Phượng Nguyệt Vô Biên


Chương 92: Rời đi ღ
Edit: Dạ Tuyết
Beta: Pey, hanhmyu
Trần Yên thét chói tai một hồi, thấy Trần Thuật nhìn chằm chằm mình lúc lâu rồi bỏ đi, nàng liền bị dọa đến sợ hãi.

Vội vàng bỏ hai tay đang bịt tai ra, nàng ta khóc lóc xông tới, ôm chặt Trần Thuật mà nức nở, "Tứ ca, tứ ca, huynh cũng không muốn giúp muội sao?"
Đây là câu mà Trần Yên thích nói nhất.

Mỗi lần nàng ta bảo hắn đi gϊếŧ người đều chính là nói mấy lời này.

Nàng vì 'không cẩn thận' mà đá tiểu muội vào trong ao nước, không may bị hắn nhìn thấy.

Lúc cầu xin hắn đừng cho ai biết, cũng là nói mấy lời này.
Từ trước tới nay, mỗi khi nàng thốt ra câu ấy, mọi người đều sẽ giúp nàng.
Thấy Trần Yên nước mắt lưng tròng, Trần Thuật từ từ gạt tay nàng ra, thấp giọng nói, "A Yên, tứ ca đã tận lực rồi.

Muội tự giải quyết cho tốt đi." Dừng một chút, hắn thở dài, "Hoa Xương đối với muội trung thành, tận tâm.

A Yên, từ nay về sau hắn là hôn phu của muội, muội phải đối xử tốt với hắn."
Dứt lời, Trần Thuật bước ra khỏi lều.
"Không!!!" Thấy tứ ca vốn là người hiểu mình nhất cũng bỏ đi, Trần Yên lại một lần nữa bịt hai tai, hét ầm lên.
Sắc trời sáng rõ, đội ngũ Trần gia một phen xôn xao, sau đó liền có mấy chiếc xe bò cùng vài nô bộc, tỳ nữ chạy ra.

Nhìn đám người đằng trước xe bò chen nhau, A Đề chép miệng một cái rồi thấp giọng nói, "Trần gia muốn đưa Trần Yên kia đi."
Tiêu Yến tiếp lời, "Kỳ thật, Trần Yên này bộ dáng cũng tốt.

Đáng tiếc."
Nàng vừa mới nói tới đây, từ trong đội ngũ của nhà Thượng Quan, một bà vú già bất thình lình chạy ra.
Thấy bà ta, ai nấy đều cho rằng bà ta chạy tới chỗ Trần gia.

Không nghĩ tới, bà vú già này lại hướng về phía Lư Oanh.
Trong chốc lát, bà ta tới trước mặt Lư Oanh.

Sau khi thi lễ với nàng, bà ta mới nói, "Lư thị, tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi."
Tiểu thư trong miệng bà vú già, chính là Trần Yên.

Thật không ngờ, Trần Yên kia tới lúc phải đi rồi mà còn muốn gặp nàng.

Đã đến nước này, bà vú già bên người nàng ta còn dám hất hàm ra vẻ sai khiến.


Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ về phía Lư Oanh.
Muốn gặp nàng sao? Trần Yên là đang nghi ngờ nàng à?
Lư Oanh tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút cảm xúc.

Nàng liếc mắt qua bà vú già một cái, lắc đầu rồi nói, "Ta không quen tiểu thư nhà bà." Lư Oanh trực tiếp cự tuyệt.
Thấy nàng không đồng ý, bà vú già nhất thời cảm thấy khó xử.

Bà ta là do nghiêm lệnh mà đến.

Nghĩ nghĩ một hồi, đành phải bày ra tư thế cầu xin, "Lư cô nương, tiểu thư nhà ta sắp đi rồi.

Trước khi đi, nàng ấy muốn nói vài câu với ngươi, ngươi đồng ý đi mà."
Bà vú già vừa dứt lời, A Đề đứng ở bên cạnh thấy hiếu kỳ liền chen mồm vào nói, "A Oanh, hay ngươi đi xem thử nàng ta muốn nói cái gì đi.

Hì hì, sắp phải đi rồi còn đòi được gặp ngươi.

Ta thật muốn biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì đó nha."
Đồng ý? Tại sao phải đồng ý? Trần Yên đã cùng đường rồi còn gặp nàng ta làm gì?
Thánh nhân có câu, quân tử không đứng dưới tường đổ.
Ngay lập tức, Lư Oanh lắc đầu rồi nói, "Ta và Trần tiểu thư không quen." Dứt câu, nàng xoay người lui về phía sau.
Thấy nàng kiên định không đồng ý, bà vú già đành phải quay trở về.

Bà ta vừa hồi bẩm với người trong xe bò mấy câu, từ trong xe đã truyền ra một hồi tiếng thét chói hết cả tai.
Nghe tiếng hét, Trần Thuật lúc này không hề lại gần để xem.

Thực tế, hắn vẫn luôn tránh ở trong lều, căn bản không tiễn muội muội mình một đoạn đường.
Trong xe bò, Trần Yên sau một hồi thét lên, nàng ta tiếp tục nói lung tung cái gì đó.

Có điều, lần này không một ai để ý đến nàng ta.

Chỉ thấy một người Trần gia quát to một tiếng, chiếc xe chở Trần Yên tăng tốc trong tiếng thét chói tai, nhanh chóng rời đi thật xa.
Thấy đoàn xe của người Trần gia đã rời đi, A Đề nghiêng đầu rồi nói, "Kỳ thật, nàng ta cũng đâu có thảm, được ở cùng một chỗ với người thích mình mà."
Kế đó, hai bên đoàn xe tất bật vào việc.

Sau khi ăn qua cơm sáng, họ tiếp tục chạy tới Thành Đô.
So với đám người A Đề vô cùng sôi nổi, cả đám người Trần gia hầu như đều yên lặng.

Cả tộc bọn họ chuyển đến Thành Đô, trong đầu ấp ủ biết bao kế hoạch; ngờ đâu trên đường lại xảy ra chuyện như vậy, không khỏi thở dài.
Trong lều, Trần Thuật mệt mỏi vô cùng.


Mặc dù hắn cảm giác được việc muội muội nhà mình tư thông cùng Hoa Xương có rất nhiều điểm nghi vấn, rất có khả năng bị người khác tính kế, nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán ra được là ai.

Thứ nhất, cái bọc đựng ống trúc mê hương sau khi được xác nhận, đích thực là của Hoa Xương.

Thứ hai, Trần Yên một mực khẳng định là do Lư Oanh gây ra.

Lư thị chỉ là một nữ nhân tay trói gà không chặt, làm sao lại có bản lĩnh cao đến mức gây ra chuyện này? Hoa Xương có nói, mê hương là do hắn ta chuẩn bị để đối phó Lư thị, cuối cùng lại rơi ra bên ngoài lều của nàng ta.

Theo Trần Thuật suy đoán, người hại muội muội hắn chỉ có thể là kẻ nào đó đang che chở cho Lư Oanh, không phải đích thân nàng ta.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Trần Thuật xoa nắn mi tâm, mệt mỏi vô cùng: Việc đã đến nước này, suy nghĩ có ích lợi gì? Người bảo vệ Lư thị kia nhiều như vậy, làm sao mình động vào được?
Mọi người vừa lên đường, một hồi tiếng vó ngựa "lộc cộc lộc cộc" từ xa truyền đến.
Nghe tiếng vó ngựa dồn dập, mọi người quay đầu lại nhìn.

Cách đó không xa, bụi tung lên mờ mịt, khoảng chừng ba mươi kỵ sĩ đang phóng ngựa chạy đến.

Bọn họ càng đến gần, mặt đất càng ầm ầm chấn động.
A Đề vốn đang hi hi ha ha chợt dừng lại.

Lư Oanh cũng quay đầu nhìn.
Tối hôm qua gặp được đám kỵ sĩ là ban đêm.

Hôm nay ban ngày, ai nấy đều muốn nhìn tận mắt đám người đến bất ngờ, đi cũng bất ngờ này.
Trong chốc lát, một kỵ sĩ mặc giáp bào màu bạc xuất hiện trước mặt mọi người.

Người đi trước kỵ sĩ này chính là thiếu niên tướng quân.

Dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Lộc cộc lộc cộc..." Một hồi tiếng vó ngựa lại vang đến.

Tốc độ đám kỵ sĩ dần chậm lại, đi đến trước mặt mọi người.

Thiếu niên tướng quân kia hơi gật đầu, sau khi chào hỏi tất cả thì giục ngựa đến bên cạnh xe của Lư Oanh.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng rồi hỏi, "Sáng nay đã phát sinh chuyện gì mà các ngươi lại ồn ào đến như vậy?"
Thiếu niên tướng quân không quan tâm đến lý lẽ của mọi người.

Hắn trực tiếp đi hỏi Lư Oanh.


Trong khoảnh khắc, mặt của Văn Khánh, Trần Thuật, Vương Thượng đồng loạt biến sắc.
Lư Oanh nghe vậy, quay đầu lại nhìn đám người Trần gia rồi liếc mắt một cái rất nhanh, sau đó nói, "Chỉ là chút việc nhỏ khuê phòng của nữ nhân."
Thiếu niên tướng quân gật nhẹ đầu.

Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào nàng.
Thiếu niên tướng quân này có khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất con nhà thế gia.

Người như vậy, kẻ muốn thân cận cùng hắn xưa nay căn bản là không có cơ hội.

Ngay lập tức, Vương Thượng giục ngựa đến gần, vái chào hắn rồi cung kính hỏi một câu, "Xin hỏi, ngài có phải là Cảnh Tả tướng quân?"
Thiếu niên tướng quân liếc nhìn Vương Thượng một chút rồi gật đầu, "Không sai."
Hai chữ 'không sai' vừa dứt, mọi người liền ồ cả lên.

Bất kể là thiếu niên hay thiếu nữ, thậm chí đám người Trần gia, ai nấy đều rất cao hứng.

Trần Thuật vì chuyện của Trần Yên mà khó chịu, lúc này hắn cũng ngẩng đầu nhìn về phía vị thiếu niên tướng quân kia.
Thì ra đúng là Cảnh Tả tướng quân! Tối hôm qua, Trần Thuật còn muốn A Yên khiến người này chú ý, thậm chí A Yên cũng có tâm tư lấy lòng thiếu niên tướng quân này, hắn tưởng đã nắm chắc mười phần trong tay.

Vậy mà trong chớp mắt, mọi thứ tan biến như cát bụi.
Nặng nề hít sâu một hơi, dằn xuống khổ sở, Trần Thuật thúc ngựa đến bên cạnh Cảnh Tả tướng quân.
Có điều, lúc này không phải chỉ có một người tiến đến gần thiếu niên tướng quân mà là tất cả mọi người.

Trần Thuật giục ngựa đi được vài bước, ánh mắt người kia lạnh lùng quét tới, trong cái nhìn tràn ngập sát khí, hắn không tự chủ được mà ghìm chặt dây cương ngựa để dừng lại.
Tiêu Yến đi đến sau lưng Lư Oanh, ngước đầu si ngốc nhìn thiếu niên tướng quân.

Cách đó không xa, Lư Oanh nghe vài tiếng nói nhỏ:
"Thì ra là người của Cảnh gia."
"Lẽ ra ta nên sớm nghĩ tới, tuổi trẻ mà cao cường như vậy, thân lại ở địa vị tướng quân, ở Lạc Dương có mấy người đâu?"
"Cảnh Tả tướng quân không hổ danh là mỹ nam tử của Lạc Dương."
"Không chỉ có vậy đâu, hắn ngoài bộ dạng tuấn mỹ ra, xưa nay còn giữ mình trong sạch, bởi vì luôn ở ngoài chinh chiến mà đến nay chưa có thê tử.

Nghe nói, các cô nương khắp Lạc Dương đều đỏ mắt ngóng trông hắn đấy."
Nghe đến đấy, Lư Oanh ngẩn ra.

Ở thời đại này, con nhà quý tộc thế gia mười tám mười chín tuổi, có ai mà chưa thành thân đính ước? Thật là hiếm có làm sao, không biết duyên cớ gì Cảnh Tả tướng quân lại khác người như vậy, còn liên tục trì hoãn cho đến bây giờ?
Giữa tiếng bàn tán, nói chuyện ồn ào, đoàn xe vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Thiếu niên tướng quân liên tục thúc ngựa, không nhanh không chậm đi cùng đám thiếu niên.
Gia tộc Cảnh thị ở Lạc Dương thế lực thập phần lớn mạnh.

Loại thế lực này, mấy đại gia tộc ở Thành Đô không thể so sánh.

Vì thế, đám thiếu niên công tử tiểu thư, thậm chí Trần gia, cả một đoàn đều nháo hết cả lên.

Ai cũng muốn nói với thiếu niên tướng quân vài lời, muốn chiếm được hảo cảm của hắn.
Nhưng mà Cảnh Tả này tính tình quả là lạnh lùng quá mức.


Hắn vẫn cứ trưng ra bộ mặt điềm tĩnh, mặc kệ ai hỏi gì, hắn cũng chỉ mắt lạnh nhìn qua.

Cứ như vậy, dù có kẻ cố gắng lại gần hắn cũng bị cái hàn khí này khiến cho nói không ra lời.
Sau một hồi im lặng, Cảnh tướng quân đá đá bụng ngựa, thúc nó đi sát vào xe lừa của Lư Oanh.

Giọng của hắn rất lạnh, "Tối hôm qua, những người kia chưa có tới."
Lư Oanh lắc đầu, thấp giọng đáp, "Có thể là suy đoán của ta đã sai." Lúc này, nàng có cảm giác tựa như tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người mình.

Thậm chí cả A Đề cũng nháy mắt, nhìn nàng với vẻ tò mò.
Lập tức, Lư Oanh khẽ cúi đầu.

Động tác vô cùng nhỏ, nhưng lại tinh tế biểu lộ việc nàng cự tuyệt.
Cảnh tướng quân dĩ nhiên nhìn ra ý của nàng.

Hắn liếc nàng một cái, khóe miệng có hơi nhếch, nhưng không giục ngựa rời đi.
Bất thình lình, đằng sau truyền tới tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa này khác hoàn toàn so với của Cảnh tướng quân và đoàn người.

Lần này cũng dồn dập, nhưng nghe ra trong đó có chút chầm chậm, hơn nữa, có lẽ là tới mấy trăm người.

Lư Oanh quay đầu nhìn lại.
Dưới tầm mắt nàng, bụi mù phóng lên cao.

Một đội kỵ binh kéo đến như nước lũ cuồn cuộn, xen lẫn giữa mười mấy chiếc xe ngựa.
Cũng giống Lư Oanh, Cảnh tướng quân quay đầu lại nhìn.

Hắn phóng ánh mắt ra xa, lông mày dần nhăn lại, ánh mắt càng lúc càng trở nên sắc bén.
Đội ngũ sau lưng mọi người, mỗi lúc một gần, càng ngày càng gần.
Nhìn thấy phía sau là một đội ngũ gồm toàn kỵ binh và xe ngựa, mọi người bất giác nhìn nhau một hồi.

Văn Khánh quay sang hỏi Lư Oanh, "A Oanh, nàng xem chúng ta có nên tránh họ không?"
Loại chuyện này, hắn không có hỏi trưởng bối Trần gia mà lại hỏi Lư Oanh.

Vô tình, Lư Oanh đã trở thành thủ lĩnh của đoàn người.

Thiếu niên tướng quân nhìn chằm chằm nàng một cái rồi liếc nhanh, sau đó quay đầu nhìn đội ngũ kia.

Nhìn một hồi, hắn mở miệng nói, "Hay là tránh một chút đi."
Hắn vừa dứt lời, Vương Thượng, Văn Khánh và đám người Trần gia lập tức hạ lệnh cho đoàn xe của mình đi sát vào hai bên đường, nhường chỗ cho đội ngũ kia.
Dù sao đi nữa, với bối phận của Cảnh tướng quân, hắn có thể nói "Tránh một chút", xem ra thân phận của người sắp đến này có thể đoán được.
Tiếng vó ngựa ầm ầm càng lúc càng tiến đến gần.

Đám thiếu niên công tử tiểu thư đột nhiên phát hiện, bản thân mình cũng theo tiếng ầm ầm kia mà trở nên kích động.
ღ Chương 93: Lại đổi tên nữa à ? ღ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận