Tăm Bông Trắng: Tôi sợ đi viện lắm, vừa trốn từ bệnh viện về đây.
Bác sĩ làm ơn cho hỏi, trường hợp này của tôi cần kiểm tra những gì ạ?
Trịnh Tử Hạo đọc tin cậu nhắn rồi thản nhiên lội lại cuộc trò chuyện giữa hai người.
Hẹp cúc bẩm sinh cơ đấy!
Bệnh chi mà rõ lạ đời! Ví chỗ ấy với hoa cúc ư, cậu có nghĩ đến cảm nhận của loài cúc thanh cao chính trực không?
Bột đại đại không cười nhạo ai hết, gã rất tôn trọng quyền riêng tư của người khác.
Thậm chí, gã cảm thông sâu sắc với những người mắc bệnh này, với điều kiện họ không chọc đến gã.
Khốn nỗi cái người tên Tăm Bông Trắng đã chọc tức gã rồi.
Dù Tăm Bông này không phải Tăm Bông kia thì trước mắt cả hai vẫn chung nhau cái tên.
Vì thế, Trịnh Tử Hạo cười hả họng vào cái tin nhắn được gửi đến.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh còn đó không?
Trịnh Tử Hạo khoanh tay trước ngực, ngẫm nghĩ một lát.
Chỉ trong chớp mắt, Bột đại đại liền hóa thân thành bác sĩ Trịnh lên sàn diễn ngay tức thì.
Người thường xuyên viết văn chẳng những nhập vai siêu nhanh mà còn giỏi cua bể mũ bảo hiểm cơ.
Kể cả bị bóc ra đi chăng nữa, cũng có thể bảo là phút ngẫu hứng cho nó sang mồm.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Đây.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh không thấy tôi phiền chứ ạ? Lo lắng-ing ~
Bác sĩ Trịnh pha kè: Đời nào! Chúng tôi đây là thiên thần áo trắng, chẳng nề gian khó lẫn trách chê!
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh đúng là người tử tế!
Bác sĩ Trịnh pha kè: Cảm ơn.
Thật ra thì vừa nãy tôi đang đọc tiểu thuyết, xin lỗi vì đã trả lời chậm nhé.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh đọc sách giấy hay truyện dài kì trên mạng thế? Chẳng giấu gì bác sĩ, tôi cũng mê tiểu thuyết lắm.
(^o^)/~
Ngón tay Trịnh Tử Hạo ngừng trên bàn phím, chân tướng sắp lộ diện rồi, có là lừa hay là ngựa ông cũng lôi đầu ra ngay thôi.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Thể loại sách giấy tôi thích là kí sự, tôi đang đọc cả tiểu thuyết mạng nữa, dù sao cũng phải bắt kịp thời đại.
Tăm Bông Trắng: Tôi vẫn còn đi học, đọc sách giáo khoa đã đủ cho sách giấy rồi.
Tôi khoái truyện dài kì trên mạng lắm, cập nhật phải nói là nhanh vèo vèo.
Tác giả yêu thích của tôi ra chương đỉnh cực, nhân phẩm siêu tốt luôn!!!
Trịnh Tử Hạo hết sức hài lòng khi thấy ba dấu chấm than.
Mà cậu ta đang nói về mình đấy hả? Nếu Tăm Bông này không phải Tăm Bông kia, vậy người cậu ta khen không phải mình rồi.
Thiệt quạu!
Bác sĩ Trịnh pha kè: Cậu đang học năm mấy?
Tăm Bông Trắng: Tôi là sinh viên năm ba.
Bác sĩ Trịnh có thích tác giả nào không? Trên mạng ấy.
Trịnh Tử Hạo nhìn lên trần nhà, hình như mình toàn lên mạng đăng truyện chứ chẳng ngó ngàng gì đến tác phẩm của người khác.
Tác giả mạng chỉ mới nghe tên mấy đại thần, còn truyện thì chưa đọc cuốn nào.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Không thể coi là thích được.
Tôi đọc truyện không quan tâm ai viết.
Tăm Bông Trắng: Còn tôi thì cực kì mê tác giả đấy luôn, truyện nào người ta viết tôi cũng thích.
Tôi chính là fan não tàn của người ta đấy!!!
Lại ba dấu chấm cảm – thể hiện rõ trạng thái kích động.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Cậu đọc thể loại truyện nào thế?
Tăm Bông Trắng: Ngôn tình.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Tên cô đấy là gì?
Tăm Bông Trắng: Không phải cô, là anh ấy!! Anh ấy tên là Đại Khí Bàng Bột!! Tôi thích anh ấy lắm!!
Hai dấu chấm than.
Trịnh Tử Hạo nhìn dòng tin vừa gửi đến, tại sao chỉ còn hai dấu chấm than, uây-sừ-ma!! Quả nhiên tên này chỉ khiến người ta phát ghét.
Nhưng không sao, bây giờ cậu ta đang online, phải bắt sửa mới được.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Cậu gõ lại câu vừa rồi đi.
Sửa thành ba dấu chấm than.
Lâm Mễ Lạc đọc tin nhắn của bác sĩ Trịnh mà chẳng hiểu mô tê gì, nhưng cậu nghe đồn, phàm những người cực giỏi chuyên môn trong ngành y đều hơi hâm hấp, nên anh ta nói sao mình cứ làm y vậy cho rồi.
Vả lại ngày mai còn phải cậy nhờ người ta khám bệnh, không nghe lời khéo ăn hành mất.
Tăm Bông Trắng: Không phải cô ấy là anh ấy!!! Anh ấy tên là Đại Khí Bàng Bột!!! Tôi rất thích anh ấy!!!
Bác sĩ Trịnh pha kè: Thiếu một dấu phẩy.
Gõ lại.
Lâm Mễ Lạc suýt thì hộc ra máu.
Khiếp, “mẹ chồng” còn hơn cả các giáo sư.
Cậu bụm miệng, may mà người ta ở đầu kia máy tính nên không phát hiện.
Thấy Tăm Bông gõ theo lần nữa, Trịnh Tử Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Thật thống khoái!
Câu chuyện cuối cùng cũng tiếp tục được rồi.
Đại Khí Bàng Bột, chẳng phải mình đó sao.
Thế thì Tăm Bông này với Tăm Bông kia dứt khoát là một rồi.
Không lẫn vào đâu được.
Đồ đáng ghét! Cuối cùng ông cũng tóm được mi.
Nhưng thú thực, gặp người khen tác phẩm của mình thế này làm gì có chuyện Trịnh Tử Hạo không thấy hởi lòng hởi dạ.
Dầu sao xung quanh gã, trừ ông anh họ với bố mẹ ra thì chẳng còn ai biết gã đang sáng tác ngôn tình.
Trịnh Kỳ không đọc thể loại đấy, ông bà bô thì viết nhăng cuội cũng khen nức nở, trong khi đó, Tăm Bông Trắng đã theo gã từ khi mới viết đến tận bây giờ.
Quả thật, gã cũng hơi đắc ý.
Nhưng cái người này chẳng những khiến gã mất ngủ mấy ngày liên tục, còn làm cụt hết cả hứng của gã, chưa kể tối qua gã còn nằm mộng thấy người ta… có cờ him.
Mình quả nhiên sáng suốt, cái chuyện ngực bê hai bưởi không thể nào xảy ra được, Tăm Bông là con trai.
Không thể nào xảy ra.
Không thể nào xảy ra…
Không thể nào xảy ra ư?
Trịnh Tử Hạo lại bắt đầu xoắn.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh đã đọc truyện ngôn tình của Bột đại đại chưa?
Bác sĩ Trịnh: Có đọc chun chút.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ thấy thế nào, đỉnh lắm đúng không!!!
Lần này cậu ta đã nhớ ba dấu chấm than rồi.
Bác sĩ Trịnh: Cũng được.
Đúng là có nét riêng.
Câu này vừa khẳng định bản thân, vừa cần cho kịch tính của vở kịch, nếu không kế hoạch của gã làm sao mà thực hiện được.
Dĩ nhiên, lúc Trịnh Tử Hạo đang mở cờ trong bụng mà phải giả vờ như không, Lâm Mễ Lạc cũng đang sướng điên.
Bằng hữu dễ kiếm tri âm khó tìm! Hôm nay mình tháo chạy từ bệnh viện về nhà, tìm thấy một cái danh thiếp trong lúc lướt diễn đàn nên quyết đoán thêm bạn bác sĩ Trịnh, ai biết đâu sẽ gặp bất ngờ lớn đến thế.
Đúng là sau này không thể nghe lời mẹ được, nếu không còn lâu mới quen bác sĩ Trịnh.
Tăm Bông Trắng: Đâu chỉ là “được”, phải là quá quá được ấy chứ, tôi thích anh ấy vô cùng luôn!!! Từ tác phẩm đầu tay “Đêm mưa xanh” đến “Vết loét” đến tận “Lỡ điện thoại”, quyển nào cũng khiến tôi đọc không dứt mắt.
Tôi không muốn anh ấy kết truyện chút nào hết, nhưng cũng biết điều đó là bất khả thi nên tôi vẫn theo dõi truyện của anh ấy, bao gồm cả “Thiên thần bóng tối” hiện giờ.
Mỗi nhân vật anh ấy tạo nên tôi đều thích!!! Nhất định anh ấy là một chàng trai siêu tế nhị blah blah…
Thấy cậu cứ thao thao bất tuyệt, gửi hàng đống tin nhắn ting ting ting để bày tỏ tình cảm mến mộ với mình, Trịnh Tử Hạo khó kìm được niềm vui phơi phới trong lòng.
Thế nhưng, hắn không thể tha thứ cho người này ngay bây giờ được, mối duyên nợ này cắm rễ quá sâu rồi.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh còn đó không?
Bác sĩ Trịnh: Còn.
Tăm Bông Trắng: Xin lỗi, thực tình là tôi kích động quá.
Hiếm lắm mới gặp fan của Bột đại đại, đã thế còn cùng thành phố nữa.
Bác sĩ Trịnh: Tôi hiểu.
Tăm Bông Trắng: Thật ra, nếu Bột đại đại lập nhóm chung cho mọi người thì sẽ tìm được rất nhiều người cùng thành phố thôi.
Chúng ta có thể tụ họp thường xuyên, sau đó cùng thảo luận về Bột đại đại, mới nghĩ đã thấy rất vui rồi.
Buôn chuyện sau lưng người ta thì vui cái nỗi gì!
Bác sĩ Trịnh pha kè: Không rảnh.
Tăm Bông Trắng: Đúng.
Bột đại đại nhất định không rảnh, thật ra ngoài kia có rất nhiều nhóm hoang, nhưng nếu không có Bột đại đại thì tôi không tham gia đâu.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Nhóm hoang?
Tăm Bông Trắng: Chính là nhóm do độc giả tự lập ra ấy, không phải nhóm chính thức do Bột đại đại lập nên không có anh ấy.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Thế họ làm gì trên ấy?
Trịnh Tử Hạo quả thật không biết chuyện này.
Tăm Bông Trắng: Tán gẫu nè, thảo luận về văn của đại đại, nói về nhân vật chính trong truyện và cp, thỉnh thoảng còn ghép đôi lại nữa.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Tại sao?
Mình viết truyện đã ghép đôi chuẩn rồi, ghép lại để làm gì?
Tăm Bông Trắng: Đại đại ghép đôi cũng ổn lắm, nhưng đôi lúc bọn tôi đọc truyện rất đau lòng, cảm thấy nhân vật chính đến với người đàn ông khác sẽ tốt hơn.
Trịnh Tử Hạo trầm tư trong chốc lát.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Có một số người hợp để yêu nhưng không hợp để cưới, trong khi những người khác rất hợp để cưới nhưng lại kém trong khoản yêu đương.
Song lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Tăm Bông Trắng: Uầy! Đúng là fan của Bột đại đại có khác.
Thật ra ý Bột đại đại chính là thế, nhưng bác sĩ biết đấy, lúc chúng tôi đọc truyện đều mong tình yêu và hôn nhân của nhân vật chính đều trên cả tốt đẹp.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Chuyện đó là bất khả thi.
Hợp lâu tất tan, tan lâu tất hợp, đấy là quy luật rồi.
Lâm Mễ Lạc đọc những dòng gã gửi, mắt chữ O mồm chữ A.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh siêu quá, thật ra quyển nào bác sĩ cũng theo dõi đúng không!
Bác sĩ Trịnh pha kè: Tôi không rảnh đến thế, chỉ đọc chút chút thôi.
Tăm Bông Trắng: Tôi lúc nào cũng bình luận cho đại đại nè, chưa kể lần nào cũng là người đầu tiên luôn!!!
Nếu mà tên này ở ngay trước mặt gã, thể nào Trịnh Tử Hạo cũng túm lấy cổ cậu ta mà hỏi: Lần nào cũng là người đầu tiên? Lần nào cũng là người đầu tiên?!! Xạo lone cũng phải biết ngượng mồm chứ!
Bác sĩ Trịnh pha kè: Thật hả?
Tăm Bông Trắng: Nhưng đợt vừa rồi tôi phải thi nên bị mẹ ngắt mạng với tịch thu điện thoại, vừa thi xong là tôi chiếm lại ngai vàng đệ nhất ngay.
Bingo!
Đích thị là cậu ta rồi.
Trịnh Tử Hạo nhếch môi, không uổng công mình gõ cả mớ chữ.
Ngày mai người này sẽ đến phòng khám của Trịnh Kỳ.
Á á á á á.
Không thể tùy tiện tha thứ cho kẻ khiến mình liên tục mất ngủ và bực dọc được.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Vừa nãy cậu định hỏi tôi cái gì ấy nhỉ?
Tăm Bông Trắng: À, tí thì quên.
Tôi muốn hỏi trường hợp của tôi cần kiểm tra những gì, để tôi còn chuẩn bị tâm lí.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Cụ thể phải đến tận nơi tôi mới xác định được, nhưng cậu đừng căng thẳng, tôi sẽ kiểm tra kĩ càng cẩn thận.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh đúng là người tử tế.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Tôi nghe điện đã.
Lát sau…
Bác sĩ Trịnh pha kè: Mai cậu qua đúng không nhỉ? Tiếc quá, ngày mai tôi phải tham dự hội thảo về chăm sóc sức khỏe xương cụt, tôi xếp cho cậu bác sĩ khác nhé?
Lâm Mễ Lạc phát hoảng, không thể thế được.
Mất bao công bao thì giờ nói chuyện gõ chữ mới xây dựng được tình hữu nghị cách mạng với bác sĩ Trịnh, tuyệt đối không thể gặp người khác.
Không thể để một người nữa biết về bệnh của mình.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh à, tôi có thể chờ đến lúc bác sĩ rỗi mà.
Bác sĩ Trịnh pha kè: Thế hay là cậu add QQ cá nhân của tôi đi?
Tăm Bông Trắng: Được chứ! Bác sĩ Trịnh tốt quá.
Trịnh Tử Hạo quẳng QQ của mình cho cậu, trước lúc gửi đã đổi ngay tên thành “Diệu Thủ Sinh Xuân[1]“, giới hạn hết quyền xem để cậu chẳng thấy gì trong nick gã cả.
Lâm Mễ Lạc vội vàng thêm bạn, thời buổi ngày nay quen bác sĩ là chuyện không tưởng, dứt khoát phải add ngay.
Tăm Bông Trắng: Chào bác sĩ Trịnh.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Vậy từ giờ cậu là bệnh nhân riêng của tôi.
Tôi luôn bảo mật tất cả tư liệu của bệnh nhân, mong cậu hãy tin tưởng phẩm chất đạo đức của tôi.
Tăm Bông Trắng: Tôi tin bác sĩ chứ.
Bác sĩ cũng là fan hâm mộ của Bột đại đại nên tôi rất tin.
Lí luận kiểu quái gì vậy! Ngộ nhỡ gặp phải hạng lừa đảo thì sao? Dại hết thuốc chữa.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Thế để tôi xóa cậu trong số kia, số kia là số dành cho công việc.
Tăm Bông Trắng: Vâng.
Cảm ơn bác sĩ Trịnh.
Lâm Mễ Lạc cảm thấy nhân phẩm của mình tốt vê lù, lần đầu tiên tìm phòng khám trên mạng, chẳng những không bị lừa đảo mà còn may mắn gặp lam nhan tri kỉ cùng đọc truyện, lát nữa thể nào cũng phải đi mua vé số! Tất cả, tất cả đều là công lao của Bột đại đại, bao giờ về nhà cậu phải bái lạy anh ta mới được!
Trịnh Tử Hạo thẳng thừng xóa luôn cậu khỏi nick ông anh, còn chọn xóa cả nick ông anh trong danh bạ người ta nữa.
Xong việc.
Hiện giờ, Tăm Bông Trắng có trong danh bạ QQ mình rồi, tiếp đến…
Tăm Bông Trắng: Vậy tôi chờ tin bác sĩ.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Tốt.
Cậu nhắn số di động cho tôi.
Nếu ngày mai hội thảo kết thúc sớm, tôi sẽ liên lạc với cậu.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh đúng là quá quá tốt ấy ạ.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Đừng nói thế, hành y cứu đời là chức trách của tôi.
Hơn nữa trường hợp của cậu rất đặc biệt, cần điều trị kịp thời.
Lâm Mễ Lạc rưng rưng nước mắt gửi số di động, Trịnh Tử Hạo lưu số xong xuôi, cậu sinh viên Mễ Lạc còn sợ bác sĩ Trịnh chép sai số, xác nhận đi xác nhận lại cho chắc ăn.
Trịnh Tử Hạo thấy thằng oắt này rõ là… Cậu ta thi lên đại học thế quái nào nhỉ!.