“Rột cuộc thì ngài muốn thế nào?” Phượng Nhất Nhất gượng cười.
Nàng…cuối cùng cũng không thoát được sao?
“Trẫm muốn gì, nàng là người hiểu rõ nhất!” ánh mắt đế sáng quắc như thiêu như đốt nàng.
“Chẳng phải những gì ngài muốn, ngài đều có rồi sao?” ánh mắt Nhất Nhất đau thương, giọng nói yếu ớt.
“Chưa đủ!” đế nổi giận, khi đế đã có một thì đế muốn có tất cả, “Trẫm muốn nàng phải thật sự thuần phục! Không chỉ có cơ thể nàng mà cả trái tim nàng!” đế chộp cổ tay trắng như củ sen của nàng, nhẫn tâm siết chặt.
“Vậy ngài nghĩ lấy muội muội ta ra uy hiếp thì ta sẽ yêu ngài sao?” nàng thuyết phục đế.
“Trẫm mặc kệ!” đế nói giọng hờn dỗi như đứa trẻ con đòi kẹo, “Nếu nàng không ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ một muội muội mà tất cả các muội muội của nàng đều phải tiến cung, còn hai tên “thích khách” kia sẽ đem đi lăng trì xử tử!”
“Ta phải giết ngươi!”
Diêm Hắc Trì nổi sung. Dám mơ tưởng tới nữ nhân của Diêm vương đại nhân, giết không tha!
“Tốt! Ta và ngươi cùng xông lên!” vẻ mặt Lý Ám Diệp cũng đằng đằng sát khí.
“Thỉnh!” đế nheo mắt lại, thủ thế. Nỗi bực mình này cần phải trút vào chỗ nào đó.
Giương cung bạt kiếm, tình thế vô cùng căng thẳng…
“Khoan đã!” Phương Nhất Nhất tiến lên ôm lấy lưng Long Ngự Tôn, “Ta…không, thiếp đồng ý với ngài!”
Đế biết nàng rất coi trọng người nhà nên lợi dụng điểm yếu này buộc nàng phải chấp
thuận.
“Nàng không hối hận chứ?” đế đè nén sự hoan hỉ.
“Tuyệt không hối hận!” ánh mắt nàng kiên định, “Thỉnh hoàng thương không nuốt lời, thả họ đi!”
“Tội đột nhập vào nơi ở của trẫm, trẫm không truy cứu nhưng bọn chúng lại dám khinh khi phạm thượng…” đế không hài lòng liếc xéo Lý Ám Diệp.
Ai sợ ngươi! Lý Ám Diệp trừng mắt chống trả.
“Hoàng thượng, xin ngài nghe Nhị Nhị nói một lời!” Phượng Nhị Nhị quỳ xuống trước mặt đế.
“Nói!”
“Ta xin kể cho ngài nghe một chuyện xưa, về một thiếu niên mười lăm tuổi…” giọng Nhị Nhị trầm bổng dễ nghe…
“Ngươi muốn trẫm khôi phục lại địa vị cho gia tộc hắn?” nghe Nhị Nhị nói xong, đôi mắt đế trầm xuống.
Thân là đế vương, đế không thể có chút mềm lòng! Cho dù đế đang sủng Phượng Nhất Nhất nhưng cũng không thể tha cho kẻ đang uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế!
“Ý của Nhị Nhị là xin ngài lấy lại công bằng cho nhà phu quân ta! Ba ngươi mạng người đổi lấy một thánh chỉ, ngài chỉ lãi chứ không lỗ!” nàng bình tĩnh phân tích.
“Vậy nội dung thánh chỉ là gì?”
“Khôi phục lại danh dự cho Lý gia!” nàng lanh trí nói.
“Ngươi không sợ trẫm giết hết các ngươi để diệt khẩu sao?” đế uy hiếp, “Xung quanh đình này ít nhất cũng có một trăm cung thủ đang chờ lệnh!”
“Nhị Nhị sợ chứ! Nhưng Nhị Nhị phải đánh cược một lần!” nàng cười, “Cược ngài là vị vua anh minh, cược ngài không rảnh để ra tay giết có một mạng người!”
Nàng nhìn đại tỉ đầy ý vị.
Ôi, đại tỉ đáng thương! Bị quân vương mê luyến nhất định đường tình sẽ lắm chông gai, trắc trở; phải chịu bi thương cùng cực.
“Ha ha ha…” đế đột nhiên cười phá lên, “Trẫm thích ngươi rồi đấy! Nếu không phải gặp tỉ tỉ ngươi trước, nhất trẫm sẽ để ngươi tiến hậu cung! Nhưng…thế hắn có buông được hận thù không?”
Nghe đế nhắc đến mình, Lý Ám Diệp bước đến.
“Cho dù ngươi gặp Nhị Nhị trước, nàng cũng không vào cung!” hắn hùng hồn tuyên bố, “Bởi nàng biết nàng là nữ nhân của ta!”
“Ngươi không sợ trẫm giết ngươi sao?” đôi mắt đế bắt đầu nổi gió.
“Nếu sợ ta đã chẳng tới!” hắn trấn an Phượng Nhị Nhị đang hoảng hốt, “Cũng may ngươi gặp tỉ tỉ của Nhị Nhị trước, nếu không, ngài chẳng yên vị được trên cái ghế hoàng đế đâu, hoàng thượng!”
Hắn nói xong liền quỳ gối trước Long Ngự Tôn, thực hiện lời hứa, buông bỏ hận thù, tôn đế làm hoàng thượng.
“Rất tốt!” Long Ngự Tôn yên tâm cười, biết lời nói của Lý Ám Diệp là nhất ngôn cửu đỉnh.
“Tiếp theo trẫm sẽ ban thánh chỉ giải oan cho Lý gia! Để bồi thường cho Lý gia, sau này sẽ mở rộng cửa cho tất cả công việc làm ăn của Lý gia, thuế giảm một nửa!”
Quả không hổ là hoàng thượng, ra tay rất rộng rãi!
“Cảm ơn ngài!” Phượng Nhất Nhất cảm kích nhìn đế.
“Dùng lời nói để cảm ơn thì chưa đủ thành ý!” đế nhìn nàng ý vị thâm trường, đôi mắt sắp bốc hỏa.
Đoạn đế nhìn Lý Ám Diệp, “Về sau, chúng ta xóa bỏ hiềm khích, vui vẻ kết thành người thân!”
“Tạ chủ long ân!” Lý Ám Diệp lại quỳ gối tạ ơn, nếu đã muốn tôn đế làm hoàng thượng thì hắn nên biểu hiện rõ ràng một chút.
“Thật tốt quá!” Diêm Hắc Trì cao hứng nhảy cẫng lên, “Vậy là ta có thể lấy lại công bằng cho Thất Thất!”
…
Đại sảnh Phượng phủ.
“Không! Ta không đồng ý! Con gái ta còn quá nhỏ, còn quá sớm để thành thân, ta…”
Phượng Đại Thiên tức giận nhìn Lý Ám Diệp ôm con gái bảo bối của lão. Sáng nay,
thánh chỉ đã triệu trưởng nữ của lão vào cung làm quý phi chứ không phải làm nữ quan rồi. Lão không dám cãi, chỉ nhẫn nhịn tiếp chỉ! Nhưng lão không chấp nhận hai tiểu tử thối này mơ tưởng tới con gái yêu của lão!
“Nhị Nhị đã mười chín tuổi rồi, không còn nhỏ nữa! Nếu không phải chàng chần chừ thì con nó đã thành thân lâu rồi!” phu nhân Phượng phủ, phúc tấn Lưu Hà lên tiếng, “Nếu hai đứa nó đã có lòng với nhau, thì ta cũng nên thành toàn cho chúng!”
Nghe phu nhân mình nói vậy, Phượng Đại Thiên không còn dám lớn tiếng, chỉ ấm ức nói:
“Vậy còn Thất Thất của ta! Thất Thất thật sự còn rất rất nhỏ, mới có mười sáu tuổi thôi! Không thể gả cho tên “râu xồm” xấu xí kia được!”
Diêm Hắc Trì nghe vậy thì rất bực mình, thét lớn.
“Nhạc phụ đại nhân! Thất Thất là người của ta, nếu ngài không đồng ý thì tiểu Thất Thất sẽ không có cha!”
Nghe hắn nói vậy trước mặt người nhà, Phượng Thất Thất thẹn quá hóa giận, hung hăng nhéo hắn một cái.
“Thiếp đã bảo chàng cạo râu đi rồi mà, giờ lại đến dọa cha mẹ thiếp, cẩn thận da của chàng!”
Diêm Hắc Trì mình đồng da sắt, thực ra chẳng bị làm sao nhưng để dỗ kiều thê vui vẻ, hắn giả bộ kêu như heo bị chọc tiết, “Ái, ái! Đau chết mất! Có người muốn giết chồng!”
Phượng Đại Thiên không còn để ý tới đôi phu phụ mới cưới liếc mắt đưa tình nhau nữa, bởi lão vừa bị một tin dữ làm cho đóng băng.
Tiểu Thất Thất? Tiểu Thất Thất!
Con gái như hoa như ngọc của lão, con gái băng thanh ngọc khiết của lão đã bị tên “râu xồm” láo lếu kia ăn mất rồi! Không…lão không muốn!
Sau cùng, lão lăn ra bất tỉnh nhân sự!
“Cha!” thấy phụ thân té xỉu, Phượng Tiểu Bát “mất tích” đã lâu không biết từ đâu nhảy ra, theo sau là nha đầu Thái Nhi không rời nửa bước.
“Tiểu Bát bái kiến hai vỉ tỉ phu!” vẻ mặt hắn tuyệt sắc, đôi mắt trừng trừng nghịch ngợm, gian trá, xảo quyệt mà giống như vô tội.
“Phượng Tiểu Bát! Đệ còn dám về!” Phượng Nhị Nhị vừa thấy hắn là nghiến răng ken két.
“Đây là nhà của Tiểu Bát, Tiểu Bát đương nhiên phải về!” hắn không sợ hãi mà còn cười vô cùng xảo trá, “hai tỉ tỉ à, hai người sau khi thành thân sẽ phải đi khỏi đây, Phượng phủ này chỉ còn là nhà mẹ đẻ. Có câu “Con gái lấy chồng như nước hắt đi!”, các tỉ nên ngoan ngoãn theo tỉ phu về nhà mà dạy con giúp chồng đi!”
“Tiểu tử thối! Ngươi ngứa đòn đây mà!” Phượng Thất Thất xoa tay.
Thế nhưng những lời này của Tiểu Bát làm cho hai vị tỉ phu tương lai cực kì mát lòng. Hóa ra tiểu tử này cũng không láo lếu như lời kể!
“Hai vị tỉ phu, nếu rảnh chúng ta bàn bạc một chút!
Có gì mà không rảnh!
Thế là hai con-dê-béo tự động bước về phía Phượng Tiểu Bát.
“Hai vị tỉ phu biết đấy! Sau khi các tỉ tỉ xuất giá, chắc chắn công việc làm ăn của
Phượng phủ sẽ đi xuống…mà Tiểu Bát vô tài vô đức, e một mình không thể gánh vác nổi…ôi…đáng thương thay!” hắn giả bộ làm mặt bi thảm.
“Ngươi muốn gì?” Diêm Hắc Trì lớn giọng hỏi.
“Tiểu Bát đâu dám!” giọng hắn trơn trượt như cá chạch nhỏ, “Cha mẹ ta cũng đã có tuổi, mà tiền để phụng dưỡng tuổi già…”
“Để ta lo!” hai người đồng thanh, lưu loát hô.
“Các tỉ phu thật hào phóng!” hắn cười thầm trong lòng, tiếp tục bòn rút, “Vậy còn…sính lễ của các tỉ tỉ?”
Không phải là đưa cho Phượng Nhất Nhất sao? Sao hắn còn đòi…
Mà thôi, để ôm được mĩ nhân về nhà, bao nhiêu tiền không thành vấn đề!
“Ngươi nói đi!”
Phượng phủ. An Thụy hiên.
“Cái gì?” Lý Ám Diệp nội trận lôi đình, “Tại sao tạm thời nàng không thể về cùng ta?”
Phượng Nhị Nhị đã quen kiểu phản ứng này của hắn nên chỉ mỉm cười.
“Tuy đã biết tin tức của đại tỉ nhưng Tam Tam, Tứ Tứ, Lục Lục vẫn bặt vô âm tín, thiếp phải ở lại phủ đến khi nào tìm thấy các muội ấy mới thôi!”
“Vậy để ta giúp nàng tìm!” hắn cộc cằn nói, “Nhưng nàng phải theo ta!”
“Thật không?” vẻ mặt nàng kinh hỉ nhưng rồi lại sực nhớ ra, “Vẫn không được!”
“Vì sao?”
“Thiếp không muốn xa cha mẹ!” nàng làm nũng.
“Cái này đơn giản! Dù sao ta cũng đang tính phát triển cơ nghiệp ở kinh thành, sau này chúng ta chuyển tới ở gần Phượng phủ, nàng nhớ cha mẹ khi nào thì sang đây thăm!”
Thì ra hắn đã tính toán chu đáo cho nàng! Nàng cảm động, mắt phượng ươn ướt.
“Thiếp yêu chàng quá!”
Nghe lời nàng nói, hắn cũng cảm động không thôi, ôm chặt lấy nàng: đúng là “tiểu biệt thắng tân hôn”, họ cũng đã mười ngày không gặp nhau.
“Dù ta có yêu nàng nhiều thế nào, cũng không dễ dàng tha cho nàng tội chạy trốn!” âm thanh của hắn nghe thật hung ác.
Hắn…hắn đang xấu hổ? Phượng Nhị Nhị vừa cảm động vừa thấy buồn cười.
Tuyệt vời! Nam nhân này cuối cùng cũng nói lời yêu nàng! Phu quân như vậy nàng còn đòi hỏi gì nữa!
“Vậy chàng tính trừng phạt thiếp thế nào, phu quân?” nàng ái muội thì thầm vào tai hắn.
Thịch!
Lý trí của hắn tạm biệt mà đi, giờ hắn hoàn toàn hiện hình thành sói hoang.
“Giường nàng ở chỗ nào?” hắn hổn hển hỏi.
Nàng đang định chỉ thì hắn lại cướp lời, “Mà thôi, chúng ta còn nhiều thời gian, cứ chậm
rãi “thử” từng nơi trong phòng nàng đi, mặt bàn, cửa rồi giường…”
Sau đó hắn vội vàng hôn nàng, cắn lên từng tấc thịt của nàng.
Nàng dịu dàng cười rồi ngả đầu vào lòng hắn. Nàng cũng rất rất muốn hắn đây…
Trong mảnh lý trí còn sót lại, nàng như nhìn thấy:
Tương lai, Lý phủ không còn lạnh như băng.
Phủ đệ của họ tràn ngập không khí ấm áp của mùa xuân, tình yêu kéo dài mãi mãi….