Cúp điện thoại, Trịnh Tử Hạo nhìn giờ.
Gần 4 giờ rồi, tối nay mà đi chơi thì có nên viết trước chương mới không nhỉ? Nhưng ngồi một lúc mà chẳng rặn được chữ nào thì lỡ giờ mất.
Bí quá, gã đành mở CAD[1] làm nốt bản thiết kế nhà và xanh hóa của mình.
Món này làm vừa rườm rà vừa mệt mỏi, sửa rõ mất thời gian mà thực tế chẳng tiến triển được bao nhiêu.
Chẳng qua, Trịnh Tử Hạo đang thiết kế ngôi nhà trong mơ cho bản thân nên không cần chạy tiến độ.
Hết giờ, gã đứng lên thay quần áo.
Tối nay kiểu gì cũng phải uống nên khỏi lái xe.
“Tử Hạo!”
Trịnh Tử Hạo xuống xe thì thấy Tiêu An đang vẫy mình từ làn đường đối diện.
Gã qua đường, Tiêu An cụng nhẹ vào ngực gã một cái, “Nhãi con, tập tành kiểu gì mà hàng họ vẫn ngon thế!”
“Đánh tennis.”
“Giới thiệu cho ông một người,” Tiêu An kéo anh chàng ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đứng cạnh bên, “Đây là Gavin, bạn quen ở New Zealand mà tôi kể với ông rồi đấy.
Gavin, đây là Trịnh Tử Hạo, bô giai nhờ!”
Trịnh Tử Hạo chẳng buồn để ý đến thái độ đắc ý của Tiêu An.
Gã nhủ thầm, mình đẹp trai hay không thì liên quan gì đến nó.
Nhưng gã cũng ngó Gavin một chút, anh chàng này cũng phải cao tầm mét tám, “Chào cậu.”
Thấy Trịnh Tử Hạo nói tiếng Anh, Gavin lại dùng tiếng Trung hơi bập bẹ để đáp, “Chào anh, tôi từng học ít tiếng Trung ở New Zealand, nhưng nói không giỏi lắm.
Tiêu có kể cho tôi nghe về anh.”
Trịnh Tử Hạo gật đầu, không tiếp lời.
Song ánh mắt của Gavin khiến gã cảm thấy anh chàng ngoại quốc điển trai này là đồng loại của Trịnh Kỳ.
Dù có phải hay không, gã cũng không muốn tỏ ra quá thân mật, kẻo lại gây hiểu lầm.
Bọn họ cùng vào phòng đặt trước, sau đó thì mấy người bạn thời đại học lần lượt kéo đến.
Lúc vào chỗ, Gavin chẳng ngại ngần ngồi kế Trịnh Tử Hạo.
Trịnh Tử Hạo nhíu mày một cách kín đáo.
“Tử Hạo, đánh chén xong mình đi bar làm ly chứ nhỉ.
Lâu lắm mọi người mới gặp nhau, ông cũng chẳng mấy khi liên lạc với bạn trường cũ.”
“Thỉnh thoảng cứ vào bàn vẽ là làm một mạch đến khuya nên chẳng còn thì giờ.” Trịnh Tử Hạo nói.
“Tử Hạo làm nghề gì thế?” Gavin nghiêng đầu hỏi gã, trông cậu chàng mới khả ái làm sao.
“Thiết kế nội thất.”
“Thế thì nhà anh thiết kế hẳn là đẹp lắm.”
Trịnh Tử Hạo nhìn cậu ta, ngay cả bản vẽ của tôi cậu còn chưa thấy bao giờ mà cũng biết tôi thiết kế đẹp ư? “Vì sao?”
“Vì anh điển trai thế này cơ mà.”
Câu nói của Gavin khiến mọi người phì cười.
Trịnh Tử Hạo uống một ngụm nước dưa hấu, chẳng nói chẳng rằng, cũng không tỏ thái độ.
Tiêu An vội vàng nói, “Tử Hạo, người ta vượt nghìn dặm xa xôi đến gặp ông, còn khen ông, sao ông không nói gì chứ.”
“Nói gì bây giờ?” Trịnh Tử Hạo nhìn Tiêu An, chỉ thấy buồn cười.
“Nói, ‘Tôi thấy cậu cũng rất đẹp trai’ chứ còn gì.”
“Tôi thấy ông muốn nói lắm đấy, để ông nói thì hơn.”
“Đừng thế chứ.
Gavin phải chơi đã đời ở đây đấy.
Tử Hạo có muốn làm hết chức trách của chủ nhà không?”
Tiêu An nháy mắt với Gavin mấy lần, Gavin bèn hạ tay xuống giơ một ngón cái với anh ta.
Nhưng Trịnh Tử Hạo lại đáp, “Đi ăn thì được, nhưng dẫn đi chơi thì xin kiếu.
Tôi sợ để lạc cậu, cậu lại tính sổ với tôi mất.”
“Đừng thế mà.” Gavin thất vọng quá thể.
“Tôi nghe đồn hoa khôi trường mình sang bển xong bị đuổi về hả?” Trịnh Tử Hạo đổi chủ đề.
“Chuẩn chuẩn.
Cổ làm phiên dịch ở bên ấy, mà người ta bảo có vấn đề về tác phong nên trục xuất luôn.”
“Thế thì gấu thật!”
“Cổ chọc tức ai vậy?”
…
Trịnh Tử Hạo vừa gắp thức ăn trong bát, vừa nghe các bạn chuyện trò rôm rả.
May mà lái được đề tài câu chuyện đi.
Gavin thi thoảng vẫn liếc gã, gã tảng lờ như không thấy.
Gã không phải người trong giới, không bẻ được.
Gã cũng không biết ở nước ngoài người ta có thoáng thế không, nhưng trong nước thì gã chưa thấy bao giờ.
Ngay như Trịnh Kỳ cũng chỉ trêu bệnh nhân ở phòng khám một tí và đi gay bar ngó nghiêng chứ không phô bày xu hướng tính dục của mình bao giờ.
Trịnh Kỳ từng nói với gã, đã là trai thẳng thì đừng bóng gió và cũng đừng gieo hi vọng cho gay, kể cả mập mờ cũng không được.
Có thể vì quen Trịnh Kỳ là gay nên gaydar của gã khá chính xác.
Cứ trông ánh mắt ấy, đàn ông đồng tính nhìn gã lúc nào cũng thèm như đói thấy cơm.
Thế nên ngoài việc trả lời những câu hỏi cơ bản, gã không hề quay sang nhìn Gavin lần nào.
Lúc đến bar, Trịnh Tử Hạo nhìn đồng hồ, “Anh vội về à?” Gavin hỏi.
“Ừ, tôi ngồi một lúc rồi đi.” Đáng lí hẹn 10 giờ, nhưng trước bầu nhiệt huyết không có dấu hiệu cạn của cậu chàng ngoại quốc này, Trịnh Tử Hạo định uống một ly rồi về sớm.
Gavin có phần thất vọng, nhưng chẳng biết Tiêu An ôm cậu ta rủ rỉ những gì mà cậu chàng lại phấn chấn ngay.
Tiêu An đã đặt bàn từ trước, cả nhóm đi vào thì được dẫn đến chỗ ngồi của mình.
Trịnh Tử Hạo gọi một ly Bố Già[2].
Gã nhìn Tiêu An dẫn Gavin đến quầy bar, cũng gọi một ly rồi một mình quay lại.
“Tiếc là tôi không thế.
Nếu không tôi đã sang bắt chuyện rồi.” Tiêu An cụng ly với Trịnh Tử Hạo.
“Tôi cũng có phải đâu.” Trịnh Tử Hạo uống ực một ngụm bay nửa li.
Nhìn theo một người đàn ông đứng cạnh Gavin đến tận khi cậu ta đi theo người đó và ngoái lại tặng họ cái nháy mắt tinh nghịch kèm chiếc hôn gió, Trịnh Tử Hạo thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng biết vừa nãy bọn họ nói gì.
Thì ra là chuyện ấy.
Thực ra gã chẳng khoái xen vào việc của người khác, chẳng qua gã không chịu nổi người ta thì thà thì thầm trước mặt mình thôi.
Gã đã bị hành hạ bởi cơn xung động muốn vặn mặt người ta lại bắt nói to lên suốt từ nãy.
Về phương diện này, gã biết mình bất thường, nhưng gã không thể bộc lộ trước mặt họ được.
Vừa rồi đầu óc cứ đảo điên, gã chỉ biết nốc rượu để mà kìm xuống.
“Lượn nhanh thế chứ lại.
Hàng ngoại đang được ưa chuộng lắm đấy.” Tiêu An xuýt xoa.
Trịnh Tử Hạo lườm anh ta, “Đừng có hành xử như tú ông thế.” Nhiệt độ thấp của đá cục trong ly rượu khiến hơi nước tụ ở mặt ngoài ly, Trịnh Tử Hạo bèn lấy giấy ăn chùi ly và lau sạch nước đọng trên bàn.
Tiêu An ngả đầu lên vai gã, “Tôi mà hành nghề chăn dắt thì dù có phải trói quặt tay ông ra sau tôi cũng bắt ông về làm ngựa giống.”
“Dẹp đi cha nội.
Không sợ tôi uýnh chết ông à.” Trịnh Tử Hạo gỡ tay anh ta ra, nhìn đồng hồ, uống nốt rượu trong ly, “Thôi tôi về.”
“Đù!”
Trịnh Tử Hạo vỗ vỗ vai Tiêu An, “Hôm nào làm trận tennis nhé?”
“Dĩ nhiên rồi!”
“Có gì gọi điện.” Trịnh Tử Hạo búng cái ly, “Cảm ơn.”
“Lượn nhanh cho nước nó trong! Càng ngày càng ghẻ.”
Trịnh Tử Hạo phì cười, “Thôi tôi về.
Ông cứ dẫn mối tiếp nhớ.”
Mặc dù người đồng tính nam có những chỗ tụ tập riêng, nhưng những chỗ như thế chủ yếu dành cho người muốn tìm tình một đêm hoặc chỉ dành cho người đồng tính.
Riêng quán này thì vừa có nét độc lạ, vừa đông người nên thu hút cả cong lẫn thẳng.
Nếu muốn tìm bạn thì chỉ cần báo cho bartender.
Tiêu An rất quen với bartender nên vừa nãy đã thông báo hộ Gavin.
Bản thân Gavin rất ưa nhìn, người được ghép đôi cũng không kém cạnh.
Tiêu An không cho rằng mình là tú ông, cái này chỉ là hỗ trợ dò tìm định vị thôi.
Trịnh Tử Hạo đứng lên, dáng người cao ngất và diện mạo của gã đã thu hút sự chú ý của tất cả ngay từ khi gã xuất hiện.
Nhưng thái độ thờ ơ, chỉ nói chuyện với bạn bè khiến chẳng ai dám bắt chuyện với gã.
Tình huống không rõ ràng thế này mà bé cái lầm thì cũng ê mặt lắm.
Đến lúc gã về, cũng có mấy người can đảm tiếp cận, nhưng gã đều lịch sự tránh họ rồi ra khỏi quầy bar, bỏ lại hết những mập mờ và ồn ã sau cánh cửa đóng kín.
Đông khiếp!
Lên chiếc xe vừa đặt, gã bắt đầu cảm thấy chiếc G500 của mình vẫn là tuyệt nhất.
Lần sau mà tụ tập thì cứ lái xe của mình cho rồi, xe này chẳng thể nào mà duỗi chân được.
Về đến nhà còn chưa tới mười giờ, người gã vẫn ám mùi nhà hàng và mùi thuốc lá trong quán rượu.
Gã cởi đồ đi tắm, thay quần áo ngủ rồi mở một chai soda, ngồi vào máy viết truyện.
Con ngươi đen
Lạc giữa phố phường tối tăm lạnh lẽo
Cũng như
Nét mặt tôi khi trông thấy bọn họ
Bỏ lại chiếc bóng dưới ánh đèn neon
Lủng lẳng trên tay một bầu tâm trạng
Cứ thế trôi bồng bềnh trong gió đêm dìu dịu
Lúc hàng mi khép
Nghe
Con tim từng lỡ nhịp cùng nhau
Ánh mắt giả trá nện lên tấm lưng dưới áo mỏng
Nơi đáy linh hồn
Giá rét im lìm ngự trị
Phẫn nộ tuôn trào
Như thiêu như đốt cả thì thanh xuân
Hít sâu một hơi, cô quàng lấy cánh tay Lương Khâu, “Lương Khâu, mình mời cô dâu chú rể một ly nào.”
“Thiến Thiến.” Lương Khâu nhìn Lục Thiến bằng ánh mắt lo âu.
“Tôi không sao, chuyện qua rồi.” Lục Thiến mỉm cười thư thái.
Lương Khâu hồi hộp, “Thế, có phải đã tới lúc cho một khởi đầu mới không?”
“Anh nói gì cơ?” Cô quay mặt, đương đầu với ánh mắt của Lãnh Thiên Thành, thấy rõ mồn một những khớp tay trắng bệch đang bóp siết ly rượu của anh ta và cả bông hồng đỏ như máu trên ngực áo.
Căm giận hả? Nực cười.
Dầu vậy, Lục Thiến vẫn nâng ly với anh ta và cười đắc thắng.
…
Trịnh Tử Hạo căng mắt nhìn giờ, 11 rưỡi, viết được bốn ngàn từ.
Gã đọc lướt qua những phần trong tầm mắt xem có sai chữ nào không, còn chỗ nào ơn mưa móc chẳng đến thì mặc kệ.
Câu chữ gã viết ra trong đầu lúc nào cũng trôi chảy, thế nên thỉnh thoảng diễn đạt hơi rối xíu cũng chẳng ảnh hưởng đến việc đọc.
11 giờ 50 phút, đăng chương đúng lúc.
Nhìn ngày tháng mới nhất sáng bừng lên, Trịnh Tử Hạo cảm thấy thiệt đã.
Tiếp theo là lúc đọc bình luận đầu tiên của ngày hôm nay.
Cốc hết nước, Trịnh Tử Hạo đứng lên rót thêm rồi quay về, vừa tải lại trang vừa uống nước.
Nhác thấy bình luận, gã sặc luôn ngụm nước trong mồm, ho khùng khục mãi mới thôi.
Đến lúc hết ho rồi nhịp thở của gã vẫn cứ dồn dập.
Gã nhíu mày trố mắt, không thể tin vào mắt mình.
Người giật tem hôm nay không phải Tăm Bông Trắng!.