Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật

Loại ánh mắt nai con long lanh vô tội này…

Chu Nam Quân trong nháy mắt liền bị đánh gục, dường như có thể thấy những ngôi sao lấp lánh trong đôi mắt kia.

Cậu suýt chút nữa thì đáp ứng, bất quá ngay trước khi gần đầu một giây, cậu chợt nhớ tới vụ “lừa gạt tình cảm của người khác”, tuy sau đó không lâu đã có lời giải thích nhưng Tạ Nghiêu Thần cũng đã nói qua, ai biết được những cái kia có phải là do Trang Yến Bắc tự mình tạo dựng hay không.

Chu Nam Quân đột nhiên cảnh giác, cái gì mà đánh cược, cái gì mà trừng phạt, lời nói của Trang Yến Bắc không có bằng chứng, nói không chừng là chỉ muốn mượn cớ để xin phương thức liên lạc mà thôi, liên tưởng đến việc Trang Yến Bắc bỗng nhiên tỏ tình với mình trong game, cậu lập tức phán đoán, người này thuần thục như vậy, nhất định là cấu kết với cô em lão luyện kia.

Suýt nữa thì bị vẻ bề ngoài thuần khiết vô tội của người này lừa được!

Mặc dù trong đầu Chu Nam Quân suy nghĩ chồng chất, nhưng không hề lộ rõ ra ngoài mặt, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Trang Yến Bắc, cậu nhếch môi, khẽ mỉm cười: “Không được.”

Trang Yến Bắc trong lòng tràn đầy mong đợi nhất thời ngừng một lát, nháy nháy mắt tỏ vẻ khó kiểu: “Tại sao? Không phải chị biết tôi sao?”

“Biết cậu thì sẽ cho cậu xin phương thức liên lạc sao?” – Chu Nam Quân hất hàm: “Đại minh tinh thì ngon sao?”

Trang Yến Bắc lúc này mới kịp phản ứng, khẽ mím môi: “Chị không thích tôi?”

Chu Nam Quân nhìn khuôn mặt đáng thương của Trang Yến Bắc, bỗng nhiên rất muốn đùa cợt người này, vì vậy cậu cười hắc hắc: “Những người khác có lẽ sẽ thích cậu, nhưng tôi…”

Cậu thấp giọng, dùng giọng nói thực sự của mình tiếp tục: “Thật xin lỗi, tôi không thích con trai, tôi là trai thẳng.”

Trang Yến Bắc: “…”


Nhìn khuôn mặt trợn mắt há mồm như bị sét đánh của Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân cảm thấy tâm tình thật tốt, cậu vỗ vỗ bả vai Trang Yến Bắc: “Cậu tìm nhầm đối tượng rồi, ván cược này cậu vừa bắt đầu đã thua, ngoan ngoãn chịu trừng phạt đi… Nếu như cậu thật sự cùng bạn cược cái này.”

Sau khi nói xong, cậu vuốt vuốt mái tóc dài, cao đầu ưỡn ngực đi vào phòng KTV, để lại một mình Trang Yến Bắc đứng tại chỗ hứng gió lạnh.

Chu Nam Quân vào phòng, vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi không nhìn được vịn tường cười lớn.

Tạ Nghiêu Thần  thấy Chu Nam Quân trở lại, liền đi tới.

Nhìn dáng vẻ hả hê của Chu Nam Quân, hắn không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu có vẻ như rất hưng phấn… Vừa có chuyện gì sao?”

Chu Nam Quân rất tự nhiên cười một hồi, mới lắc đầu một cái: “Không có gì…Đúng rồi, khát nước quá, có nước không?”

“Thật sự không có gì sao?” – Tạ Nghiêu Thần hơi dừng một chút, nhưng nhìn qua Chu Nam Quân là bộ dáng không muốn nói nhiều, vì thế mà hắn bỏ qua vấn đề này, “Nước uống ở bên kia, tôi đi với cậu.”

Chu Nam Quân không có ý kiến, nhưng vào lúc này, Tô Diệu Nhu bỗng nhiên xuất hiện. Hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, trước hết là nhìn qua Tạ Nghiêu Thần, sau đó mới hướng Chu Nam Quân cười hì hì: “Chu Nam Quân, cậu vừa đi đâu? Tôi còn muốn nhìn thêm dáng vẻ xinh đẹp của cậu a!”

“Vừa ra ngoài hóng gió.” – Chu Nam Quân vừa dứt lời liền chú ý đến ánh mắt của Tô Diệu Nhu, làm trợ công của Tô Diệu Nhu lâu như vậy, cậu lập tức cơ trí phản ứng lại, liền xoay đầu hướng Tạ Nghiêu Thần nói, “Tôi tự đi được rồi, cậu cứ ở đây nói chuyện với Tô Diệu Nhu đi.”

Tạ Nghiêu Thần khẽ cau mày, dường như muốn nói gì đó nhưng Chu Nam Quân đã mở miệng trước: “Tôi đi một mình được, thật.”

Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, vài giây sau mới cười một tiếng: “Đừng uống nhiều rượu, dễ say đấy.”

“Biết rồi, tôi có phải trẻ con đâu.” – Chu Nam Quân liếc Tạ Nghiêu Thần, “Cậu so với mẹ tôi còn lải nhải nhiều hơn.”

Tô Diệu Nhu không vui, cô đưa tay búng một cái vào trán Chu Nam Quân: “Vì cậu ấy coi cậu là em trai nên quan tâm, tôi còn muốn có một người anh trai biết quan tâm như vậy mà không có đây.”

Chu Nam Quân le lưỡi một cái, cười hắc hắc: “Nhưng chị có thể tìm một người bạn trai như vậy nha.”

Sắc mặt Tô Diệu Nhu ửng đỏ, theo bản năng nhìn về phía Tạ Nghiêu Thần.

Tạ Nghiêu Thần vẻ mặt nhàn nhạt, không phản ứng.

“Tôi sắp chết khát đến nơi rồi, đi đây.”

Chu Nam Quân lặng lẽ làm động tay cổ vũ Tô Diệu Nhu, sau đó xoay người đi tìm nước uống.

Xét tổng thể mà nói thì buổi sinh nhật này diễn ra khá suôn sẻ, Tạ Nghiêu Thần nhân duyên không tệ nên rất được hoan nghênh, lại có thêm một Lâm Trạch An khiến không khí trở nên sinh động, náo nhiệt. Mọi người trong phòng hát hò, nhảy nhót rồi ăn uống, một hồi lại chơi trò chơi Sự thật hay mạo hiểm. Buổi sinh nhật khiến ai nấy đều vô cùng vui vẻ, phải chờ đến lúc tan cuộc mọi người mới  miễn cưỡng ra về.

Sau đó, mấy người trong ký túc xá của Chu Nam Quân ở lại thu dọn đồ đạc.


Thu dọn xong, Lâm Trạch An mới phát hiện thiếu một người: “…Tạ Nghiêu Thần đâu?”

“Tôi vừa thấy cậu ta đi ra ngoài với Tô Diệu Nhu.” – Chu Nam Quân nháy mắt một cái.

“Cậu ta đi cùng Tô Diệu Nhu? Chẳng nhẽ hai người bọn họ…?” – Lâm Trạch An kêu lên, chuyện Tô Diệu Nhu thích Tạ Nghiêu Thần người trong ký túc xác đều biết, “Tô Diệu Nhu tích cực như vậy, tên kia vẫn không đáp lại người ta, tôi còn tưởng cậu ta là khúc gỗ chớ, không ngờ khúc gỗ cũng có ngày biết mở mang đầu óc! Chậc chậc, Tô Diệu Nhu dáng dấp như vậy, cậu ta lời rồi!”

Chu Nam Quân cười lên, cười không ngớt, rồi nấc một tiếng.

“Cậu say?” – Lâm Trạch An lúc này mới để ý tới sắc mặt hồng hồng cùng với bộ dáng ngà ngà say của Chu Nam Quân: “Sao cậu lại uống nhiều như vậy? Xong rồi xong rồi, lát nữa Tạ Nghiêu Thần nhất định tìm tôi tính sổ, trách tôi không để mắt đến cậu!”

Chu Nam Quân lắc đầu, nghiêm trang nói: “Tôi không say.”

“Làm gì có người say nào tự nhận mình uống say đâu.” – Lâm Trạch An liếc mắt, “Có giỏi thi cậu đi thử thêm hai bước nữa đi.”

“Đi thì đi.”

Chu Nam Quân đứng lên, sau đó ngã xuống sa lon.

“Chết rồi, say thật rồi.”

Lâm Trạch An cùng Triệu Ngải Học đưa mắt nhìn nhau, “Lát nữa Tạ Nghiêu Thần mà quay lại chúng ta nhất định sẽ gặp phiền toái!”

Cậu ta vừa dứt lời, một thành âm ở cửa vang lên.

“Tại sao lúc tôi quay lại các cậu sẽ gặp phiền toái?”

Tạ Nghiêu Thần đi vào phòng, nhìn Lâm Trạch An hỏi.


Lâm Trạch An: “…”

Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!

Đáy mắt cậu ta hiện lên nét đau buồn: “Bọn tôi không chú ý đến Chu Nam Quân, để cho cậu ta uống say a!”

Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, không giống trong tưởng tượng của Lâm Trạch An trách cứ, thờ ơ nói: “Say thì say, tôi đưa cậu ấy về, các cậu đi trước đi.”

Người ta trong lúc say rất khó giải quyết, Lâm Trạch An chỉ mong cho mình rời khỏi đây nhanh nhất có thể, bất quá cậu vẫn giả mù sa mưa hỏi: “Có cần bọn tôi giúp gì không?”

“Không cần…”

Tạ Nghiêu Thần vừa dứt lời, Lâm Trạch An vội vàng kéo Triệu Ngải Học: “Vậy chúng ta đi trước!”

Lâm Trạch An cùng Triệu Ngải Học rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tạ Nghiêu Thần và Chu Nam Quân.

Tạ Nghiêu Thần xắn tay áo, đi tới bên cạnh Chu Nam Quân, nghiêng đầu nhìn một chút, sau đó từ từ khom người xuống.

Ngay giữa lúc khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…

Một giây sau, Chu Nam Quân đột nhiên mở mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận