Xe tham quan phanh lại trước một tòa nhà bốn tầng.
Nhà sơn màu trắng, mái nhà thiết kế phong cách Châu u, xung quanh còn có những căn nhỏ màu trắng san sát nhau, trông như ngọn đồi hướng dần lên trên.
Xe của Giới Nhiên đến trước, anh ta đang tươi cười nói chuyện với những đứa trẻ trong vườn hoa.
Trời xanh mây trắng, mọi thứ đều khoan khoái dễ chịu.
Đám học sinh đến nơi, trong ngoài vườn hoa bị vây đầy bởi bốn mươi lăm đứa trẻ và hành lí của chúng.
Mấy đứa bé đứng gần khu kiễng chân rướn cổ nhìn ngôi nhà chính, chúng rất hào hứng về nơi ở mới, thỉnh thoảng có những tiếng hò hét vui mừng kinh ngạc.
“Có ghế sofa!”
“Có cả đồ ăn vặt, đồ ăn vặt!”
“Ố… có bếp lò!”
Lâm Triều Tịch cười, giữa trời hè này cũng chẳng đốt lò nổi đâu.
Cô đếm số phòng của tòa nhà chính, nơi này hiển nhiên không thể đủ chỗ cho tất cả mọi người, không biết ban tổ chức trại hè lại muốn chơi chiêu gì nữa.
Nhưng một lúc sau mọi người đã đến đủ, Giới Nhiên thản nhiên dẫn họ đi thẳng vào.
“Tòa nhà này còn có tòa số 2, số 3 các em có thể tự do chọn phòng và bạn cùng phòng.
Theo nguyên tắc thì nam nữ không được ở cùng một tòa nhưng quả thực là số phòng không đủ, những bạn nhỏ chọn tòa số 3 có lẽ sẽ phải xếp nam ở tầng dưới, nữ ở tầng trên.” Một cô giáo dẫn bọn họ đi tham quan, “Mong các bạn nam sẽ phát huy phẩm chất quý ông, nhường tòa số 1 này lại cho các bạn nữ.”
“Cô ơi, hai nhà kia có đầy đủ đồ đạc như ở đây không ạ?” Học sinh đó sốt sắng chỉ trỏ tivi, máy tính và quầy ăn vặt trong phòng khách.
“Sẽ ít hơn một chút.” Giáo viên trả lời dịu dàng.
“Eo ơi…” Đám bạn nhỏ nam tiếc nuối than thở, nhưng cũng hết cách rồi.
“Eo cái gì?” Giới Nhiên gõ đầu một đứa trong đám: “Đối xử tốt với các bạn nữ một chút, không là sau này không có bạn gái đâu.”
“Thế thầy có bạn gái không ạ?”
“Không có.”
“Hahahahaha!” Đám học sinh nam cười lăn lộn, trả đũa Giới Nhiên.
Giới Nhiên mặt không đỏ tim không gấp, vỗ tay tập trung sự chú ý của mọi người về mình, nói: “Buổi trưa tự dùng thẻ phòng mình đến nhà ăn ăn cơm, 4 giờ chiều tập trung trước tòa nhà này, 5 giờ sẽ tổ chức lễ khai mạc nhập trại.”
Anh ta nói xong rồi đi luôn.
Học sinh hoan hô, sau đó bắt đầu tranh giành phòng ở, đám Lâm Triều Tịch đứng đằng sau.
Không phải cô nhường, chủ yếu vì bạn học Bùi Chi trông chẳng có vẻ gì là muốn tranh giành, vậy nên ba người họ hiểu ý tự động đứng lùi xa ra.
Tòa nhà số 1 quả thực rất hấp dẫn, có thảm lông mềm mại, phòng khách kê mấy ghế sofa in hình đáng yêu.
Không chỉ có tivi mà còn có cả máy tính, nghe đồn còn lên được mạng, nhưng Lâm Triều Tịch thật sự nghi ngờ tốc độ lướt web của thời đại này.
Tóm lại, tổng thể nơi đây trông rất giống một đại gia đình ấm áp dễ thương.
Lũ trẻ dần dần chọn xong phòng ngủ.
Hoa Quyển đương nhiên sẽ ở chung với Bùi Chi, bạn Tiểu Lục cô độc một mình, tội nghiệp nhìn cô.
“Cậu muốn nói gì?” Lâm Triều Tịch nhìn lại.
“Lão Lục chắc chắn định bảo quen nhau lâu thế rồi, hôm nay mới phát hiện hóa ra cậu là con gái!” Bạn Hoa Quyển lắc đầu, còn cố tình làm mặt kinh ngạc.
Lâm Triều Tịch: …
Vì đứng cuối hàng nên khi đến lượt bọn họ thì chỉ còn lầu số 3 là có phòng trống, đã thế còn có những phòng không ai thèm chọn.
Hẳn vì dọn đồ sang rất mệt, hơn nữa lại phải ở lẫn con trai ở cùng nên mới bỏ đó!
Ở bên con trai, cuối cùng Lục Chí Hạo ở cùng một bạn nam trông rất lầm lì, cũng ở tại lầu số 3 nhưng trên tầng hai, phòng của Bùi Chi và Hoa Quyển cũng cùng tầng đó.
Chọn xong thì ra ngoài đối chiếu số phòng, hóa ra lại ở hết cùng một tòa.
Tóm lại đều là ý trời.
Lâm Triều Tịch rất vui.
***
Tòa số 3 nằm sát bóng râm của sườn núi, hơi tối và ẩm thấp, họ kéo hành lý bước vào, sàn nhà phát ra tiếng cót két nho nhỏ.
Phòng khách ở tầng 1 cũng không có tivi hay máy tính, chỉ kê một giá sách và bày rất nhiều đồ chơi.
Nào là lego, ô tô đồ chơi, còn có những đồ chơi bị phân tách ra không nhìn rõ hình dạng ban đầu, khoa trương hơn là còn có cả một bể bóng nhựa.
Lâm Triều Tịch lên tầng của mình, quẹt thẻ bước vào, giật mình bởi sự rộng rãi của căn phòng.
Giường ngủ cỡ đại, có nhà vệ sinh và gian thay đồ độc lập, còn có cả ban công.
Bàn đọc sách bày sẵn nước suối và một đĩa hoa quả, nhà vệ sinh đầy đủ khăn mặt khăn tắm đồ dùng cá nhân, tiện nghi như thể đang ở khách sạn.
Mang tâm trạng được hời to đi tham quan khắp phòng, Lâm Triều Tịch cất hành lý, cầm thẻ phòng xuống tầng.
Điều khiến cô bất ngờ là Bùi Chi đã ngồi ở ngay dưới phòng khách tầng 1.
Cậu đang cúi đầu lật một quyển sách nghiêm túc đọc, thậm chí còn không phát giác sự xuất hiện của cô.
Phòng khách ồn ào tiếng trẻ con nghịch đồ chơi, trong môi trường thế này mà bạn nhỏ Bùi Chi vẫn ngồi đọc sách, đây là điều khó có ai làm được.
Lâm Triều Tịch đi vòng ra sau lưng cậu, cô muốn xem cậu đang đọc sách gì?
Thế nhưng chưa cần đến gần, cô đã biết đáp án là gì rồi…
Bởi vì bìa cuốn sách đó thực sự quá bắt mắt.
Những mảnh lego trông như những viên thuốc đủ sắc màu, hướng dẫn lắp ráp xe con từng bước một.
Không ngờ Bùi Chi lại đang đọc sách hướng dẫn lắp mô hình lego cho trẻ con.
Lâm Triều Tịch nhìn góc phòng ồn ào cách đó không xa.
Đám trẻ đổ bộ đến nơi, có người thậm chí còn chẳng thèm cất hành lý, cứ vậy cắm rễ ở phòng khách nghịch đồ chơi.
Trong số đó, bàn xếp hình lego là đông nhất, thời đại này lego còn tương đối mới mẻ, đã thế tòa nhà này còn được chuẩn bị hẳn lego phiên bản Star Wars, hầu như đám trẻ đều chưa từng thấy, thế là đứa nào đứa nấy tranh giành nhau chơi quên cả trời đất.
Nhưng cậu không muốn cùng họ chơi sao?
Lâm Triều Tịch nghĩ, cô lại gần hơn.
Bùi Chi đang chăm chú nghiên cứu một cái máy cày màu vàng.
Ánh nắng rọi vào từ ô cửa chiếu lên người cậu, làn da trắng trẻo, lại đang tập trung suy nghĩ, trông càng đáng yêu.
Lâm Triều Tịch im lặng ngồi xuống bên cạnh, Bùi Chi lại lật hai trang, cảm thấy hơi khác thường, bèn quay đầu, bị cô làm cho giật bắn.
Lâm Triều Tịch bật cười, chỉ vào quyển sách Thế giới lego thu nhỏ: 40 mô hình lắp ráp mini siêu chân thực, lại chỉ cái bàn đằng kia, hỏi: “Cậu còn ngồi đây đọc sách làm gì, sao không qua đó chơi?”
