Phượng Sắc Khuynh Thành


Cảnh xuân tươi đẹp. Ánh dương chói lọi.
Gió xuân khẽ khàng vờn qua cành liễu làm liễu lay động.
Cảnh đẹp nên thơ như vậy lại thiếu mất làn xuân thủy. Bởi nước trong ao đã bị chủ nhân nào đó của Lý phủ “giận dữ vì hồng nhan” hệ lệnh tháo hết rồi. E rằng cảnh đẹp trước kia sẽ không bao giờ được thấy nữa.
Lý Ám Diệp cúi đầu ngắm giai nhân ngủ, vẻ mặt thỏa mãn.
Người ta nói, “Anh hùng không qua được ải mỹ nhân”, hắn là không qua được hay là tình nguyện không qua?
Lúc này, nàng say sưa ngủ như vậy, không biết có mơ về hắn không? Hắn tự hỏi.
Trong tình yêu, ai cũng lo được lo mất, không ai có thể tránh khỏi.
“Tiểu Bát! Tiểu Bát!”
Phượng Nhị Nhị lạc giữa mộng mị tối đen, không gian mịt mùng. Tiểu Bát nhà nàng bị trói ở trên cao, vẻ nghịch ngợm thường ngày biến mất thay vào đó là khuôn mặt tràn đầy bất lực, tuyệt vọng. Hắn kêu gào: Tỷ tỷ…tỷ tỷ… Không gian mù mịt khiến hắn không tìm thấy đường thoát thân… Lúc này, bỗng lại xuất hiện một Tiểu Bát khác tà mị tươi cười, vươn tay về phía nàng. Đùng! Một tia sét xé trời đánh xuống, làm nàng thấy rõ cảnh vật xung quanh: chỉ có rắn độc cùng dã thú nhung nhúc trong vũng lầy…
Nhưng bóng tối chưa phải là chuyện đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất là Tiểu Bát đang cười tà mị kia, khi hắn tới gần lộ ra hàm răng trắng nhởn, há miệng chuẩn bị nuốt chửng lấy nàng cùng Tiểu Bát đang kêu gào tuyệt vọng…
“Nhỉ tỷ, cứu…cứa đệ!” Tiểu Bát bị nuốt trước, vươn cánh tay còn xót lại về phía Nhị Nhị thống thiết kêu gào.
Không phải! Đệ đệ Tiểu Bát của nàng không phải là đứa nhỏ mang lại may mắn sao?
Tiểu Bát của nàng tinh khí dồi dào, nghịch ngợm gian trá…làm sao có thể đoản mệnh như vậy được!
Cứu…cứu Tiểu Bát! Nhưng dù cố gắng thế nào nàng cũng không thể nắm được lấy tay hắn…Nàng…nàng không cứu được đệ đệ của mình rồi….
“Đừng! Đừng! Đừng…” nàng từ trong mộng vùng tỉnh, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Thấy nàng bị ác mộng, hắn vội vàng ôm nàng vào lòng rồi an ủi:
“Đừng sợ! Đừng sợ! Có ta đây rồi!”
Nàng nghĩ tới giấc mơ đáng sợ, sắc mặt tái nhợt, biểu tình phức tạp. Nàng vội ôm lấy hắn, hưởng thụ hơi ấm của hắn.
Vì Tiểu Bát hay là vì hắn…nàng nên làm gì đây?
“Hôm nay, chàng phải ra ngoài thị sát sản nghiệp à?” nàng rưng rưng nhìn hắn, “Không
đi được không? Thiếp sợ lắm, chàng ở lại với thiếp được không?”
“Ngoan…Nàng phải ở nhà!” trong đáy mắt hắn có chút lay động, nhưng, nam tử hán chí ở bốn phương, sao có thể bị ảnh hưởng bởi nữ nhi hồng quần?!

“Hay chàng mang thiếp theo!” nàng tiếp tục năn nỉ, “Mang thiếp đi đi! Xin chàng!”
Nghe lời năn nỉ yêu mị của nàng, con ngươi hắn trở nên thâm trầm.
“Nếu nàng ở trên giường cầu xin ta…ta nhất định sẽ đồng ý!”
Thật…tình! Nam nhân này!
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, không dám tiếp tục nói.
Thật ra nàng muốn đi cùng hắn để nhân lúc hắn không để ý mà liên lạc với Chanh nhi, đã hai ngày rồi mà tiểu nha đầu kia chưa liên lạc gì cho nàng.
Nhưng xem ra bây giờ…e kế hoạch của nàng đã bị phá sản…
“Đấy chàng đi đi”
Lòng nàng còn đang suy tính cách mới nên không rảnh để ý tới hắn.
Hứ! Làm như không có hắn nàng sẽ chết ấy!
Nghe nàng nói vậy, hắn bỗng có chút lo lắng.
“Ngoan ngoãn ở trong phòng đợi ta, nhất định ta sẽ trở về!” hắn cam đoan.
“Không được ra khỏi phòng ư? Thế thì buồn lắm!” nàng chu môi.
Hắn nhịn không được khẽ hôn lên đôi môi ấy, rồi dần dần, nụ hôn mỗi lúc một mãnh liệt. Thật lâu sau hắn mới đẩy nàng ra, ép mình phải bình ổn hô hấp, nếu không hắn sợ hắn sẽ không ra khỏi phủ được mất!
“Ra khỏi phòng cũng được nhưng nàng phải dùng khăn che mặt lại, ta không muốn người trong phủ bị dọa!”
Đôi khi khuôn mặt đẹp cũng có thể dọa được người! Huống chi, nàng là người của hắn, toàn bộ vẻ đẹp của nàng đều do hắn sở hữu…
“Vâng!” nàng nhu thuận đáp.
Hắn vừa lòng gõ gõ cái mũi nhỏ của nàng, vẻ mặt cưng chiều.
“Ngoài ra…chuyện vừa rồi…chờ ta về rồi làm tiếp!”
Nhìn ánh mắt đầy ám chỉ của hắn nàng lại xấu hổ.
“Được…thiếp…thiếp chờ chàng trở về!”
Lý Ám Diệp ra khỏi cửa chưa lâu, Phượng Nhị Nhị nhảy cẫng lên. Không cấm cửa là tốt rồi! Ha ha ha!

Nàng mang khăn che mặt lại, mất một lúc mới cải trang xong rồi lặng lẽ ra khỏi phòng, nàng nhớ rõ…cửa sau cũng không xa lắm…
“Nhị Nhị cô nương…người muốn ra ngoài sao?”
Là thím Trần! Nàng quay người lại, mặc kệ thím Trần có thấy hay không trước tiên cứ phải giả vờ tươi cười.
“Ha ha…tại thời tiết hôm nay thật đẹp….ha ha...tôi…tôi không hề muốn ra ngoài…chỉ muốn ở trong viện phơi nắng thôi! Ha ha…”
Từ lần được Phượng Nhị Nhị cứu, thím Trần đối với Nhị Nhị biết ơn sâu sắc, nên không hề nghi ngờ lời nàng nói, nhiệt tình tiếp đón:
“Phơi nắng là tốt! Rất có lợi cho sức khỏe!” bà thân thiện nói, “Người nha…thân thể gầy gò như vậy…phải bồi dưỡng thật nhiều vào để tương lai gả cho chủ nhân còn sinh nhiều tiểu chủ nhân…”
“Á!” Nhị Nhị thẹn thùng nhìn thím Trần…
“Người biết không, từ ngày gặp người, chủ nhân trở nên sáng sủa hơn. Mọi người đều nói, được một nữ nhân thiện lương như người yêu chủ nhân thật có phúc... Tuy trước kia ngài ấy phong hoa tuyết nguyệt, nhưng người yên tâm, trong lòng chúng tôi chỉ có cô nương mới xứng làm phu nhân của phủ... Người xem, chủ nhân thực sủng người, đi một bước theo một bước, Ngàn Hồng uyển đã lâu chưa lui tới...Khiến những ả nữ nhân kia tức mà sợ, ha ha, mọi người đều nói, Ngàn Hồng uyển đó sớm muộn sẽ giải tán thôi...”
Thím Trần nói không ngừng không nghỉ. Phượng Nhị Nhị nhịn không được thở dài, trời ạ, làm sao trốn được đây!
“Ha ha, tôi đâu có tốt đến mức ấy!” nàng nói.
“Sao lại không?” vẻ mặt thím Trần rất chân tình, “ Tuy mặt mũi người không được đẹp cho lắm, nhưng nhân phẩm của người rất tốt, hơn nữa tuy gầy nhưng thắt đáy lưng ong, tương lai chắc chắn sẽ sinh được rất nhiều con...”
Trời ạ! Ở đâu có cái hố để nàng chui xuống với!
Nếu cứ để thím nói tiếp, nói cho đến khi Lý Ám Diệp trở về thì nàng ra ngoài thế nào!
Không được! Nàng phải nghĩ cách!
“A đúng rồi thím Trần, vừa rồi hình như lão tổng quản tìm thím đấy!”
“Thật không? Ở đâu?”
“Ừm...ở tiền sảnh!”
“Không đúng! Tôi vừa từ tiền sảnh tới mà!”
“Úi! Tôi nhớ nhầm, là ở thiên viện!”
“Hừm, lão già này không biết tìm tôi có chuyện gì!” thím Trần tưởng thực, “Người cứ ở đây phơi nắng, đợi lát nữa tôi rảnh lại tìm người nói chuyện!”
“Cảm ơn thím Trần!” nàng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vừa mới đi một bước, thím Trần xoay người lại gọi nàng:

“Đúng rồi, Nhị Nhị cô nương!”
“Hả?”
Thím Trần biểu tình phức tạp:
“Tôi nói người đừng trách bà già này nhiều chuyện! Tuy xét về nhan sắc người không bằng những nữ nhân trước kia của chủ nhân nhưng người nhất định không được tự ti nhé!”
“Sao?!” Phượng Nhị Nhị mặt khó hiểu.
“Đứng phơi nắng mà cũng phải che mặt, chắc người tự ti lắm, thật là đứa nhỏ đáng
thương!”
Thím Trần vừa đi vừa lẩm bẩm.
Phượng Nhị Nhị nhìn theo bóng dáng thím, trầm mặc không nói lên lời…mãi lâu sau…mãi lâu sau…nàng thật sự bị thím Trần “đánh bại” rồi!
Ôi, phải nhanh lên!
Phượng Nhị Nhị chuồn ra khỏi phủ, đi thẳng tới quán trọ nơi Chanh nhi đang ở.
“Ngươi nói sao? Nàng ấy trả phòng rồi?”
“Vâng!” tiểu nhị gật đầu.
“Nàng đi với ai? Đi khi nào?”
“Nàng chỉ trả phòng rồi đi, đi đâu thì tiểu nhân không biết!”
Chanh nhi trả phòng rồi! Chanh nhi trả phòng rồi!
Phượng Nhị Nhị hồn siêu phách lạc bước đi, trong đầu ngập tràn nghi vấn.
Chanh nhi không nói tiếng nào với nàng đã trả phòng, chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng mà là chuyện gì mới được!
Đừng nói Tiểu Bát…đệ ấy…
Không! Không đâu! Phượng Nhị Nhị! Ngươi không được tự hù dọa mình! Tiểu Bát là cát
nhân thiên tướng, làm sao có việc gì được!
Không lẽ là…
“Ối!”
Một chiếc xe ngựa rầm rập lao về phía nàng, trong mắt nàng tràn ngập hoảng hốt!
May thay…đúng lúc ấy có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, cứu sống nàng. Khăn che mặt của nàng theo quán tính bị tuột ra…
Chuyện gì thế này?!

Không gian trở nên tĩnh lặng! Thời gian như bị ngưng đọng!
Người qua đường như bị điểm huyệt, đứng chết trân nhìn vẻ đẹp tuyệt mĩ của nàng, nàng đứng đó, cả người tao nhã…
Vẻ đẹp của nàng phàm nhân không thể có được!
Nam tử xa lạ cứu nàng: áo lam hắc khố, lưng hùm vai gấu, mày kiếm mắt sáng, một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt trái xuống tận môi trông thật hung tợn, khóe môi khẽ cong lên như cười châm chọc, thân thể toát lên khí thế uy vũ, bất phàm không thể đụng tới.
Đôi mắt hắn kinh diễm nhìn nàng, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Hắn tìm thấy rồi…
“Cô nương, ta…”
“Còn không mau bỏ cánh tay bẩn thỉu của ngươi ra! Ngươi nhất định chán sống rồi!”
Từ sau truyền tới một giọng nói um ám.
Là hắn!
Sắc mặt Lý Ám Diệp tái nhợt, ánh mắt âm hiểm dọa người.
Phượng Nhị Nhị sợ hãi chỉ muốn biến mất, theo bản năng trốn ra sau lưng nam tử vừa cứu nàng mà không biết hành động đó càng chọc tức Lý Ám Diệp. Đôi mắt hắn như bùng cháy.
“Lại đây!” hắn ngoắc tay, biểu tình như vừa từ âm phủ trở về.
“Ngài không thể trách tôi chuồn khỏi phủ, tôi buồn lắm, ngài lại không mang theo tôi…”
“Ta bảo tới đây!” hắn cắt ngang lời nàng, ra lệnh.
“Tôi…tôi…”
Một trận gió lướt qua, cuốn nàng vào cái ôm ấm áp quen thuộc.
“Chủ nhân!”
Bọn thị vệ hỏi hắn…
Con ngươi đen của hắn quét qua một lượt về phía nam tử, cánh tay vừa mới ôm Nhị
Nhị kia làm hắn chướng mắt.
“Chặt cánh tay kia của hắn đi!”
Hắn tàn khốc ra lệnh.
“Đừng, huynh ấy vừa mới cứu tôi mà!” nàng vội vàng can ngăn.
Nghe nàng che chở cho nam tử kia, cơn tức giận của hắn bị thổi phồng lên!
“Nàng lo ình trước đi!” hắn ghé vào tai nàng nói, “Đây là nơi nàng chờ ta sao? Tiểu nữ nhân! Nàng! Thực! Không! Ngoan! Cho nên! Ta! Đang! Rất! Tức! Giận! Đấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận