dã thú mắt xanh? Cô nương ngươi nhìn lầm rồi." Lúc nãy, Lư Oanh một mực nói rằng nàng nhìn thấy đôi mắt màu xanh lá, nghi là sói, hộ vệ này căn bản không tin, nhưng mà Lư Oanh vô cùng xinh đẹp, nàng muốn nhìn cho rõ thì hắn cũng vui vẻ mà đi cùng nàng.
Lư Oanh trầm tư một hồi, lại nói: "Nhưng mà ta vẫn chưa yên tâm".
Nàng ngước mắt nhìn sang người hộ vệ, dịu dàng nói: "Thành Gia đại ca, nếu ta cảm thấy được có việc gì không đúng, có thể tìm ngươi không?"
Trong đêm tối, đôi mắt sáng trong phát ra ánh sáng rực rỡ.
Thành Gia mới hai mươi tuổi đầu, vẫn còn rất trẻ, hắn không tự chủ được quay đầu, đỏ mặt nói "được" thấp giọng khẳng định: "Cô nương cứ phân phó là được."
"Cảm ơn đại ca." Lư Oanh rũ mắt mỉm cười.
Một đêm này không phát sinh điều gì.
Chớp mắt hai ngày đã trôi qua.
Nếu theo tốc độ này, nhiều lắm qua năm ngày nữa là có thể vào trong Thành Đô rồi.
Lại tới chạng vạng tối, nhìn chúng nữ tì bận rộn thu xếp doanh trại, Lư Oanh liên tục thăm dò địa bàn hai ngày nay, hôm nay lại an phận.
Thấy nàng không còn đi lại tứ phía nữa, cô nương tên Tiêu Yến vốn có giao hảo tốt với A Đề châm chọc nói: "Nha, hôm nay sao lại an tĩnh rồi? Thôn cô quê mùa nào đó không giả mạo Đại tướng quân đi thăm dò địa hình nữa à..."
Nàng ta từ lúc nhìn thấy Vương Thượng lặng lẽ tới gần Lư Oanh liền một mực ôm lửa giận, bình thường có việc hay không đều thích châm chọc Lư Oanh.
Tiêu Yến vừa nói ra, một thiếu nữ khác khẽ sẵng giọng: "A Yến đừng nói như vậy.
Người ta đây là biết thân biết phận , tìm cớ để mình không vướng mắt người khác thôi."
Lời vừa nói ra có mấy tiếng cười truyền tới.
Lúc này, A Đề đang ở sau lưng các nàng kêu lên: "Này, các ngươi đang nói gì vậy? Đừng nói A Oanh như vậy, nàng cũng rất tốt mà."
Thấy A Đề nói lớn tiếng, hai người lúc đầu mở miệng đồng thời lắc đầu, Tiểu Yến lại kéo kéo A Đề, ở bên tai nàng nói nhỏ.
Nghe những lời nhạo báng truyền tới, Lư Oanh ngồi kế đống lửa mặt không biểu tình.
Nàng dùng nhánh cây khều khều đống lửa, ánh lửa bay lên chiếu rõ một đôi con ngươi đen nhánh như bảo thạch, đặc biệt lấp lánh chói sáng.
Thấy nàng trấn định như vậy, đám thiếu nữ lửa giận càng lớn.
Không hiểu sao, Lư thị này tuổi tác cùng các nàng không sai biệt lắm nhưng trước mặt nàng ta, các nàng luôn có loại cảm giác mình nhỏ hơn rất nhiều, cảm giác như đang được tha thứ vậy.
Loại cảm giác này không chỉ các nàng có, đám thiếu niên cũng có thể nhận ra được .
Đây không phải là cảm giác sợ hãi mà là khó chịu của đám người giàu luôn coi mình có thế lực.
Đối mặt với sự giễu cợt của mọi người, mắt Lư Oanh không chớp đến một cái.
Chỉ là trong lúc mọi người đang dập lửa chui vào trong lều nghỉ ngơi, nàng yên lặng đi tới chỗ đoàn xe.
Mấy đêm nay Lư Oanh đều như thế, cũng không ai để ý tới nàng.
Đêm dần dần tối.
Trên trời, một vầng trăng khuyết rọi xuống, trên mặt đất, đom đóm khắp nơi.
Đống lửa phía ngoài từng cái lều bập bùng.
Một tiếng kêu khẽ vang lên, một đám người áo đen bất ngờ xuất hiện dưới ánh trăng.
Đám người này ước chừng có bốn năm mươi người, bọn họ đều mặc áo đen, che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng rực trong đêm tối.
Bọn họ đi từng bước đến gần khu lều, không biết ai dẫn đầu, chỉ thấy họ vung tay, thanh trường kiếm lóe sáng trong ánh trăng, lạnh như băng.
Bọn họ đi ngày càng gần tới lều của đám hộ vệ.
Đoàn xe hạ trại theo hình vòng tròn, đám hộ vệ canh giữ bên ngoài, lều của nô bộc ở vòng trong, đám thiếu niên thiếu nữ ở chính giữa.
Tổng cộng ba vòng, chỉ cần giải quyết đám hộ vệ bên ngoài, những người còn lại chính là cá nằm trên thớt, tùy ý chém gϊếŧ.
Lúc này, trong lều vẫn là một mảnh yên lặng hài hòa, đâu đó vang lên tiếng thở khe khẽ.
Bọn người áo đen đi rất cẩn thận, mỗi một bước cũng đều rất nhẹ nhàng.
Cuối cùng, bọn chúng cách lều đám hộ vệ không tới hai mươi bước.
Lúc này, người thủ lĩnh áo đen trong tay cầm kiếm hướng về phía ánh trăng, vẽ một chiêu thức thần bí.
Kiếm vừa vẽ ra, bọn người áo đen bước thêm một bước.
Chỉ thấy thủ lĩnh hắc y nhân kia lại vẩy thêm mấy kiếm, trường kiếm trong tay đột nhiên trầm xuống phía dưới, sau đó, hắn nhanh chóng vọt tới hướng chỗ lều đám hộ vệ.
Hắn vừa động, tựa như hổ sói, dưới sự dẫn dắt của hắn, trên mặt của đám người áo đen đồng thời hiện ra sự dữ tợn.
Vừa lúc đó trong đêm tối, tiếng mảnh ngói vỡ vụn "ba" một tiếng đột nhiên truyền tới!
Bọn người áo đen mới lao ra hai bước đột nhiên nghe thấy tiếng động, không khỏi đồng loạt giật mình.
Không chờ bọn hắn phản ứng, một tiếng động nữa lại vang lên, ra là người ném ngói kia nổi lửa.
Ngay sau đó, người nọ tiện tay vung một cái, tàn lửa bị ném ra, bay một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không rồi nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Theo tàn lửa kia rơi xuống, chỉ nghe loạt tiếng động vang lên, trong nháy mắt, một con rồng lửa bay lên, lan cực nhanh, không quá một cái chớp mắt đã sáng rực bầu trời, chiếu rõ bọn người áo đen cùng đám lều trại.
Mặt đất vốn đen hơn mực bỗng trở nên đỏ bừng một khoảng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì đang xảy ra? Hỏa hoạn à?"
"Mau, mau tỉnh lại, đã xảy ra chuyện rồi."
"Có thích khách."
Tiếng kêu vang lên từ bốn phía, chớp mắt, đám hộ vệ từ trong lều lao ra, các thiếu niên đang mơ màng, quần áo không chỉnh tề xuất hiện ở bên ngoài lều.
Sau một trận huyên náo mọi người đều thanh tỉnh, đồng loạt quay đầu, bọn họ liếc mắt nhìn đối diện con rồng lửa có bốn năm mươi thích khách áo đen, sau lại đồng thời quay đầu, nhìn về phía chỗ cạnh rừng cây trăm bước, mỹ thiếu niên như ngọc đứng đó, áo quần trắng như tuyết.
Giờ phút này, mỹ thiếu niên kia trong tay còn cầm một cây đuốc, cạnh chân của nàng còn có bốn năm vò rượu.
Gần hai trăm đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, nàng vẫn là bộ mặt không biểu tình, ngọn lửa phóng lên cao kia phản chiếu hai gò má nàng đỏ ửng, con ngươi đen nhánh, càng kinh diễm.
Trong trận kinh ngạc, người phục hồi tinh thần trước hết lại là hộ vệ Thành Gia, hắn lớn tiếng quát: "Những người này là đạo phỉ, mọi người mau cầm lấy binh khí!"
Thành Gia lớn tiếng kêu, thức tỉnh chúng hộ vệ, bọn họ vội vàng quay đầu đi lấy binh khí, đám tiểu thư cũng vọt ra.
Trong cơn hỗn loạn, Vương Thượng cùng Mạc Viễn đồng thời hướng về mỹ thiếu niên cạnh tàng cây hỏi: "A Oanh, đã xảy ra chuyện gì?"
ღ Chương 85: Thay đổi thái độ ღ