Tại phòng khách của Lý phủ.
Lý Ám Diệp ngồi trên ghế, sắc mặt ngưng đọng, hỏa nộ bừng bừng.
Không khí đại sảnh bức bối, mọi người không dám thở mạnh, sợ chọc chủ nhân giận thêm.
“Nói mau! Các ngươi câm hết rồi à?” tay hắn đập mạnh xuống bàn, khiến vài kẻ nhát gan giật bắn lên.
“Chủ…chủ nhân!” một người gan lớn run run đi lên phía trước, “Tôi…chúng tôi không đề phòng Hà thị vệ, hắn…hắn…”
“Không đề phòng?” hắn nheo mắt lại, “Đáp án của ngươi đấy sao? Không đề phòng hắn hạ thuốc mê bắt nữ nhân của ta đi?!”
Hắn nhấc chân đá kẻ vừa tiến lên, “rầm” một tiếng khiến y bay ra ngoài nửa trượng, đau đớn quằn quại dưới đất. Vết thương đó có lẽ nửa năm chưa chắc đã rời được giường!
Mọi người sợ hãi nín thở.
Thế nhưng vẫn có người không sợ chết giơ tay xin nói.
Mọi người đều nhìn người đó bằng ánh mắt bội phục, là lão quản gia.
“Chủ nhân…Phượng…Phượng cô nương nàng ấy…”
Nhắc đến nữ nhân giảo hoạt kia, hắn lại bực mình thêm.
“Nàng không chết được đâu!” hắn quát, “Mà…nàng là người của ta, không phải cô nương cô niếc gì hết!”
“Vậy lão phải gọi thế nào mới đúng?”
Lão quản gia không sợ chết tiếp tục vuốt râu cọp! Hỏi ra nỗi thắc mắc của mọi người. Có nên cho lão một tràng vỗ tay hoan hô không?
“Nàng là nữ nhân duy nhất của đời ta, ngươi nghĩ xem phải gọi thế nào?” hắn cười đầy ý vị.
Hừ! Nữ nhân giảo hoạt! Cứ chờ đến lúc ta sờ gáy nàng đi! Xem nàng thảm đến mức nào!
“Chủ nhân, vậy…Hà thị vệ ngoài cửa nên xử lý thế nào?”
Trông thật thê thảm! Hà thị vệ cả thân dưới toàn máu, nằm thở thoi hóp.
“Băm ra cho chó ăn!” mắt hắn không chớp.
“Thế còn Nhu chủ nhân và Hỉ Thước?”
“Bán vào kĩ viện!” hắn không chút mềm lòng phán quyết, “Còn nữa…đuổi hết nữ nhân ở Ngàn Hồng uyển đi!”
Giữ họ lại, không biết phủ hắn còn gặp họa gì nữa. Chỉ có nàng là ngọn lửa sưởi ấm lòng hắn, hắn không cần biết đúng sai, chỉ đứng trên lập trường của nàng mà lo lắng.
“Ta muốn đi xa một chuyến, mọi việc trong phủ giao cho lão quản gia xử lý!”
“Rõ!” chúng thuộc hạ thở phào nhẹ nhõm.
“Còn một việc nữa!” ánh mắt hắn sáng quắc, “Tháo bảng hiệu Phượng các xuống đem đốt cho ta!”
“Rõ!”
Lý Ám Diệp đi đến bên bàn gỗ lim, lấy bút ra thảo viết.
“Thay bằng tên này!”
Hắn xoay người bước đi, bỏ lại một mảnh giấy trên bàn.
Đợi hắn đi khỏi mọi người mới can đảm bước đến xem hắn viết gì trên tờ giấy.
Giấy trắng mực đen. Chữ như rồng bay phượng múa: Tỏa Phượng Các. (nơi giam giữ phượng)
Nữ nhân to gan này, cần phải nhốt nàng lại!
…
Hắn ngồi trong xe ngựa, cơn giận cũng dần nguôi ngoai, trong lòng chỉ nhớ đến dáng vẻ lúc giận lúc cười của nàng.
Đoạn hắn lấy ra xem tờ giấy mà nàng nhờ người áp giải Hà thị vệ và Hỉ Thước chuyển cho hắn. Nét chữ trên giấy bình tĩnh như con người nàng vậy.
Diệp,
Thiếp biết, nếu không có thiếp bên cạnh chàng sẽ không ngủ được. Nhưng là do thiếp bất cẩn, bị người của phủ chàng bắt cóc. Haiz…ai bảo quý phủ lắm hoa thơm cỏ độc, một khi mưa xuống không thể cùng dính, hai gái không thể chung một chồng, mới sinh là sự tình như vậy.
May mà có người nhà kịp thời xuất hiện, cứu thiếp thoát khỏi ma chưởng. Vốn thiếp định trở về với chàng nhưng lại nghe tin ở nhà cha mẹ, huynh đệ ốm đau, thiếp…thân thiếp là tỉ tỉ đành phải hồi phủ xem họ thế nào.
Đúng rồi, Long Huyền Quang Hoàn của chàng bị tặc nhân ăn trộm, hiện đã được thiếp giữ gìn, chàng yên tâm, thiếp biết nó rất quan trọng với chàng nên dù có phải hi sinh tính mạng cũng sẽ bảo vệ an toàn cho nó… Mong chàng cứ yên tâm.
À, nếu chàng không ngủ được, chàng có thể tới Phượng phủ đón thiếp! Thiếp sẽ chờ chàng đến. Nhưng thiếp chỉ hi vọng đến lúc ấy chàng đã buông hết hận thù, nhất tâm yêu thiếp.
Chàng hiểu chứ?
Đương nhiên, nếu chàng không tới hoặc tới chậm thiếp cũng không trách, người muốn thành thân với chàng và thiếp còn có rất nhiều.
Nhị Nhị.
Đã vậy, nàng còn sợ hắn chưa đủ tức giận, nhắn người chuyển lời cho hắn: “Nội dung của tờ giấy này chỉ là cách nhìn của quận chúa, muốn biết chi tiết thỉnh hỏi rõ Nhu mĩ nhân!”
Hừ! Nữ nhân to gan, rõ ràng nàng không sợ hắn biết rõ sự thật, không sợ hắn biết kế sách của nàng. Nàng…nàng căn bản đã ngồi lên đầu hắn rồi!
Từ những tin tức Ám Ảnh điều tra được, hắn đã biết nàng trà trộn vào Lý phủ để làm gì. Sở dĩ hắn không đưa Long Huyền Quang Hoàn cho nàng là vì hắn muốn nàng tin tưởng hắn, nói ra cho hắn biết. Và cũng là bởi hắn còn biết rõ một sự thật mà nàng không hay: sự thật về bệnh tình của Tiểu Bát.
Hừ! Ngày nào tiểu tử đó cũng mang nha hoàn bên người tới sòng bạc chơi đùa thì bệnh nan y chỗ nào?!
Hắn giận nàng không tin tưởng hắn! Hắn định đến đêm sẽ tới đón nàng nhưng trong lòng hắn cũng đã tính phải cho nàng chút lo lắng. Hắn rất yêu nàng, hắn không thể đánh mất nàng.
Những điều nàng nói hắn đều hiểu, nàng muốn hắn từ bỏ hận thù, toàn vẹn yêu nàng. Nhưng nàng đâu biết hắn đã sớm yêu nàng, đã sớm từ bỏ tất cả. Giờ hắn chỉ cần một cơ hội, một chút dũng khí để yêu nàng thôi.
Nữ nhân này! Lý Ám Diệp hắn xin thề: lần này đón nàng về, nhất định sẽ nhốt nàng vào Tỏa Phượng Các, cho canh phòng cẩn mật, không cho nàng chạy đi đâu nữa!
“Cho xe chạy nhanh hơn đi!” hắn trầm giọng ra lệnh.
“Rõ!”
Trong đêm đen, xe ngựa chạy hết tốc lực.
Cứ với tốc độ này thì Lý Ám Diệp sẽ đuổi kịp Phượng Nhị Nhị, cùng lắm chỉ vào phủ sau nàng một bước. Nhưng đi đến nửa đường thì hắn gặp chuyện…
“Chủ nhân…ngài…ngài xem…” khiến cho Ám Ảnh cũng phải run sợ thì chuyện không phải đơn giản.
Hắn ló đầu ra nhìn, bốn bề vắng lặng, chỉ có một ngọn cờ hình tam giác màu đen cắm ngay giữa đường đi.
Trên cờ có viết vài chữ: Diêm Vương bảo ngươi chết canh ba, sẽ không để ngươi sống tới canh năm.
Là “hắn”! Đôi mắt Lý Ám Diệp thâm trầm.
“Họ Diêm, còn chưa ra đi?” hắn vận nội lực, hô tô một tiếng.
“Lý huynh, lâu rồi không gặp!”
Nhanh như chớp, một nam tử râu xồm, vóc người vạm vỡ xuất hiện trước mặt họ. Ngũ quan thế nào không rõ, chỉ thấy một đôi mắt sắc như mắt chim ưng khiến người khác phải sợ hãi.
“Diêm vương, Lý phủ chúng ta và Diêm Vương trại các ngài xưa nay nước sông không phạm nước giếng, không biết là…” Ám Ảnh cẩn thận lựa từ.
“Ta chỉ muốn mượn Lý Ám Diệp một vật!” hắn nói thẳng.
“Mượn gì?” tâm trạng Lý Ám Diệp cực kì xấu.
“Long Huyền Quang Hoàn!”
Lại là viên ngọc đó! Vì nó, nàng mới…
Con ngươi hắn tóe lửa, “Không có!”
“Không có?” sắc mặt Diêm vương kia không đổi, “Chà, chà, có lẽ cần phải vận động gân cốt một chút!”
“Vậy Lý mỗ xin phục vụ!”
Lý Ám Diệp ước chừng, cứ như vậy thì chậm nhất ba ngày sẽ đến được Phượng phủ. Đêm nay chưa đến được cũng chưa muộn.
...
Phượng Nhị Nhị về Phượng phủ sớm hơn Lý Ám Diệp ba ngày.
“Nhị Nhị! Nhị Nhị của cha! Con đã về rồi!” Phượng Đại Thiên vừa thấy con gái yêu của mình trở về bình an, hai hàng lệ đã tuôn trào.
Cha nàng vẫn ầm ĩ như vậy, làm nàng…hèm…muốn đi ngủ!
“Con biết không, Nhất Nhất, Tam Tam, Ngũ Ngũ, Lục Lục của cha, chúng nó, chúng nó…hu hu hu…”
Theo lời kể đứt quãng của cha, Phượng Nhị Nhị biết được đại tỉ, Tam Tam, Ngũ Ngũ, Lục Lục, Thất Thất đều đã trở về trước nàng. Tam Tam trở về cùng với một nam nhân diện mạo trông rất đáng sợ, để lại bảo vật rồi bỏ đi ngay trước mặt thị vệ của Phượng phủ, không coi ai vào mắt. Đại tỉ sau nửa ngày trở về cũng biến mất một cách kì lạ, tung tích không rõ. Tứ Tứ chỉ nhờ mang bảo vật về, người không thấy đâu, chỉ nhắn rằng đừng lo lắng cho nàng. Còn Ngũ Ngũ và Lục Lục đột nhiên hôm qua đã bị người bắt đi.
“Hức! Tiểu Bát nói ta đừng lo cho chúng nó, còn nói Ngũ Ngũ với Lục Lục là do thằng bé đồng ý để người ta bắt đi! Hức, thằng mất dạy! Nó có quyền gì mà đồng ý để người ta bắt con gái của cha đi chứ? Nó…nó…”
Đúng rồi! Tiểu Bát!
Trong tám tỉ đệ, chỉ có nàng, Thất Thất và tên Tiểu Bát khỏe re.
Phượng Tiểu Bát đáng chết! Khỏe re đáng chết!
Sinh bệnh gì chứ? Còn sống được ba tháng gì chứ? Chí Dương Thất Bảo gì chứ? Tất cả đều là bịa đặt!
Ngay cả bệnh tình của mình cũng đem ra đùa giỡn, hắn…hắn hại các tỉ tỉ hắn thật thảm!
“Nhị Nhị, có khi nào cũng có người tới bắt cóc con không, ở bên ngoài con có gặp phải thằng mất dạy nào không? Con…”
“Cha, con mệt rồi, muốn về phòng ngủ một chút!” nàng vội vàng lảng đi chuyện khác.
“A…biết rồi!” nhớ ra con gái mình thích ngủ, Phượng vương gia không hỏi nữa, “Con cứ yên tâm ngủ đi! Cha sẽ tăng cường phòng vệ!”
Nhị Nhị không dám nói với cha, nếu “người đó” muốn tới thì thị vệ Phượng phủ muốn cản cũng không cản được. Cha nàng vừa mất đi mấy người con gái, nàng không muốn trái tim yếu ớt của cha lại thêm một cú sốc nữa.
Đêm.
An Thụy hiên, Phượng phủ. (An Thụy có nghĩa là ngủ yên)
“Nhị tỉ, tỉ về rồi!”
Nói chuyện với Nhị Nhi là một thiếu nữ cũng có sắc đẹp tuyệt trần như nàng, nhưng khi nhìn kĩ, khi chất hai người không hề giống nhau. Nếu Nhị Nhị xinh đẹp đạm mạc, thì ngũ quan của thiếu nữ có phần sắc sảo, khí chất hoạt bát, năng động như cơn gió hoang dã không thể nắm bắt khiến người ta nổi tham vọng muốn chế ngự.
Nàng là tiểu muội của Nhị Nhị: Phượng Thất Thất. Trong nhà, các tỉ muội nàng khá giống nhau, đặc biệt là Ngũ Ngũ, Lục Lục, và Thất Thất như một khuôn đúc ra. Nhưng do tính tình khác biệt nên người nhà có thể dễ dàng phân biệt.
“Thất Thất, muội có khỏe không?” nàng lo lắng hỏi muội muội, “Nam nhân giữ bảo vật kia có bắt nạt muội không?”
“Muội khỏe lắm a!” Thất Thất thường ngày ăn nói hào sảng nay lại bày ra điệu bộ một thiếu nữ thẹn thùng, “Người đó…người đó không dám bắt nạt muội đâu!”
Vẻ mặt ửng hồng của Thất Thất đã nói lên tất cả. Trời ạ, tiểu muội muội của nàng cũng động tình rồi sao?”
“Nhị tỉ, còn tỉ, tỉ…” Thất Thất muốn hỏi lại thôi.
“Đừng lo lắng, muội xem, không phải tỉ vẫn rất khỏe sao?” Nhị Nhị cười an ủi, “Muội
nên lo lắng cho các tỉ muội khác kia kìa…”
“Nhị tỉ, muội nói cho tỉ biết một chuyện…” Thất Thất ghé vào tai nàng thì thầm.
“Cái gì? Ngũ Ngũ đã có thai? Cũng gần ba tháng rồi!” nàng kinh hô, không ngờ vị tướng quân trấn tây bá đạo kia lại hành động nhanh như vậy, mới có ba tháng, thế chẳng phải vừa gặp tiểu Ngũ ngốc nghếch thì hắn đã…
Muội ấy…muội ấy…
Mà thôi…sự việc đã tới nước này, tức giận thì làm được gì!
Thái độ của hắn đối với Ngũ Ngũ khẩn trương như vậy, xem ra, Ngũ Ngũ hạnh phúc rồi!
“Ấy! Tỉ nhỏ tiếng một chút! Cha còn tưởng Ngũ Ngũ phát phì, nếu để người biết sự thật , không khóc đến chết mới lạ!”
Đúng rồi! Phụ thân nàng là người yêu con gái phát cuồng, thấy con gái bị người ta cướp đi còn không chịu được, nếu biết sự thật thì không biết sẽ sao nữa!