Phương Phỉ Ký

Sau khi đôn đốc nàng viết chữ một lát, Dung Từ cầm một quyển sách lên ngồi xuống bên cạnh, còn A Lê vẫn ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ của nàng, đang cầm bút chăm chú luyện chữ.

Trẻ con đều rất hiếu động.

A Lê cũng vậy.

Sau khi luyện chữ một lát, nàng nằm bò ra bàn ngó trái ngó phải, lúc thì yên lặng ngắm Dung Từ, lúc thì ngó con chim trên ngọn cây bên ngoài cửa sổ, một lát sau lại cuộn tròn bức tranh trên giấy lại.

Dung Từ đọc được vài trang, quay sang hỏi nàng: “A Lê viết xong chưa?”

A Lê đang chờ mấy lời này của hắn, nghe vậy lập tức giơ tờ giấy Tuyên Thành lên: “Dung Từ ca ca, ta viết xong rồi!”

Nàng giơ tờ giấy lên thật cao, như sợ Dung Từ không nhìn thấy, trên mặt đều là dáng vẻ “Huynh mau khen ta đi”.

Sắc mặt lộ rõ vẻ sốt ruột, lại cố ý giấu giếm, nhưng lại không biết giấu giếm thế nào.

Dung Từ yên lặng nhìn một lát, nhớ lại đời trước A Lê cũng thế.

Từng có một khoảng thời gian, A Lê rất thích vẽ tranh, sau giờ ngọ tâm huyết dâng trào đi vẽ một bụi trúc xanh. Nàng đợi hắn một ngày, đợi hắn tan làm về nhà, vui mừng hỏi hắn bức tranh này thế nào. Khi đó hắn đang sứt đầu mẻ trán với một vụ án nên không để ý, cách mấy tháng sau, trong lúc vô ý nhìn thấy bức tranh kia trong rương, mới nghĩ ra ngày ấy nàng đang mong được hắn khen ngợi.

Nhớ đến kiếp trước, rất nhiều việc đã trở thành tiếc nuối của hắn. A Lê của hắn xuất sắc như thế, hắn lại thường xuyên bỏ qua ưu điểm của nàng.

“Viết đẹp lắm!” Dung Từ thu lại dòng suy nghĩ, khích lệ: “A Lê càng ngày càng tiến bộ rồi!”

Quả nhiên trên mặt tiểu cô nương lập tức lộ vẻ vui mừng, sau đó lại vô cùng cao hứng trải một tờ giấy mới, nói: “Dung Từ ca ca, ta lại viết một chữ nữa cho huynh xem nhé.”

“Được.”

...

Sau khi dùng bữa tối ở hẻm Ngự Mã, Dung Từ tự mình đưa A Lê quay về Tương Dương Hầu phủ.

Khi A Lê về phủ, phụ thân nàng vẫn chưa về.

Lão phu nhân ở Trường Xuân đường biết tin, phái nha hoàn đến mời nàng, vì thế A Lê lại đến Trường Xuân đường thỉnh an tổ mẫu.

“Sức khỏe của mẫu thân con thế nào rồi?” Lão phu nhân hỏi.

“Mẫu thân rất khỏe.” A Lê trả lời: “Mẫu thân còn nói mấy ngày nữa sẽ đến chúc thọ tổ mẫu.”

Lão phu nhân đợi cả ngày, chính vì đợi tin tức này, nên khi nghe vậy thì lập tức yên lòng.

Bà ấy hỏi A Lê đã chơi gì ở hẻm Ngự Mã, A Lê kể lại tường tận, cuối cùng nói thêm: “Tổ mẫu. Dung Từ ca ca khen con viết chữ rất đẹp, để con cho tổ mẫu xem.”

A Lê mang theo một cái túi vải trên người, nàng lấy ra từ trong túi vài tờ giấy viết chữ to đặt lên bàn: “Tổ mẫu, đây là chữ A Lê viết.”

Thực ra thì cả buổi chiều nàng đã viết rất nhiều, nhưng mà chỉ chọn lựa vài tờ viết đẹp nhất trong số đó mang về mà thôi.

Trò khôn vặt ấy không lừa được lão phu nhân, lão phu nhân cười lộ cả nếp nhăn mờ nhạt trên khóe mắt: “Giỏi lắm, A Lê viết đẹp thật đấy! Dung Thế tử dạy cũng rất giỏi.”

A Lê cười ngượng, lặng lẽ quay đầu nhìn Tống Cẩn Chi bên cạnh: “Tam tỷ tỷ, A Lê viết có đẹp không?”

Tống Cẩn Chi bị điểm danh bất ngờ: “...”

...

Tĩnh Thủy biệt trang.

Sau khi mưa cả ngày, mây mù như dòng thác chảy xuôi trên sườn núi.

Tống Ôn Bạch đứng bên cửa nách, nhìn đám sai vặt đang bận rộn tu sửa xe ngựa.

Trước đó sau khi bảo gã sai vặt quay về bẩm báo xe ngựa bị hỏng trên đường, đúng là Thích Uyển Nguyệt đã lập tức phái người tới, nhưng mà biết tin A Lê đã được Dung Thế tử mang về thành rồi thì nàng ấy cũng lười quan tâm đến hắn.

Tống Ôn Bạch cười khổ.

Một lát sau, xe ngựa đã sửa xong, xa phu lau mồ hôi chạy đến: “Lão gia, sắc trời không còn sớm nữa, về nhà luôn chứ?”

Tống Ôn Bạch trầm mặc một lát, rồi quay sang hỏi gã sai vặt: “Phu nhân đang làm gì?”

“Lão gia, nghe hầu gái nói phu nhân ở thư phòng đọc sách cả buổi chiều.”

“Vẫn chưa ăn tối à?” Nghe ý tứ này có vẻ hắn còn định ở lại ăn cơm chực.

Gã sai vặt nghĩ thầm, ngay cả cửa lớn ngài còn không vào nổi, còn muốn ăn cơm chực sao?

Nhưng mà, Tống Ôn Bạch vẫn tự hiểu được, hắn nói: “Thôi, quay về thì hơn, quá muộn đường không dễ đi.”

May mà cuối ngày trời mưa không lớn, xe ngựa thông thuận cả đường quay về thành. Có điều, khi đi đến phố Dương Liễu lại chậm rãi dừng xe.

Gã sai vặt bên ngoài bẩm báo: “Lão gia, Lý phu nhân tới rồi.”

Lý phu nhân chính là Lý Tú Lan, cũng chính là quả phụ được Tống Ôn Bạch mang từ nơi khác về một năm trước.

Tống Ôn Bạch mở cửa xe ra, nhìn Lý Tú Lan đang che dù ngập ngừng đứng bên ngoài.

“Có chuyện gì?” Hắn hỏi.

Lý Tú Lan được Tống Ôn Bạch sắp xếp cho ở tại một căn tiểu viện nhị tiến gần đây, cũng có nô bộc hầu hạ. Vốn dĩ nàng ta là nông dân, từ khi đến Kinh Thành được sống trong giàu sang phú quý mới bắt đầu chú ý đến ăn mặc trang điểm.

Nàng ta mặc một bộ áo gấm hoa thêu đôi bướm, bên dưới kết hợp với váy dài màu xanh khói, dây lưng thắt chặt lộ ra dáng người quyến rũ, môi tô son màu hồng nhạt, còn trang điểm nhẹ nhàng, nhìn qua đúng là có vẻ thanh lệ.

Hơn nữa nàng ta còn trẻ, cũng chỉ mới hơn hai mươi, ăn mặc như vậy nhìn giống như thiếu nữ chưa lấy chồng vậy.

Lý Tú Lan nhẹ nhàng nhún người chào, dáng vẻ nhút nhát: “Tống đại ca, ta ra ngoài mua vải lại đúng lúc gặp được xe ngựa của huynh, nhân tiện hỏi huynh chuyện này.”

Câu này để Tống Ôn Bạch biết, không phải nàng ta cố ý chờ hắn, mà vô tình gặp nhau, chứ không phải có ý đồ khác.

Nhưng chuyện này rốt cuộc là vô tình hay cố ý, thì không ai biết được.

Tống Ôn Bạch gật đầu: “Ngươi nói đi.”

“Ta nghe nói tháng sau chính là mừng thọ tròn sáu mươi của lão phu nhân, ta đến Kinh Thành cũng hơn một năm rồi, ngoài lần đầu tiên bái kiến lão phu nhân ra, sau này không còn cơ hội khác. Hơn nữa, lão phu nhân đối xử với mẫu tử chúng ta không tệ, hiện giờ lão phu nhân mừng thọ, ta nghĩ mình nên đi dập đầu với lão phu nhân, chỉ là không biết...”

Nói tới đây Tống Ôn Bạch đã hiểu.

Hắn trầm mặc một lát.

Lý Tú Lan thấy thế, vội tỏ vẻ đau buồn, nói: “Việc này khiến Tống đại ca khó xử sao? Nếu như thế...”

Vẻ mặt nàng ta co quắp, căng thẳng như vừa nói sai vậy: “Nếu Tống đại ca cảm thấy khó xử, vậy thì ta không đi cũng được. Ta chỉ nghĩ, mẫu tử chúng ta đã nhận nhiều ân tình của Tống gia như vậy, ta lại không cách nào báo đáp, điều khác không nói, nhưng ít nhất cũng nên đi dập đầu chúc thọ lão phu nhân coi như thành toàn cho lòng hiếu thảo của ta.”

Nàng ta nói chân thành tha thiết như vậy, thật sự khiến Tống Ôn Bạch không tiện từ chối.

Ngẫm nghĩ một lát, hắn nói: “Cũng không phải là khó xử, việc này để ta về hỏi mẫu thân trước đã.”

“Vâng vâng.” Lý Tú Lan lập tức vui mừng, cẩn thận quan sát Tống Ôn Bạch, thấy sắc mặt hắn mệt mỏi, nàng ta lại hỏi: “Tống đại ca đã ăn cơm chưa? Phải rồi, Chiêu Nhân còn nói đã lâu rồi không gặp Tống bá bá, nếu Tống đại ca không chê, mời huynh qua nhà ăn một bữa cơm rau dưa được chứ?”

“Đa tạ.” Tống Ôn Bạch nói: “Nhưng hôm nay không có thời gian, ta còn có việc.”

“Dạ.” Lý Tú Lan lộ vẻ mất mát, nhưng cũng không dây dưa mà vội lui sang bên cạnh nhường đường, rồi nhún người: “Tống đại ca về trước đi.”

Tống Ôn Bạch gật đầu, đóng cửa xe lại.

Sau khi hắn đi khỏi, tỳ nữ bên cạnh Lý Tú Lan hỏi: “Phu nhân, còn đi mua vải không?”

Lý Tú Lan sờ cây trâm mới mua trên búi tóc: “Hôm nay muộn rồi, để ngày khác đi. Quay về thôi.”

“Vâng.”

Quay lại trạch tử, nàng ta hỏi: “Chiêu Nhân đâu?”

Hạ nhân trả lời: “Phu nhân, tiểu công tử đang đọc Tam Tự kinh.”

Lý Tú Lan lập tức vui mừng.

Tống Ôn Bạch là thư sinh, thích văn vẻ, sau này nếu tới đây, có lẽ còn có thể chỉ dạy cho nhi tử của nàng ta.

Tỳ nữ thấy tâm trạng của nàng ta vui vẻ, không nhịn được hỏi: “Phu nhân, người thật sự muốn đến chúc thọ Tống lão phu nhân à?”

“Sao hả? Ta không thể đi sao?”

“Không phải, nhưng từ trước đến nay lão phu nhân đều luôn không thích gặp chúng ta, việc gì người phải tới trước mặt bà ấy để rước bực vào thân?”

Lý Tú Lan không ngừng bước: “Chuyện này thì ngươi không hiểu rồi, người ta muốn lấy lòng không phải Tống lão phu nhân, mà là Tống đại ca.”

Nói xong, không đợi tỳ nữ suy nghĩ cẩn thận, nàng ta đã sải bước vào phòng, đúng là trông thấy nhi tử đang ngoan ngoãn cầm sách lên học thuộc lòng.

Nàng ta bước đến, xoa mặt nhi tử, hỏi: “Chiêu Nhi, nương tìm cho con một người phụ thân đang làm quan lớn được không?”

...

Sau khi về phủ, Tống Ôn Bạch tới phòng ngủ thay quần áo trước, rồi mới đến Trường Xuân đường.

Trong Trường Xuân đường, A Lê đang chơi cờ năm quân với Tống Cẩn Chi của Tam phòng, lão phu nhân ngồi bên cạnh xem.

Thấy hắn đến, A Lê đứng dậy ngọt ngào gọi phụ thân, Tống Cẩn Chi cũng đứng lên hành lễ chào “Nhị thúc.”

Tống Ôn Bạch cất giọng ấm áp, nói: “Hai đứa chơi đi, ta tới tìm tổ mẫu của hai đứa nói chút chuyện.”

Lão phu nhân hỏi hắn: “Đã ăn tối chưa?”

Tống Ôn Bạch lắc đầu.

“Bận việc gì mà bận thế, ngay cả ăn tối cũng quên luôn.” Lão phu nhân quay đầu bảo tỳ nữ: “Tới nhà bếp xem xem còn món nào không, hâm nóng chút rồi mang đến đây cho Nhị lão gia lót dạ.”

Nói xong bà ấy đứng dậy: “Có chuyện gì vào trong rồi nói, đừng quấy rầy bọn nhỏ.”

Tống Ôn Bạch gật đầu, theo lão phu nhân vào phòng trong.

Chỉ một lát sau, đã có tiếng khiển trách lạnh lùng truyền đến từ bên trong.

“Con muốn để nàng ta tới chúc thọ ta?” Tống lão phu nhân tức giận: “Ta không nhận nổi đâu.”

“Nương…” Tống Ôn Bạch cảm thấy da đầu tê dại: “Hôm nay con tình cờ gặp nàng ta trên đường về, nàng ta mới nhắc tới việc này.”

“Nàng ta nói với con, con đồng ý luôn hả? Sao con lại dễ dụ như vậy? Chẳng lẽ con không biết chính vì để ý Lý Tú Lan này nên thê tử con mới bất hòa với con sao? Thế nào lại dây dưa không rõ với nàng ta thế?”

“Nương, năm đó nếu không phải nghĩa phụ nghĩa mẫu liều mình cứu nhi tử thì nhi tử cũng không có ngày hôm nay. Nương bảo con phải đoạn tuyệt quan hệ với Lý Tú Lan thế nào đây?”

Tám năm trước, trên đường ra ngoài cầu học Tống Ôn Bạch gặp phải sơn phỉ. Bọn chúng không chỉ cướp tiền tài, còn định giết người diệt khẩu. Tống Ôn Bạch đành phải vứt hết tiền tài chạy trối chết, may mắn gặp được Lý Quảng lên núi săn thú. Lý Quảng thật thà tốt bụng, còn biết chút võ công, vì cứu hắn đã bị què một chân.

Tống Ôn Bạch bị thương hôn mê được Lý Quảng mang về nhà chăm sóc gần một tháng, đợi sau khi vết thương tốt lên, vợ chồng Lý gia còn hào phóng cho hắn mượn tiền lộ phí quay về Kinh.

Tống Ôn Bạch ghi nhớ công ơn to lớn của vợ chồng Lý gia, sau khi về kinh đã phái người tặng tiền tài cho bọn họ. Vợ chồng Lý gia không nhận, hắn liền bái vợ chồng Lý gia làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, dùng thân phận nghĩa tử phụng dưỡng Lý Quảng.

Mà Lý Tú Lan lại là nữ nhi duy nhất của vợ chồng Lý gia, ba năm trước nhà chồng gặp nạn, nàng ta mang bầu quay về nhà mẹ đẻ. Sau đó lại gặp phải một trận ôn dịch, vợ chồng Lý gia không thể tránh thoát, đồng loạt qua đời.

Lúc ấy Lý Tú Lan đã nhờ người viết thư gửi cho Tống Ôn Bạch, sau khi nhận được thư, Tống Ôn Bạch lập tức qua đó làm tang sự cho vợ chồng Lý gia. Nhớ đến ơn huệ của nghĩa phụ nghĩa mẫu, hắn đã đem Lý Tú Lan và nhi tử mới vừa tròn một tuổi đang cô đơn không nơi nương tựa của nàng ta về Kinh Thành.

Chỉ như vậy, nhưng việc này lại khiến Thích Uyển Nguyệt hiểu lầm. Cũng không biết Tống Ôn Bạch đã giải thích thế nào, hoặc là Thích Uyển Nguyệt biết được điều gì đó. Nàng ấy là người sống rất nguyên tắc, đã lập tức đòi hòa ly với Tống Ôn Bạch, hòa ly không thành công thì chuyển đến biệt viện ở.

Hiện giờ, nghe Tống Ôn Bạch nhắc tới ân tình của vợ chồng Lý gia, Tống lão phu nhân cũng trầm mặc.

Một lúc lâu sau, bà ấy thở dài: “Thôi, ta cũng biết con là người tính tình đôn hậu hiền lành, nàng ta muốn tới thì tới đi, nhưng hôm đó vợ con cũng tới, chớ có để nó nhìn thấy.”

Tống Ôn Bạch gật đầu: “Nhi tử biết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui