Dung Từ chắp tay đứng ở bên kia tường, mặt hắn không có biểu cảm gì.
Nửa người của A Lê vẫn còn ở trong lỗ chó, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to trong suốt ra vẻ vô tội. Tuy không biết mình đã mắc sai lầm gì, nhưng nàng vẫn có cảm giác là mình đã mắc sai lầm rất lớn.
Bởi vì nàng chưa bao giờ thấy Dung Từ ca ca nghiêm túc như vậy.
Chóp mũi của tiểu cô nương hơi bẩn, mái tóc dày có vẻ hơi lộn xộn. Nàng cứ như vậy mở to hai con ngươi lưu ly sáng long lanh, càng tỏ vẻ căng thẳng luống cuống.
Trái tim Dung Từ mềm nhũn, hắn ngồi xổm xuống ôm nàng ra.
Sau đó hắn lại giúp nàng phủi bụi trên người, lau chóp mũi bị dơ đi.
"Muội đang làm gì?" Hắn hỏi.
Rõ ràng là giọng nói hắn rất bình tĩnh dịu dàng, nhưng khi lọt vào trong tai tiểu cô nương lại rất cứng nhắc.
A Lê cúi đầu, nàng thản nhiên nói: "Đi... Xem hí kịch."
"Xem hí kịch gì?"
A Lê lắc đầu, nàng không biết, nhưng nhớ tới lời nói của Sở Nguyệt nên đáp: "Thôi Oanh Oanh muốn ra ngoài chơi, cha mẹ không cho phép nên nàng ấy đã bật khóc."
Nghe vậy, vẻ mặt Dung Từ hơi kinh ngạc, hắn dở khóc dở cười.
Quan giám sát trường học vừa nghe thấy cái tên Thôi Oánh Oánh này, mặt hắn ta lập tức trắng bệch, vội vàng tiến lên giải thích: "Dung Thế tử, cái hí lâu này đã xây mười mấy năm rồi, việc làm ăn càng ngày càng tệ. Bây giờ vì muốn kiếm khách mà loại vở kịch thấp kém nào họ cũng dám hát."
Dung Từ lạnh lùng nhìn hắn ta: "Cái lỗ chó này là sao?"
"Chuyện này…” Quan giám sát chảy mồ hôi trán, ở trong thư viện xuất hiện lỗ chó lớn như vậy, không nói đến những chuyện khác, nếu như có người xấu đi vào thì hậu quả khó mà lường trước được.
Đây là thư viện không làm tròn trách nhiệm, cũng tức là hắn ta làm quan giám sát không làm tròn trách nhiệm. Nếu Dung Thế tử tính toán thì chức vị của hắn ta khó mà giữ được.
Quan giám sát kêu tha: "Dung Thế tử, là do tiểu nhân sở sẩy quên không kiểm tra chỗ này. Ngài yên tâm, lát nữa ta sẽ cho người chặn cái lỗ này vào, à không, ngay bây giờ ta sẽ cho người chặn nó lại luôn. May mắn là Tống cô nương và Sở cô nương không có việc gì, nếu không thì tiểu nhân cũng không gánh nổi trách nhiệm."
Dung Từ không để ý tới hắn ta, hắn tiếp tục ung dung thong thả lau mặt cho A Lê.
A Lê lo lắng nhìn hắn, thấy vẻ mặt Dung Từ càng bình tĩnh, trong lòng nàng càng lo sợ.
"Dung Từ ca ca, huynh tức giận rồi sao?"
Dung Từ không đáp lại.
Hắn lau mặt cho nàng xong, nói với quan giám sát: "Chuyện hôm nay chớ nói ra ngoài, nhất là không thể để cho Tương Dương Hầu phủ biết."
"Tiểu nhân biết, tiểu nhân biết rồi." Quan giám sát hiểu là Dung Thế tử không muốn Tứ cô nương bị người nhà phạt, dĩ nhiên hắn ta cũng chỉ mong chuyện này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nói xong, Dung Từ dắt A Lê đi.
A Lê hiểu chuyện đi theo hắn, Sở Nguyệt ở phía sau cũng đi theo theo bản năng.
Quan giám sát ngăn lại: "Sở cô nương, hôm nay còn phải tra hỏi chuyện này thêm một chút.”
Sở Nguyệt cắn môi, vẻ mặt nàng ta buồn bã gật đầu.
Dung Từ mang A Lê ra sau thư viện, gã sai vặt của Tống gia đang chờ ở cửa tiến lên: "Tứ cô nương, cuối cùng ngài cũng chép xong bài học."
Nghe vậy, Dung Từ khẽ liếc nhìn về phía A Lê.
A Lê càng không còn chút mặt mũi nào, nàng cúi đầu xuống thật thấp, tỏ vẻ mắc phải sai lầm, nghiêm túc ăn năn hối lỗi.
Dung Từ nói với gã sai vặt: "Các ngươi tự trở về đi, nói với lão phu nhân là ta sẽ đưa A Lê về muộn một chút."
"À à, được ạ." Gã sai vặt lên tiếng đáp lại.
Dung Từ đưa A Lê lên xe ngựa của mình. Xe ngựa của hắn rộng rãi, sau khi A Lê tiến vào, nàng nghiêm túc ngồi ở cạnh cửa, len lén quan sát vẻ mặt của hắn.
Dáng vẻ cẩn thận của nàng làm Dung Từ không đành lòng.
Nhưng mà chuyện hôm nay, nói nhỏ thì là A Lê ham chơi, nói lớn thì là không có lễ giáo.
Không phạt không được, phải để người lớn dạy dỗ.
Từ trước đến giờ A Lê đều nghe lời, thỉnh thoảng bướng bỉnh nhưng không ảnh hưởng đến việc lớn, những năm gần đây nàng chưa bao giờ bị hắn phạt. Nhưng hắn hiểu rõ ràng, đứa trẻ càng lớn lên, tính tình sẽ càng phản nghịch, nếu như dạy dỗ không tốt thì không chừng sau này sẽ lệch lạc.
Nhưng phạt như thế nào lại là một vấn đề khó giải quyết.
Tiểu cô nương nhỏ bé mềm yếu, phạt nặng thì sợ nàng khóc, phạt nhẹ thì sợ nàng không nhớ lâu.
Dung Từ suy nghĩ thật kỹ, hắn lấy từ tủ bí mật ra một cái thước.
Nhìn thấy thước, A Lê sững sờ, làm sao trên xe ngựa của Dung Từ ca còn có loại đồ vật này?
Có lẽ là đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, Dung Từ nói: "Cái thước này là cố tình chuẩn bị cho A Lê, A Lê không nghe lời thì sẽ đánh vào lòng bàn tay muội."
A Lê bĩu môi: "Ta sai rồi!"
"Có biết là sai cái gì không?"
"Không nên chui qua lỗ chó."
"Còn gì nữa không?"
"Còn… Không nên lén đi xem hí kịch."
"Còn gì nữa không?"
Còn nữa?
A Lê nghiêm túc suy nghĩ một chút, không nhớ nổi.
Dung Từ nghiêm mặt: "Chìa tay ra."
Huynh…
A Lê co rúm người, thò tay ra, nhắm mắt không dám nhìn.
Lòng bàn tay nàng trắng nõn mập mập, da mịn thịt mềm.
Dung Từ nhẫn tâm đánh một cái xuống: "Đánh cái này là vì muội chui qua lỗ chó."
Ngay sau đó, hắn lại đánh xuống một cái: "Đánh cái này là vì muội lén đi xem hí kịch."
Hắn đánh một cái, chân mày A Lê lại nhăn lại một lần, nàng còn tưởng rằng hai thước là xong, nhưng không ngờ là Dung Từ lại đánh thêm một cái nữa.
"Đánh cái này là vì muội nói dối với gã sai vặt."
Cái đánh cuối cùng này không đau, nhưng cũng không biết vì sao trong lòng A Lê rất tủi thân, nàng không nhịn được mà đỏ mắt lên.
"Ta không có!"
Nàng chưa bao giờ nói láo, Dung Từ ca ca đã đổ oan cho nàng.
Dung Từ thấy nàng muốn khóc, trong bụng thì không đành lòng, nhưng vẻ mặt hắn lại không thay đổi, vẫn nghiêm túc như cũ.
Mới vừa rồi lúc ra cửa, hắn đã nghe rõ lời của gã sai vặt. Hắn ta nói: "Tứ cô nương, cuối cùng ngài cũng chép xong bài học rồi."
Nhưng nàng chép bài học cái gì chứ, rõ ràng là đi xem hí kịch.
Còn nhỏ tuổi thì không được nói dối.
Thấy nàng còn không chịu thừa nhận, Dung Từ lại cố nghiêm mặt thêm một chút, ra vẻ nâng cao thước lên.
A Lê "Oa" lên một tiếng, nàng sợ quá bật khóc.
"Hu hu hu, ta ghét Dung Từ ca ca!"
Dung Từ sửng sốt.
Tay cầm thước dừng lại ở giữa không trung, tiến không được lùi cũng không xong.
Có lẽ vì mới bị trách phạt, nếu dỗ ngay lập tức thì chắc là không được, nếu không lần sau nàng sẽ còn tái phạm. Hắn đành phải tiếp tục nghiêm mặt, phân phó phu xe đi tới Tương Dương Hầu phủ.
Dung Từ không dỗ dành A Lê, A Lê nghẹn ngào khóc thút tha thút thít trên cả đường đi.
Trong lúc đó, nàng không nhìn Dung Từ một cái nào.
Khi đến Tương Dương Hầu phủ, lúc tiểu cô nương xuống xe thì bực bội "Hừ” một tiếng, nhìn có vẻ như muốn cắt đứt với Dung Từ.
Dung Từ đưa mắt nhìn bóng người nho nhỏ thở phì phò của nàng đi vào cửa, hắn nhức đầu đỡ trán.
Hắn sống hai đời cũng chưa từng có con, không ngờ là dạy dỗ trẻ con sẽ khó khăn như vậy!
"Ha ha ha..."
Từ trong thư phòng Duệ Vương phủ chợt vang ra tiếng cười kinh thiên động địa.
Mạnh Tử Duy ngồi ở đệm mềm, y ôm bụng cười, cười đến nỗi run cả người.
Y cố ý hỏi: "Dung Từ, ngươi còn muốn tiếp tục điều tra nàng dâu nhỏ kia của ngươi hay không?"
Dung Từ lạnh lùng liếc nhìn y một cái, tiếp tục xem công báo.
"Đúng là ta cũng không ngờ được." Mạnh Tử Duy cười trên sự đau khổ của người khác: "Vốn ta còn cho là tiểu cô nương đang đi học thì nhiều nhất cũng chỉ là trốn học hoặc là gây gổ cãi vã với đồng học, không ngờ nàng ấy lại... Ha ha ha..."
Lúc đó Mạnh Tử Duy nghe được thuộc hạ nói tiểu cô nương lén lút đi xem [Tây Sương Ký], y cũng không tưởng tượng nổi, nàng xem vở hí kịch này có hiểu được không?
Lúc đầu y còn nghĩ rằng điều tra ra chuyện lớn để cho Dung Từ khóc chết, không ngờ bỗng nhiên lại có tin tức lớn như vậy.
Dung Từ có khóc chết hay không thì y không biết, nhưng y thật sự sắp cười chết rồi.
Y thề, sau này y sẽ không từ chối những chuyện có liên quan đến nàng dâu nhỏ của hắn nữa. Điều tra tiểu cô nương này còn có ý nghĩa hơn điều tra những chuyện lục đục trong triều đình kia nhiều.
Mạnh Tử Duy tiếp tục cười ha ha, thấy vẻ mặt Dung Từ khó coi, y muốn kìm nén nhưng lại không nhịn được.
Dung Từ buông công báo xuống: "Cười đủ chưa?"
Mạnh Tử Duy buồn cười gật đầu: "Đủ rồi… Đủ rồi."
Dung Từ ném một phần công báo qua: "Đây là có chuyện gì xảy ra?"
Mạnh Tử Duy liếc mắt, y nhanh chóng thu lại nụ cười: "Đây là những thứ Lý Thiện Nhu dùng để hối lộ quan viên, trong đó quan chức cao nhất là Tứ phẩm, quan chức thấp nhất là Lục phẩm."
Y tiếp tục nói: “Trước đây còn muốn hối lộ nhạc phụ tương lai của ngươi, nhưng mà bởi vì không tìm được cách nào nên mới bỏ qua. Ta thống kê rồi, những thứ hối lộ này cộng lại phải hơn vạn lượng, có thể thấy Lý Thiện Nhu thật sự rất có tiền."
Dung Từ giật giật con ngươi, hắn nói: "Hãy nghĩ cách để cho Chử Nghiễm Tuấn nhận vụ án này."
"Ai?" Mạnh Tử Duy không hiểu: "Không phải mục đích của chúng ta là vì muốn lật lại vụ án Doãn Thiệu Hâm sao? Có chứng cớ là được, ai nhận thì có liên quan gì?”
"Không giống nhau."
"Làm sao lại không giống nhau?"
"Nếu như người của chúng ta nhận vụ án, có thể sẽ cướp được một khoản của Lý gia.”
"..."
Loại lời nói hèn hạ vô sỉ táng tận lương tâm này, lại được thốt ra từ miệng Dung Từ dịu dàng như ngọc.
Nếu là người ngoài nghe được thì tất nhiên sẽ mở rộng tầm mắt, nhưng Mạnh Tử Duy đi theo Dung Từ nhiều năm, cũng hiểu rõ ràng hắn cũng không phải người hiền lành vô hại như vẻ bề ngoài, mà thủ đoạn rất hung ác.
Suy nghĩ kĩ càng một chút, hai mắt y sáng lên: "Hay! Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ. Lý Thiện Nhu là phú thương của Lương thành, nhà hắn có núi vàng núi bạc, chúng ta phải nhân cơ hội này kiếm chác một khoản, thế là vấn đề quân phí phía Tây có thể lo được rồi.”
"Đúng là ngươi lợi hại!" Mạnh Tử Duy thật lòng khen, khó trách nàng dâu nhỏ kia của hắn lại bị dạy dỗ mà bật khóc.
Dung Từ liếc mắt: "Ngươi suy nghĩ linh tinh gì thế?"
"Không có!" Mạnh Tử Duy mở to mắt ra vẻ vô tội: "Ta không nghĩ gì hết, ngươi còn có gì muốn giao không? Không có thì ta lăn đây."
Dung Từ lấy từ trong ngăn kéo ra một phong thư, đưa tới: "Ngươi phái người đi Lương châu điều tra một nữ nhân tên là Chương Nguyên Vi đi."
Cái gì?
Mạnh Tử Duy nổi lòng tò mò: "Vị cô nương này là của ngươi...."
"Ta không quen không biết, là người quen cũ của Doãn Thiệu Hâm."
"Ồ." Mạnh Tử Duy gật đầu: "Doãn Thiệu Hâm thích nữ nhân ấy?"
"Có thể nói như vậy."
"Có thể điều tra ra nữ nhân trong lòng hắn ta thì có ích lợi gì? Khoan đã, làm sao ngươi biết nữ nhân trong lòng Doãn Thiệu Hâm là người phương nào?"
Mạnh Tử Duy kinh ngạc, có lúc y không nhìn thấu được Dung Từ, luôn cảm thấy trên người hắn có quá nhiều bí mật.
Hoặc có thể nói là Dung Từ cất giấu thế lực mà ngay cả Mạnh Tử Duy cũng không biết, những thế lực này giống như đôi mắt trời cho của hắn, có thể biết được chuyện mà y không biết được…
Làm Mạnh Tử Duy cảm thấy kính nể.