Đêm.
Trong một căn phòng tại Ngàn Hồng uyển.
“Ha ha ha! Cứ nghĩ đến cái cảnh Hồng Tuệ đó phải quỳ lạy cầu xin mà ta lại…ha ha ha!”
Nữ nhân không giấu được sự đắc ý sung sướng, cuối cùng ả cũng loại bỏ được một cái gai trong mắt, tiếp sau đó sẽ là…
Nam tử một bên say sưa ngắm nữ nhân nhu nhũ, một bên lo lắng nói:
“Nàng không sợ Hồng Tuệ nói ra nàng mới là người đứng sau tất cả mọi chuyện sao?”
“Ha ha, kẻ hận ả ta nhiều không kể xiết, còn ta lại luôn không màng tranh đấu, ngươi nói xem, mọi người sẽ tin ai?”
“Chiêu này của nàng thật cao tay, có thể nói là “nhất tiễn hạ song điêu”, vừa loại bỏ được Hồng Tuệ lại vừa làm lung lay mối quan hệ giữa chủ nhân với nữ nhân họ Phượng kia…”
Nhắc tới Phượng Nhị Nhị, nữ nhân nghiến răng:
“Đáng tiếc, chủ nhân lại không truy cứu tội lừa gạt của tiểu tiện nhân đó! Chắc chắn là do cái gương mặt đẹp kia!”
Ai có thể ngờ rằng nha đầu vô cùng bình thường đó lại nhanh chóng hóa thành thân phận vương công quý tộc, lại còn có một khí chất đại tuyệt tao nhã. Ả chỉ hận một điều không thể phá hủy dung nhan đó đi!
Nghĩ đến Phượng Nhị Nhị dung nhan tuyệt trần, dâm tâm của nam tử lay động.
“Đúng là hôm nay được mở mang tầm mắt, cái gì mới gọi lại mỹ nữ thực sự, nếu có thể cùng nàng...”
“Nhìn ngươi tham lam chưa kìa! Nếu ngươi giúp ta hoàn thành đại sự, ta nhất định sẽ dâng ả cho ngươi!”
“Thật chứ?”
Dù sao nếu bị chủ nhân bắt thóp, hắn nhất định cũng không sống nổi. Không bằng trước khi chết, hưởng thụ mỹ nhân tuyệt trần kia…
“Chỉ cần dụ nàng ra khỏi Lý phủ, không phải ngươi sẽ…” nữ nhân cười độc ác.
“Kế hay! Kế hay!”
Nữ nhân đang định mỉm cười đắc ý thì sắc mặt bỗng tối sầm lại, ả lấy tay phải che miệng, ho một tiếng ý bảo nam tử không được lên tiếng. Sau đó cẩn thận đi tới cửa, mạnh mẽ mở toang cửa ra khiến tiểu nha đầu của ả là Tuyết Khiết ngã bổ nhào vào.
Tuyết Khiết run sợ, lắp bắp nói:
“Nhu chủ nhân, em…em chưa nghe thấy gì hết…chưa nghe thấy gì hết!”
“Có thật cái gì ngươi cũng chưa nghe thấy?”
Ánh nến chiếu lên gương mặt nữ nhân: đây chẳng phải Nhu Tâm luôn khiến người ta có cảm giác ôn nhu, dịu dàng hay sao? Nhưng…lúc này ả cười một cách quái dị, vặn vẹo mà dữ tợn…
“Em cũng chưa nhìn thấy…chưa nhìn thấy!”
Tuyết Khiết sợ hãi nhắm mắt lại, không dám liếc mắt: hai người kia còn chưa mặc quần áo!
“Muộn mất rồi!”
Nhu Tâm nháy mắt với nam tử ý bảo hắn động thủ…
“Đừng nóng! Ta thấy Tuyết Khiết cũng không phải cố ý…”
Nam tử dâm tà đánh giá Tuyết Khiết đang quỳ dưới đất: chúc quang hạ, mày lá liễu, dáng người yểu điệu. Ha ha ha, tiểu nha đầu này càng ngày càng đẹp, hắn thực đã tham luyến từ lâu, hôm nay nhất định, hắc hắc…
Tạm thời không nghĩ tới Phượng Nhị Nhị tuyệt sắc kia nữa, trước mắt cứ ăn món khai vị là đóa hoa nhỏ này đã.
Đọc được ý nghĩ dơ bẩn của nam nhân, Nhu Tâm cười khinh khỉnh:
“Vậy thì tùy ngươi!” nàng còn phải lợi dụng hắn lâu dài nên cứ thuận theo hắn đi.
“Ta có việc phải đi bàn bạc với Như Tuyết, một canh giờ nữa sẽ không về!”
“Khoan đã!” nam tử lại cười dâm đãng, “Nàng am hiểu, “nhất tiễn đích song điêu” như vậy, sao không thử đem áp dụng ở trên giường?”
Ả do dự, không muốn tuân theo.
“Nhu chủ nhân, người có ở trong không ạ? Chủ nhân truyền người tới thư phòng hầu hạ!” Âm thanh thị vệ của Lý Ám Diệp từ ngoài cửa vọng vào.
“Thật sao?” ánh mắt ả sáng ngời, vẻ mặt sung sướng.
Chủ nhân lâu rồi chưa tới đây…giờ lại truyền ả qua, không lẽ…
“Ngươi cứ hưởng thụ đi!” nàng nhỏ giọng nói với nam tử nằm trên giường, “Sau này có lẽ sẽ có cơ hội cho ngươi chơi, “nhất tiễn đích song điêu” đấy!”
Nói xong, ả nghênh ngang ra khỏi phòng.
Tuyết Khiết sợ hãi nhìn nam tử, hắn…hắn…sao còn chưa mặc quần áo?
“Hà thị vệ! Cảm ơn ngài đã cứu mạng Tuyết Khiết!”
Nha đầu dập đầu cảm tạ hắn.
Thị vệ họ Hà đi đến trước mặt nàng, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, nâng nàng dậy.
“Về sau chúng ta là người một nhà, không cần đa lễ!”
Người một nhà? Tuyết Khiết không hiểu ý nam tử nói, nhưng…đã muộn thế này, cô nam quả nữ ở chung một phòng, hắn lại không mặc quần áo!
“Hà thị vệ trưởng! Tôi…tôi còn có việc…xin lui trước…”
Nàng xoay người tính đi ra thì thị vệ họ Hà kia ôm lấy lưng nàng, khéo léo cầm lấy khuôn ngực nàng.
“Ngươi thực sự không hiểu hay giả ngu?” lời lẽ kinh tởm của hắn phả vào gương mặt phấn nộn của nàng, “Nếu Nhu chủ nhân đã tha cho ngươi thì ngươi chính là đồng lõa với nàng!”
“Buông ra…ta không hiểu!” nàng giãy dụa muốn thoát khỏi ma trảo của hắn.
“Nói cách khác, nàng phải trở thành người của ta!” hắn bắt đầu xé nát quần áo nàng, trong lòng phấn khởi.
“Không! Ta la lên đấy! Sẽ có người tới cứu ta!”
Nhưng giọng điệu của nàng không đủ uy hiếp hắn.
“Kêu lên?!” hắn kéo quần áo nàng xuống, ngăn lấy cái miệng nhỏ của nàng, “Nàng kêu lên đi! Kêu lên!”
Đôi mắt hắn đỏ sẫm, chớp động thú tính.
“Không…”
Tuyết Khiết nức nở không thành tiếng.
Hắn cuồng dã hôn lên thân hình gầy yếu của nàng: cánh tay, đùi mảnh khảnh, lên nhũ hoa còn chưa phát dục hoàn toàn của nàng.
Cuối cùng, môi hắn đi vào “cấm địa” của nàng:
“Vẫn là xử nữ sao? Rất tốt!”
Tuyết Khiết nhục nhã chảy nước mắt.
“Ư!”
Nàng đáng thương nhìn hắn, ánh mắt cầu xin hắn còn chút lương tâm…
Nhưng…hắn làm gì có lương tâm!
Hắn dùng đại lực xông vào Tuyết Khiết còn chưa chuẩn bị, tầng lá mỏng kia bị xé rách, hắn không màng tới sự đau đớn của nàng thô bạo chuyển động. Hắn kéo mảnh vải bịp miệng nàng ra.
“Giờ thì nàng kêu lên đi, kêu càng lớn càng tốt! Ha ha ha, có người tới xem, ta càng thích!”
Hắn điên cuồng di chuyển…
“Chỉ cần nàng không biết xấu hổ thì cứ kêu lên! Chỉ cần ta nói là nàng quyến rũ ta yêu đương vụng trộm thì ai cãi được! Ha ha ha, nàng thực là chặt, lão tử rất thích, rất thích, ha ha ha!”
“Ứ!”
Tuyết Khiết chỉ dám nhỏ giọng nức nở, không dám khóc thành tiếng!
Thấy thế, hắn càng đắc ý.
“Đừng sợ…mau…mau kêu lên! Ta rất thích tiếng rên rỉ trên giường của nữ nhân! Mau…”
Thấy nàng cắn răng quyết không lên tiếng, hắn liền cắn một cái vào gáy nàng.
“Á!” Tuyết Khiết thảm thiết kêu.
“Đúng, chính là âm thanh này…nữa đi, nữa đi!” âm lượng vừa đủ, vừa không bị người khác nghe thấy, vừa đủ để khơi dậy thú tính của hắn.
Thực ra hắn cũng sợ bị người khác phát hiện nhưng biết Tuyết Khiết yếu đuối, nhát gan nên hắn yên tâm. Nàng nhất định sẽ không dám kêu to!
So với Nhu Tâm thành thục, dâm đãng, nha đầu này còn rất trúc trắc, ở trên giường cũng rất phối hợp. Thật là một dịp hiếm có.
Cảm giác yêu đương vụng trộm kích thích dục vọng cầm thú của hắn…
"A!"
"A!"
Tuyết Khiết kêu thảm thiết không dứt bên tai…
“Thình! Thình! Thình!”
Bỗng có tiếng đập cửa khiến tên cầm thú sợ đến mức lui lại, hắn định bỏ Tuyết Khiết lại để bỏ trốn thì nghe thấy tiếng Nhu Tâm truyền vào:
"Là ta!"
Là ả?! Sao trở về nhanh vậy?
Hắn vội vàng ra mở cửa.
“Bảo bối…sao nàng về sớm vậy?”
Vẻ mặt Nhu Tâm căm phẫn: chủ nhân gọi ả đến, đối với sự quyến rũ của nàng qua loa chấp nhận nhưng một khắc sau hắn lại…hắn lại đẩy ả ra rồi quát lớn: Cút!
Nhục nhã này ả nhất định phải đòi lại!
“Chuyện này ngươi cũng quản sao?” đôi mắt ả chán ghét nhìn Tuyết Khiết trần trụi trên
giường, “Động tác của ngươi cũng thật nhanh, chưa gì đã “ăn” được nó rồi!”
“Đương nhiên! Với “công lực” của ta đến vài người như vậy cũng không thành vấn đề!
Sao? Nàng ghen tị à?” họ Hà nhéo một cái vào mông Nhu Tâm.
Thấy bộ dạng dâm tà của hắn, dục vọng vừa bị Lý Ám Diệp khơi dậy vẫn chưa được dập tắt, hừm, lần này đành cho hắn hưởng tiện nghi vậy.
“Vậy…ngươi còn muốn thử “nhất tiễn trúng song điêu” không?”
Ả vừa vặn vẹo cơ thể vừa cởi hết quần áo trên người xuống, không tới nửa khắc, thân hình trần trụi mê người hiện ra trước mắt hắn.
Hắn mở to mắt, nuốt khan.
“Thật không biết nàng còn chiêu này! Tiểu bảo bối!” dục vọng của hắn lại bị khơi mào, ánh mắt hằn lên tia máu.
Hừ! Chiêu này vốn để dành cho chủ nhân mà ngài không biết hưởng thụ. Vậy thì cho hắn đi! Nhu Tâm thầm nghĩ.
“Ha ha ha! Ta còn rất nhiều tuyệt chiêu! Chúng ta từ từ thưởng thức!”
Hai người họ trước mặt Tuyết Khiết không e dè ân ái.
“Tiểu nha đầu này tính sao bây giờ?”
“Mang tới chỗ ta để ta thưởng thức mấy ngày đi!” ánh mắt hắn dâm đãng, “Sao? Nàng
sợ nó đi mật báo?”
“Nó dám? Nhưng cẩn thận vẫn hơn!”
Ả lườm Tuyết Khiết một cái sắc lẹm khiến nàng sợ đến nhắm mắt lại.
“Tiểu bảo bối, nàng cũng đừng nhàn rỗi như vậy, lại đây hầu hạ bổn đại gia đi!”
Hà thị vệ kéo Tuyết Khiết lại, lần nữa thực hiện hành vi đồi bại.
…
Nguyên Trân Bảo các của Lý phủ (hiện đổi tên thành Phượng các).
Sau hôm ấy, Phượng Nhị Nhị kiên quyết dọn ra khỏi phòng của Lý Ám Diệp dẫn theo
Chanh Nhi chuyển tới đây.
Hừ!
Lý Ám Diệp lại bực mình bỏ đi!
Tiểu nữ nhân này! Hắn đã bao lần gạt bỏ tôn nghiêm tới cửa làm hòa mà nàng…nàng vẫn…
Không có nàng bên cạnh hắn đã ba ngày không ngủ nổi! Tệ hơn là dục vọng mãnh liệt
của hắn lại không thể tìm nữ nhân khác để thỏa mãn.
Hắn thực sự nghiện mùi vị của nàng rồi! Những thứ trước kia khơi gợi cảm giác cho hắn giờ đã thành dong chi tục phấn, làm hắn không tài nào chịu được. Đêm qua hắn gọi tri kỉ Nhu Tâm tới hầu hạ nhưng cuối cùng lại đuổi ả đi.
Hắn không chịu được hương vị của ả! Không chịu được diện mạo của ả! Tất cả không chịu được!
Bởi vì ả không phải nàng!
Làm sao đây? Hắn phải làm sao với nàng đây?