(7)-2
Cho dù Huyền Võ Đế biết thì thế nào?
Muốn ngăn thế lực tam tứ hoàng tử tiếp tục bành trướng, thật sự sinh ra uy hiếp với Huyền Võ Đế, Huyền Võ Đế cho dù chướng mắt thủ đoạn của Giang Họa cũng không có khả năng phế Giang Họa, ngược lại phải bảo hộ vị Thái Tử nhu nhược này cho tốt, duy trì hòn đá cản đường này.
Hơn nữa, Huyền Võ Đế cho dù kiêng kị tam tứ hoàng tử, nhưng lấy tư cách của người làm phụ thân, Huyền Võ Đế không thể nào ngồi yên để nhi tử mình xâu xé giết hại lẫn nhau.
Thay vì để hai người kia lật mặt, thà rằng chọn một người không tính là dính quá sâu vào vũng nước đục kia như Giang Họa lại là lựa chọn tốt nhất, rốt cuộc Giang Họa cũng đã chủ động từ bỏ hết thảy, ăn được bỏ được không chút chần chừ.
"Ngụy Thế Thành" hiện giờ có thủ đoạn, có đại nghĩa, có thế lực của riêng mình, cũng có đảng bảo hoàng xem trọng, không có mâu thuẫn quá sâu sắc với các huynh đệ, rốt cuộc, lần này cũng là "Ngụy Thế Thành" đem tam hoàng tử tứ hoàng tử chơi đùa trong lòng bàn tay.
Bởi vậy, đêm trung thu, Huyền Võ Đế đột ngột xuất hiện ở Đông Cung, ám chỉ đã biết được động tác của Giang Họa đối với chuyện bên ngoài, Giang Họa mới có thể bình tĩnh chống đỡ.
Bất quá Huyền Võ Đế không nổi trận lôi đình, tiếp thu hành động của Giang Họa nhanh như vậy, tóm lại, làm cho Giang Họa vô cùng bội phục.
Bởi vì nếu cô là Huyền Võ Đế, bị người tính kế sau lưng như thế này, hẳn là sẽ kéo đối phương theo chết cùng, tôi không tốt các người cũng đừng hòng trôi qua tốt lành.
Giang Họa cũng còn cho rằng, thẳng đến thời điểm cuối cùng Huyền Võ Đế mới đồng ý gỡ bỏ lệnh cấm với Đông Cung, còn sau khi đăng cơ Giang Họa đau đầu xử lí hai đệ đệ dã tâm bừng bừng như thế nào, đó là chuyện của cô.
Nhưng Huyền Võ Đế lại chịu thả Giang Họa ra khỏi cung. Nói cách khác Huyền Võ Đế đã chấp nhận hành vi của Giang Họa, thậm chí không so đo.
Thả Giang Họa ra khỏi cung cũng không có lí do gì khác, chính làm để Giang Họa tiếp xúc với tâm phúc, chuẩn bị cho tương lai.
Lòng dạ thật sự rộng rãi.
Vì thế Giang Họa có qua có lại, cũng giúp Huyền Võ Đế ổn định nhân tâm, làm Tam, Tứ hoàng tử chỉ chuyên chú tấn công lẫn nhau, hai phe tự hao tổn nhau, không phân tâm đi mượn sức triều thần nữa.
Cũng bảo đảm khi Huyền Võ Đế còn ngồi đây, cô sẽ tuyệt đối không tạo uy hiếp với hắn.
Vì thế, có ý tứ của Thái Tử, Lưu Dịch Chiêu cũng nhanh chóng triển khai những bước tiếp theo.
Hai phe Tam, Tứ hoàng tử vốn còn đang phiền não vì Huyền Võ Đế không chịu phế Thái Tử thì "đột nhiên" đều sôi nổi "bừng tỉnh đại ngộ" nhận ra: Hoàng Thượng không phế Thái Tử, khẳng định không phải còn tình cảm thương xót với Thái Tử, rốt cuộc Đông Cung còn đang bị vệ quân bao vây bên ngoài. Mà là vì sau khi phế Thái Tử lại không biết đem trữ vị giao cho ai! Hiện tại, so với việc làm hoàng thượng phế Thái Tử, tại sao không đem đối phương trừ bỏ trước? Đến lúc đó hoàng thượng không cần lựa chọn nữa, người thắng ắt là người thừa kế ngôi vị hoàng đế!
