Phương Phi Tận


Ngay tại đêm hôm ấy, Lục Khai Hoàn lôi kéo Mạnh Sênh đi ra ngoài phủ dạo đêm
Tại kinh thành có một dòng sông uốn lượn bao bọc lấy kinh đô, con sông này cách Ly vương phủ không hề xa, đi không bao lâu là đến
Từ đầu nguồn chảy xuống hàng ngàn hoa đăng đầy màu sắc, gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi, ánh nến trong hoa đăng lại nhấp nháy, hòa với bầu trời đầy sao, lộng lẫy đến khó tả, tựa như những đóa hoa lửa nơi nhân gian
Lục Khai Hoàn hơi cúi đầu, nhìn Mạnh Sênh đang ngắm đèn hoa đăng mà ngẩn ngơ, hắn hỏi "Ngươi muốn thả không? Nếu muốn, chúng ta đi mua 2 cái rồi cùng nhau thả"
"Không muốn đâu, chuyện này...!chuyện này đều là chuyện của mấy cô nương mới làm" Gò má Mạnh Sênh ửng đỏ "Ngắm là được rồi"
Tập tục thả đèn hoa đăng ngày tết trung nguyên đa phần được hiểu là dẫn đường cho tổ tiên về thăm nhà, nhưng tại Đại Thiên quốc nó còn có ý nghĩa khác, người xưa nói, con cháu có thể vừa thả hoa đăng vừa cầu nguyện với tổ tiên, đèn hoa đăng sẽ mang theo lời khẩn cầu của con cháu, xuôi trên dòng sông, đến với tổ tiên, để tổ tiên thực hiện tâm nguyện của họ
Thế nhưng qua nhiều năm, không biết bắt nguồn từ ai, mà tập tục thả đèn này trở thành nơi cầu nhân duyên.

Qua mỗi năm, nữ tử thả đèn càng nhiều, tất cả đều cầu xin nhân duyên...!lâu dần, việc này cũng đã trở thành tập tục giữa những nữ tử với nhau
"Ta nói cùng nhau thả, ngươi sợ cái gì?" trong bóng đêm dày đặc, Lục Khai Hoàn lặng lẽ nắm lấy tay Mạnh Sênh, bàn tay năm ngón xen kẽ lẫn nhau "Tâm tư của ngươi không chạy thoát mắt của ta đâu"
Dứt lời, hắn lại lôi kéo Mạnh Sênh đến chỗ bán hoa đăng, người bán là một bà lão, tuổi tác cũng đã cao, lưng còng thấp xuống, đôi mắt cũng hơi vẩn đục, nhìn trong bóng đêm không rõ cảnh vật phía trước ra sao, bà giương đôi mắt nhìn hai người khách nhân, trên môi hiện lên nụ cười "Công tử mang theo người trong lòng đến mua đèn sao?"
Nghe lời này của bà, Lục Khai Hoàn cười đến cong cả mắt, hắn nắm chặt tay Mạnh Sênh thêm chút nữa
"Bà thật tinh mắt, mấy cái đèn này bán bao nhiêu, ta muốn mua 2 cái"
"Hai cái chỉ mười văn"
Lục Khai Hoàn khom lưng chọn lấy 2 cái đèn, hắn đưa cho Mạnh Sênh một cái, hai người cũng dùng cây bút bên cạnh viết lên ước nguyện, sau đó Lục Khai Hoàn lấy bạc vụn từ bên hông đưa cho bà lão
"Không cần thối"
"Cảm tạ công tử"
Mạnh Sênh cẩn thận nâng đèn thả xuống sông, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện gương mặt khác, gương mặt này chính là Lục Khai Hoàn, hắn đang cười nhìn y, Mạnh Sênh ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, phát hiện người thả đèn ở hai bên bờ sông đều đi thành đôi, thoáng chốc, y cảm thấy ngọt ngào vô cùng
"Ngươi viết cái gì vậy?"
Lục Khai Hoàn lại gần, hắn đang muốn lấy gậy khều lại cái đèn kia của Mạnh Sênh, Mạnh Sênh thấy vậy nhanh tay chặn lại, cố sức đem đèn đẩy đi xa
Mắt thấy ý đồ muốn dò xét thất bại, Lục Khai Hoàn có chút mất mát nói "Sênh nhi, ngươi thật keo kiệt, nhìn một chút cũng không cho!"
"Chẳng có gì hay để nhìn, ta chỉ viết cầu phúc cho Đại Thiên quốc"
"Sênh nhi đúng là luôn nghĩ đến Đại Thiên quốc" Lục Khai Hoàn cười càng rạng rỡ "Thật có bộ dáng của bậc mẫu nghi thiên hạ"
Về điều Mạnh Sênh cầu phúc cho Đại Thiên quốc, hắn không hề nghi ngờ, nhớ đến đời trước, khi hắn đã đăng cơ có cùng Mạnh Sênh đến chùa cầu phật, Lục Khai Hoàn đã từng lệnh cho thầy tu trong chùa đem tấm thiếp cầu nguyện của Mạnh Sênh lấy ra cho hắn đọc
Bên trong tấm thiếp, từng hàng chữ thanh tú của Mạnh Sênh hiện ra
'Một cầu Đại Thiên quốc quốc thái dân an, trời yên biển lặng
Hai cầu long thể bệ hạ an khang, vĩnh viễn hưởng vinh hoa
Ba cầu Trác Cẩn lớn lên bình an, không bệnh không ưu"
Mạnh Sênh chỉ cầu 3 điều, nhưng tuyệt không có cầu cho chính bản thân y, không có mong ước gì nên cũng không có khẩn cầu gì
"Tử Chân, trời đã không còn sớm, chúng ta đi về thôi"
Lục Khai Hoàn hồi thần, lẳng lặng nhìn Mạnh Sênh, ôn nhu nói "Được, tất cả đều theo ý ngươi"
Mạnh Sênh lại bị hắn cầm tay dắt đi, hai người bước đi xuyên màn đêm, lặng lẽ về vương phủ
Tay Lục Khai Hoàn rất lớn, lại còn rất ấm, nhiệt độ ấy xuyên qua khỏi lòng ban tay, thấm vào từng huyết dịch, khiến nó sôi trào, trong lòng Mạnh Sênh nghĩ, kỳ thực, y cũng không hề tốt như Lục Khai Hoàn nghĩ
Kỳ thực, y là một con người ích kỷ
Điều y viết trên đèn hoa đăng, chính là "Cầu mong Tử Chân sẽ một đời chỉ nắm lấy tay ta, cả đời không buông"
Hai người đi rất chậm, vừa đi vừa cười, nhưng con đường cũng không dài, rất nhanh đã đến cửa vương phủ, lúc trở lại vương phủ, trời đã tối đen, người hầu trong phủ cũng đã tắt đèn đi ngủ, ánh trăng tối nay rất sáng, bóng ảnh dưới hồ cũng được phản chiếu rất rõ, vì vậy không cần đèn lồng thì cũng nhìn ra đường đi
"Đây chính là sinh nhật vui vẻ nhất!"
Yếu hầu Mạnh Sênh khẽ chuyển động, đôi mắt lại ánh lên tầng sương mù, ngón tay trắng ngần khoát lên vai Lục Khai Hoàn, y không cho Lục Khai Hoàn phản ứng lại đã nhướng người lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn
Lục Khai Hoàn sờ sờ môi, hô hấp trở nên gấp gáp, giống như hắn đang phải áp chế thứ gì.....!
"Sênh nhi, đây là khiêu khích ta sao?"
Đột nhiên, Lục Khai Hoàn nắm chặt tay Mạnh Sênh, cúi đầu hôn lên đôi môi y, hắn tựa như một con sói đói bụng đã lâu, ánh mắt như chứa sự tham lam, hắn vòng tay ôm lấy eo Mạnh Sênh, khiến cho Mạnh Sênh càng dính sát lồng ngực hắn, kiềm chế sự chống cự nhỏ của y
"A..."
Môi lưỡi quấn quýt, khó tách rời, vài sợi chỉ bạc không thể kiềm lại mà chảy bên khóe môi, thế hôn của Lục Khai Hoàn quá mức mãnh liệt, khiến cho toàn thân Mạnh Sênh đều mềm, đôi chân cứ liên tục lùi về sau, lưng chạm đến cây đa trong sân
Không đường thối lui, không có cách nào tránh thoát
Lục Khai Hoàn đã khát khao thân thể Mạnh Sênh đã lâu, những năm tháng không có Mạnh Sênh bên cạnh, hắn đã đè nén nỗi nhớ cùng dục vọng, hiện tại, dưới sự khiêu khích của Mạnh Sênh, tất cả sự đè nén đều tan biến, giải phóng con quái thú khát khao chiếm trọn thân thể Mạnh Sênh...!hắn biết, hắn đã 'cứng' rồi
Lưng Mạnh Sênh còn dựa vào thân cây, trước ngực lại là lồng ngực ấm áp của Lục Khai Hoàn, y cũng cảm nhận được sự biến đổi rất rõ của vật phía dưới của hắn, tuy là y chưa xem qua, nhưng chắc chắn cũng không ngốc đến mức không biết cái này biểu thị điều gì
"Sênh nhi, ngươi...!ngươi có nguyện ý cho ta hay không?" cổ họng của Lục Khai Hoàn đã khàn khàn đến cực điểm, từ trong lời nói, y có thể cảm nhận được hắn đang tận lực giữ vững bình tĩnh "Nếu như ngươi không muốn, vậy ta sẽ dừng lại, ta sẽ không ép buộc ngươi"
Mạnh Sênh đỏ cả mắt, thở một hơi, lại siết chặt áo khoác của Lục Khai Hoàn, rất rõ ràng, trong lòng y cũng đang rất khẩn trương, y có chút do dự
Lần trước Lục Khai Hoàn say rượu bức ép y, cùng với lần này không giống, cả hai đều rất thanh tỉnh, nếu như tiến thêm bước này, đại biểu cho việc Mạnh Sênh đem hết cuộc đời mình phó thác cho Lục Khai Hoàn, không đường thối lui
"Ngươi cảm thấy còn quá sớm sao?" Lục Khai Hoàn than nhẹ một tiếng, hơi đẩy người Mạnh Sênh ra, vươn tay vuốt tóc y "Như vậy thì...."
"Ta nguyện ý" câu trả lời này của Mạnh Sênh rất nhỏ, nhỏ đến mức nghe như tiếng gió đêm khẽ thổi "....!Vào phòng đi, ta không muốn ở ngoài....!ở ngoài cởi áo đâu"
Hô hấp Lục Khai Hoàn khẽ ngập ngừng
Sau đó, hắn bế Mạnh Sênh vào trong ngực mình, nhanh chân đi vào phòng
Màn buông xuống, y phục vươn vãi
Không biết bên trong giường nhà ai, truyền ra những tiếng hô hấp dồn dập cùng tiếng khóc rưng rứt đáng thương
Đêm nay, thật thích hợp làm chuyện vu sơn mấy mưa, điên loan đảo phượng
(Mộc: Uầy...!H kéo rèm....).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui