Từ ngày cứu giá cho Long Ngự Tôn, Phượng Nhất Nhất trở thành thân tín của đế. Càng ngày đế càng tín nhiệm nàng, mấy hôm liền đi đâu đều mang nàng theo.
Nàng mỗi lúc gần với mục tiêu hơn. Nhưng trong lòng nàng luôn thắc mắc: người này làm hoàng đế thật nhàn hạ, cả ngày ẩn cư ở đây, không phải đi thượng triều à?
“Phượng tiểu vương gia, năm nay ngài mới có mười lăm tuổi mà đã rất thành thục, trầm ổn. Quả là “anh hùng xuất thiếu niên”!”
Đương nhiên! Năm nay nàng hai mươi rồi! Phượng Nhất Nhất thầm phản bác.
“Đúng! Đúng!” một kẻ khác chạy tới phụ họa, “Tiểu vương gia thiên tư ngọc cốt, bất phàm bất tục!”
Hừ! Đúng là theo đóm ăn tàn! Thấy nàng được Long Ngự Tôn trọng dụng là ngay lập tức tới nịnh bợ!
Nàng cẩn thận che dấu vẻ khinh khỉnh, nói:
“Không, không! Phượng mỗ trẻ người non dạ, sau này mong các vị đại nhân chiếu cố cho!”
“Không dám, không dám! Tiểu vương gia tương lai sáng lạn, sẽ có ngày được phong hầu bái tướng, trở thành rường cột của nước nhà!”
Phong hầu bái tướng?! Đến cái danh hiệu vương gia hiện tại Tiểu Bát nhà nàng còn chẳng ngó ngàng tới! Dù có người tình nguyện trao quyền tước cho nó chỉ sợ nó lười không nhận!
“Sao? Các khanh cũng nhìn ra được năng lực của “hắn”?” Long Ngự Tôn thình lình xuất hiện.
Nghe vậy, Phượng Nhất Nhất ngẩng đầu lên vừa vặn chạm vào tầm mắt của đế.
Hôm nay, đế mặc cẩm bào bằng gấm đen, viền thêu hoa văn mây đồng màu, bên thắt lưng đeo một lọ thuốc hít nhược thúy cùng một mảnh ngọc hình rồng loại thượng đẳng, đung đưa theo từng bước chân đế, thật tuấn lãng bất phàm, thật tôn quý vô cùng.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn, vạn tuế!”
Các quan thần đồng loạt quỳ xuống, Phượng Nhất Nhất như sực tỉnh vội vàng quỳ xuống theo.
Đế vội vàng đi tới bên nàng, cúi người nâng nàng đứng dậy.
“Vết thương của khanh còn chưa lành, không phải đa lễ!” giọng đế nhỏ nhẹ mà tràn đầy từ tính vương vấn bên tai nàng. Bởi vì dựa quá gần mà nàng cảm nhận được hơi
thở ấm áp phả vào hai má nàng. Khuôn mặt đế lúc này như ánh nắng dịu dàng.
Tuấn dật mà không mất oai hùng, ánh mắt sáng trong, cánh mũi vô tình, bờ môi mỏng manh! Đây không phải là diện mạo của một nam nhân biết kiên nhẫn! Nhưng khi nhìn nàng, đằng sau vẻ uy nghiêm, lạnh lùng đó lại chất chứa sự dịu dàng.
Vẻ ôn nhu ấy lại hiện hữu trong một vị đế vương. Quả là trong uy có nhu, trong nhu có uy . Hơn nữa lại nắm trong tay tiền bạc cùng quyền lực bậc nhất thế gian, nam nhân như vậy làm sao nữ nhân không yêu cho được?
Con mắt Phượng Nhất Nhất hơi lóe lên một tia thất thần rồi trở về vẻ bình tĩnh như cũ...
Phượng Nhất Nhất yêu tiền thật nhưng nàng còn yêu sự tự do hơn!
Từ xưa tới nay, chốn hoàng cung đều là chiến trường không thuốc súng: âm mưu, hãm hại, huyết tinh, cô độc, đau khổ... Nó giống như một con quái vật đớp lấy không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, thiên chân, giam hãm họ ở trong miệng, sau vài năm thì nhả ra, lúc này, xinh đẹp thì còn nhưng tất cả đều đã biến thành rắn rết!
Huống hồ, nàng lại không có sở thích đi tranh giành nam nhân với người khác. Cái ghế hoàng thượng còn chưa ngồi vào đã có đến bốn phi, đấy là còn chưa tính số lượng nhiều không đếm nổi các cung tần, mĩ nữ khác trong hậu cung! Chuyện đế nổi hứng, tùy ý lôi một cung nữ xinh đẹp, thuần khiết lên long sàng vui vẻ cũng không phải chuyện hiếm gặp.