Thật ra cô hỏi vậy đơn giản là muốn đùa bạn nhỏ Bùi Chi một chút, ngỡ tưởng Bùi Chi sẽ chỉ nhìn cô một cái rồi thôi, không ngờ cậu lại nghiêm túc trả lời: “Đông người quá, tớ lười tranh.”
“Hả?”
“Thế cậu không muốn chơi à?”
“Muốn chơi.” Bùi Chi thẳng thắn.
Lâm Triều Tịch phát hiện gần đây Bùi Chi nói nhiều hơn, cô rất bất ngờ, nhưng nghĩ kĩ lại thì tính cách của bạn nhỏ Bùi Chi vẫn luôn thẳng thắn như vậy, hỏi gì đáp nấy, có sao nói vậy, đôi khi khiến người ta có cảm giác cậu trầm mặc ít nói, có lẽ nguyên nhân là vì…
… Vốn dĩ chẳng có ai nói chuyện với cậu.
Ngoại trừ Hoa Quyển.
Được thôi… cô quan sát kĩ vẻ mặt Bùi Chi.
Để chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng, cô thử thăm dò:
“Bạn Bùi Chi này, hay là mình qua đó tranh chỗ đi! Bên đấy đông thế, nếu không đặt gạch trước thì lát nữa càng đông hơn đấy.”
Bùi Chi để lộ vẻ mặt cân nhắc, Lâm Triều Tịch thì tưởng cậu sẽ nói gì đại loại như “thôi bỏ đi”.
“Không cần tranh.” Bùi Chi nói: “Bọn mình đi ăn cơm trước, sau đó quay lại sớm, lúc đó chắc bọn họ đã đi ăn hết rồi.
Vậy thì thời gian của mình với họ sẽ lệch nhau, mình tha hồ vào chơi, như thế có lẽ hợp lí hơn.”
Hợp lí…
Hóa ra cậu xuống đây sớm như vậy là đã tính xong đi ăn cơm trước rồi quay về chơi lego, mục đích rõ ràng thật đấy.
Giọng điệu của Bùi Chi vẫn rất bình thường, nhưng nghe vào rất có vẻ nắm chắc phần thắng.
Lâm Triều Tịch cứ cảm thấy kế hoạch này có vấn đề gì đó, nhưng nhìn cậu chắc chắn như vậy, cô nghĩ chắc là cũng đáng tin, tín nhiệm nam thần nhỏ, không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã thấy Hoa Quyển và Lục Chí Hạo vội vội vàng vàng chạy xuống, Hoa Quyển còn hô hoán: “Đi mau đi mau!”
Lục Chí Hạo còn hỏi “Có cần gọi cả Lâm Triều Tịch không” thì đã thấy cô và Bùi Chi ngồi ngay ngắn ở dưới.
Bọn họ mở to mắt nhìn nhau mấy giây, Lâm Triều Tịch đứng phắt dậy, chỉ về phía nhà ăn hét lớn: “Thi xem ai đến trước!”
Nói xong liền vắt giò lên cổ chạy luôn!
***
Bọn họ thi nhau chạy như bay, nhất là Bùi Chi.
Lúc vừa bắt đầu, Lâm Triều Tịch thật sự có ý nghĩ muốn đua với bọn họ, nào ai được trở lại thuở bé mà không muốn buông mình chạy nhảy đã đời một lần, đã thế lại còn chạy cùng nam thần nhỏ của mình.
Nhưng không ngờ rằng tính hiếu thắng của bạn nhỏ Bùi Chi vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Bùi Chi và Hoa Quyển không ai nhường ai, vừa bắt đầu đã dồn sức bình sinh lao về phía trước.
Gió rít ù ù bên tai, hai hàng lau xanh vút qua bọn họ, ánh nắng vờn trên da, cháy bỏng và hiên ngang.
Đến cuối cùng, Bùi Chi và Hoa Quyển vẫn tiếp tục chạy, bóng lưng họ nhỏ dần, chẳng hiểu ăn gì hăng máu thế.
Lâm Triều Tịch và Lục Chí Hạo thực sự không lết nổi nữa, thở hồng hộc nhìn nhau, tự động lại gần dìu dắt nhau.
Bạn học Lục Chí Hạo hổn hà hổn hển nói: “Lâm… Lâm… Lâm Triều Tịch, lần… lần… lần sau đừng…”
Lâm Triều Tịch vừa khát vừa mệt, thực sự muốn xuyên về 10 phút trước ấn đầu mình xuống ghế sofa, cực nhọc ngắt lời: “Đừng… đừng… đừng nói nữa…”.