Tam, Tứ hoàng tử tư tưởng đã hoàn toàn bị đầu độc, hoặc là nói bọn họ không biết Thái Tử còn có khả năng kế vị, cộng thêm oán hận giữa tam tứ hoàng tử chất chứa đã lâu hiện tại lại có Giang Họa đem tầm chú ý của bọn họ chĩa về phía đối phương, hai phe chính là đấu trí đấu mưu không ngừng nghỉ. Hôm nay phe tam hoàng tử kéo được một người phe tứ hoàng tử xuống, thì ngày mai tứ hoàng tử liền kéo hai người phe đối phương xuống nước.
Liền như vậy hơn một năm, nguyên bản Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử vốn dương dương hiển hách, bất tri bất giác bị suy yếu, những người ở vị trí mấu chốt thì bị biếm quan đi khỏi kinh thành, mấy cái võ quan cấp thấp thật vất vả mượn sức cũng không duy trì được bao lâu.
Mà người của Huyền Võ Đế vốn là chiếm đại đa số vị trí trên triều đình, hiện tại nắm lấy cơ hội, càng là chiếm vị trí chủ đạo tuyệt đối, binh quyền cũng toàn quyền kiểm soát gắt gao.
Đại hoạch toàn thắng.
Đáng giá nhắc tới chính là Huyền Võ Đế lúc này nắm toàn bộ quyền chưởng quản trong tay, có lẽ đối với chuyện"Thái Tử là người thừa kế" đã chính thức thừa nhận, cư nhiên cũng chủ động an bài cho Giang Họa mấy người, đương nhiên, Lưu Dịch Chiêu vẫn cứ ở nhà dưỡng lão một thời gian đi đã.
Hai cha con khó có dịp hợp tác ăn ý với nhau, mà một năm nữa lại trôi qua.
Đêm ba mươi.
Quốc yến trừ tịch lúc nào cũng được tổ chức long trọng.
Nhưng mấy năm gần đây rối loạn, mỗi lần đại yến cơ hồ chẳng có chuyện gì tốt xảy ra.
Tiệc trừ tịch ba năm trước, Thái Tử bị Huyền Võ Đế trách cứ, lại bị Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử chèn ép, đầu tháng giêng ngã bệnh, từ lúc ấy trở đi không xuất hiện trước mặt người khác nữa.
Tiệc trừ tịch một năm trước, vây cánh Lưu Dịch Chiêu chống đối Huyền Võ Đế, yêu cầu phóng thích Thái Tử, thiếu chút nữa bị vua phạt trượng, cuối cùng ảm đạm rời triều.
Tiệc trừ tịch năm ngoái, Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử khiêu khích lẫn nhau, kết thúc yến hội hai phe còn ở cửa cung tụ tập ẩu đả, không ra thể thống gì, làm người nhìn chê cười, lúc sau đều bị Huyền Võ Đế phạt bổng lộc một năm.
Nghĩ vậy, quan viên tiến đến tham gia tiệc tối đều nhìn nhau cười khổ.
Chỉ hy vọng năm nay có thể an ổn chút.
Tết nhất, mọi người đều muốn trở về có thể bình bình ổn ổn thanh thản an tâm ngủ một giấc.
Đáng tiếc, trời không toại lòng người.
Vừa bắt đầu yến hội, Huyền Võ Đế vô tình hữu ý hỏi một câu: "Người đâu rồi?"
Vương Hoa biết ý tiến lên, "Bẩm Hoàng Thượng, Thái Tử điện hạ còn ở Đông Cung chưa ra đâu."
Huyền Võ Đế nhíu mày nói: "Vì sao Thái Tử không đến? Đi, thỉnh Thái Tử đến tham gia cung yến."
Nghe Huyền Võ Đế cùng Vương Hoa nói chuyện, quần thần: "......"
Tam hoàng tử / Tứ hoàng tử: "......"
Tam hoàng tử / Tứ hoàng tử: "!!!"
Tình huống như thế nào?! Thái Tử muốn xoay người?!
*Tác giả có lời muốn nói: chương này xem như giải thích cụ thể diễn biến chuyện tranh đấu một lần.