Cha nàng tuy yếu đuối, vô dụng nhưng trước sau chỉ chung thủy với một mình mẹ nàng, cho nên nàng luôn tin tưởng vào tình yêu chỉ có hai người với nhau. Nam nhân giờ luôn cho rằng năm thê bảy thiếp mới là phải đạo, kẻ giống như cha nàng thế gian này còn được mấy người? Nàng tuy không có sở thích tranh giành phu quân nhưng không có nghĩa sẽ thỏa hiệp chung chồng với kẻ khác! Chính vì vậy mà đã đến hai mươi tuổi rồi mà nàng vẫn chưa lấy chồng.
“Đa tạ hoàng thượng nâng đỡ!” nàng bình tĩnh nói, “Nhưng lễ nghi giữa quân và thần tuyệt đối không thể bỏ qua!”
Long Ngự Tôn không phải người thường, một khắc thất thần trong mắt của “hắn” đã bị đế nhìn thấy. Đế chỉ không hiểu được, tại sao “hắn” có thể nhanh chóng khôi phục được vẻ bình tĩnh, lập tức đẩy đế ra cả ngàn dặm xa cách?
Đế nhíu mày nhìn nàng vẫn cố chấp quỳ rồi nói:
“Nơi này không phải hoàng cung, các khanh đứng lên cả đi!”
“Tạ hoàng thượng!”
“Đúng rồi, vừa nãy hoàng thượng nói ai có năng lực vậy ạ?” một sủng thần nhanh nhảu gợi đề tài nói chuyện.
“Ý của trẫm là, nếu các vị khanh gia đều thấy Phượng phủ Thừa Nghiệp Vương gia có năng lực thì trẫm sẽ mang “hắn” về triều, hỗ trợ trẫm trị quốc, vì giang sơn xã tắc mà bày mưu tính kế!”
Mấy ngày này, đế đã quen cảm giác có “hắn” làm bạn, đem “hắn” về triều, ban cho “hắn” một chức quan, quang minh chính đại giữ “hắn” bên người!
“Hoàng thượng thánh minh!” đám nịnh thần lại nhất loạt quỳ xuống.
Nghe đế nói vậy, lòng Phượng Nhất Nhất sợ hãi vô cùng, vội vàng quỳ xuống khẩn cầu.
“Tại hạ vô đức vô năng, thỉnh xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!”
Nàng đã tính toán cả rồi: trước tiên sẽ truy tìm nơi cất giấu bảo vật, tiếp đến dùng tiền mua chuộc hạ nhân trộm lấy bảo vật. Sau đó, nàng sẽ nghĩ cách phạm vào một lỗi nhỏ nào đấy để bị đuổi ra khỏi tổ chức “Ám”, trả lại thân phận Vương gia cho Tiểu Bát, quay về làm trưởng quận chúa của Phượng phủ. Tướng mạo, khí chất của nàng và Tiểu Bát thập phần giống nhau, dẫu sau này có người nhìn thấy đệ đệ nàng chắc cũng sẽ không phát hiện ra. Vạn nhất một ngày nào đó Long Ngự Tôn có phát hiện ra chân tướng cũng không thể công khai xử nàng tội “khi quân phạm thượng”, bởi tổ chức “Ám” không thể để lộ ra ánh sáng! Nhưng nếu như nàng được phong chức vị thì mọi việc sẽ không như thế nữa, tội khi quân lừa gạt trước mọi người là không thể dung thứ…
“Muốn trẫm thu hồi lại “mệnh lệnh đã ban ra”? Lá gan của ngươi quả không nhỏ!” gương mặt đế vi biến.
“Tại hạ không dám…” tính cách nam nhân này thực khó chiều, đã đạt tới trình độ làm người ta giận sôi.
“Nếu đã không dám thì lập tức nhận mệnh!”
“Tại hạ…” nàng định vớt vát lần cuối.
“Bất tài vô dụng ấy hả? Hừ, khiêm tốn quá chỉ làm người ta ghét thêm thôi!” đế uy hiếp, “Hay ý ngươi là trẫm và các vị thần tử đều không có mắt nhìn người?”
Thế này thì nàng còn dám nói gì nữa?!
“Tại hạ tuân chỉ!”
“Còn “tại hạ” gì nữa! Trẫm đã phong tước cho ngươi, ngươi có thể xưng thần!” không
hiểu sao đế rất bực mình khi nghe “hắn” nói ra những lời thấp kém! Cực kì, cực kì bực mình!
Bạo quân! Nàng thầm oán: cái gì mà xem trọng nàng?! Hừ, bổn cô nương là kẻ ham quyền ham chức sao, nếu không phải vì Tiểu Bát, nàng sớm đã…
“Thần tuân chỉ, đội ơn bệ hạ!”
Bước qua mái hiên buộc phải cúi đầu thôi!
Nàng lại cúi người quỳ xuống làm lễ, ôi…đến khổ cái đầu gối yêu dấu của nàng!
“Chúc mừng tiểu vương gia…”
Đúng là cười không được, khóc chẳng xong!
Nàng đành phải khổ sở làm bộ mặt phù hợp với mọi người mong chờ: phấn khởi vì đường quan rộng mở.
Đến mệt! So với việc làm ăn còn mệt gấp trăm lần!
…
Đêm. Xuân Phong các.
Xuân Phong các là nơi đế ban cho nàng để nàng ở tạm. Trong phòng có tám chân nến làm bằng đồng được chạm khắc tinh xảo lạ mắt, mỗi chân nến tỏa ra mười tám nhánh, mỗi nhánh để một cây nến, thắp sáng cả căn phòng mang phong cách cổ xưa.
Phượng Nhất Nhất ngồi trên giường bằng gỗ lim, cởi giày trắng thêu hình chim phượng ra rồi nhẹ nhàng vén ống quần lên.
Nàng hít sâu một cái. Hai đầu gối mềm mại đã đỏ lựng từ bao giờ, trông vô cùng đáng thương.
Hừ! Đúng là vết thương cũ chưa lành đã chồng thêm vết thương mới. Nợ này nhất định phải ghi sổ cho Tiểu Bát để hôm nào còn đòi lại một trăm tám mươi lượng bạc!
Nàng lấy cao Băng Cơ Ngọc Phu mà Thái y có để lại mấy hôm trước ra bôi lên vết thương. Bạc hà có trong cao khiến nàng cảm thấy mát lạnh, thoải mái thở phào một tiếng…
“Vết thương này là thế nào?!”
Một vị khách không mời mà lẳng lặng đến, lớn giọng chất vấn nàng.
“Hoàng thượng!” nàng khẽ thở dài, “Không biết muộn thế này còn vì chuyện gì mà ngự giá tới phòng của vi thần?”
“Sao? Không có việc gì thì trẫm không được đến à?” vẻ mặt đế hơi nổi giận.
Hừ, xem lại hành vi vào mà không gõ cửa của mình đi, như vậy bình thường sao?
Phượng Nhất Nhất bất đắc dĩ ta thán.
“Tại sao lại thở dài?! Nhìn thấy trẫm là khanh muốn thở dài à?”
Bạo quân! Nàng không có can đảm mắng ác nhân, chỉ dám âm thầm oán hận. Nhưng tiếng nói nhỏ như vậy sao người này vẫn nghe thấy?
"Vi thần không dám!"
“Hừ!”, đế lại không hài lòng với vẻ tất cung tất kính này của nàng, “Chỉ có hai người với nhau, khanh không phải giữ kẽ như vậy!”
“Thần sợ…”, nàng lại chọc giận đế hơn.
“Vậy khanh cười một cái cho trẫm!”
Hả?! Cái này là sao?
“Chẳng phải ái khanh rất giỏi trò dùng nụ cười để che dấu tâm tình sao? Nếu sợ thì cười với trẫm một lần đi!” ánh mắt đế sáng quắc, chờ mong.
Có trời biết đế đang tương tư nụ cười má lúm đồng tiền của nàng đến nhường nào! Mấy đêm nay, nụ cười ấy vẫn cứ chập chờn quanh giấc ngủ của đế.
Tại sao…tại sao đế biết nàng quen dùng nụ cười để làm mặt nạ che dấu tâm tình?
“Thần đâu dám! Vi thần cười rất khó coi, nhìn như kẻ ngốc! Sợ phạm tới đôi mắt của
thánh thượng!” nàng khôn khéo lấy gậy ông đập lưng ông.
“Trẫm chỉ cấm khanh cười lung tung chứ đâu có cấm cười trước mặt trẫm! Giờ trẫm muốn xem bộ dáng khó coi của khanh đấy, thì sao nào?!”
Đúng là đồ bá đạo ngông cuồng, đồ cố ý gây sự! Đương nhiên. Nàng vẫn chỉ dám oán thầm!
Bị dồn ép, nàng đành phải cố gượng khóe môi lên, bày ra cho đế một khuôn mặt cười khổ còn khó coi hơn cả khóc. Ngặt một nỗi, tư chất giai nhân khiến nụ cười khổ cũng trở thành một nụ cười mị hoặc!
Đế si mê nhìn lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện. Hai cánh môi đỏ tươi, ướt át dụ dỗ đế tới nhấm nháp. Như bị thần sai quỷ khiến, đế đi về phía nàng, ánh mắt như báo đen chốn rừng rậm đi kiếm ăn.
“Á…!”
Bản năng nữ tính làm nàng lùi lại nửa bước, nhưng lại không để ý va vào ghế tựa phía sau.
Tiếng kêu khiến “thôi miên” bị phá vỡ, đưa đế trở lại trạng thái tỉnh táo!
Đế đang làm cái gì thế này?! Người trước mắt dù có tốt đẹp cỡ nào thì cũng là nam nhân giống hắn! Nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ đem lại chuyện thị phi gì…
Có lẽ…có lẽ tại lâu rồi đế chưa “dùng bữa”!