Chết tiệt! Cái cảm giác này!
Nơi mẫn cảm truyền đến cảm giác khó chịu làm nàng muốn hét lên…
Nhưng nàng cố cắn chặt môi để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Nam nhân tự cao tự đại này! Chẳng lẽ nữ nhân trong thiên hạ đều phải khuất phục hắn sao! Không! Ít nhất thì còn trừ nàng ra!
Ngón tay tà ác của đế vẫn tiếp tục “công thành chiếm đất”, chậm rãi tiến xuống phía dưới…
“Hoàng thượng! Thỉnh tự trọng!”
Nhưng lúc này đế đâu có nghe lời nàng.
“Định dùng trò “lạt mềm buộc chặt” với trẫm ư?” ngón tay đế dao động, khẽ chạm vào tiết khố của nàng…
Mặt nàng nóng bừng, vừa thẹn vừa tức.
“Nô tì không giở trò! Không phải ngài đã đồng ý với nô tì việc không ép nô tì làm điều nô tì không thích sao?”
Tay đế khựng lại, đế nhìn vào đôi mắt đen láy của nàng: bình tĩnh như nước, không có lấy một tia đóng kịch.
“Nàng…” đế hỏi “…thật sự muốn cự tuyệt trẫm sao?”
“Phải!” nàng kiên định trả lời.
“Nhưng…trẫm đổi ý rồi!”
Trong lúc tinh thần lên cao như thế này làm sao nói bỏ qua là bỏ qua được! Hơn nữa, nữ nhân này, vốn là của đế!
“Vua không nói chơi!” nàng bình tĩnh đáp, “Từ xưa đến nay, vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Dù nô tì chỉ là kẻ thấp hèn nhưng đạo làm vua cũng vẫn phải giữ. Nếu hoàng thượng muốn nô tì như thế thì nô tì sẽ không giãy dụa! Coi như nô tì đã chết!”
Nàng nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Nàng cược, cược đế là minh quân, cược đế không có hứng thú với loại nữ nhân như gỗ…
Đế nghiến răng nhìn nữ nhân trên giường, nữ nhân này như nước vậy, nhìn qua thì sóng yên bể lặng, tiều kiều lưu thủy nhưng thực ra dưới đáy chứa lớp lớp đá ngầm.
Thân thể đế kêu gào đòi giải phóng, mĩ nhân thì cách đế trong gang tấc…
Đế…đế…
Đế hừ một tiếng, mặc thêm quần áo, khoát tay bỏ đi.
Đợi đến lúc đế đi khuất rồi, Phượng Nhất Nhất mới khẽ thở hắt một cái, nằm bệt xuống giường.
Gì thế này?!
Nàng liếc mắt nhìn long bào màu bạc. Không xong rồi! Đế lấy nhầm đồ rồi!
Không muốn làm kinh động tới người ngoài, nàng đành lặng lẽ lấy áo của đế mặc vào.
Hương thơm của đế vất vưởng quanh nàng cả đêm không hết…
Nam nhân đó…thực sự không thể yêu…
“Ôi…” nàng thở dài.
Đêm vẫn chưa qua.
Long tẩm cung.
“Choang!”
Bảo bình Phật tổ bằng phỉ thúy rơi xuống, vỡ tan tành.
Cung nữ, thái giam khiếp sợ đứng sát vào nhau.
“Nữ nhân chết tiệt!” Long Ngự Tôn nổi cơn thịnh nộ.
“Choang!”
Lại một chiếc bát ngọc hình song long ra đi.
Nhưng cơn tức giận của đế thì chưa nguôi xuống.
“Tuyên Lý phi vào thị tẩm!” đế trầm giọng hạ lệnh.
Lúc nghe lệnh truyền, Lý phi vội vàng đi tắm rửa, trang điểm. Một canh giờ sau mới xong.
Lý phi nương nương tuy không đẹp bằng Dung quý phi phong tình vạn chủng nhưng cũng được tính là một mĩ nhân trong thiên hạ.
“Hoàng thượng” nàng lẳng lơ gọi.
Không hiểu sao, đế bỗng nhiên thấy chán ghét cả người đấy son phấn của nàng.
Con ngươi đen trầm xuống, đế hạ lệnh.
“Đi rửa mặt đi!”
Hả?!
Tuy không hiểu nhưng Lý phi vẫn vội vàng đi làm như lệnh của đế.
Đế làm vẻ mặt vừa lòng, tay xoa lên bộ ngực của nàng.
Cảm giác có chút không vừa ý cho lắm!
“Ưm…”
“Còn chưa làm gì đâu! Kêu cái gì!”
Nàng vội vàng cắn môi lại, vẻ mặt khổ sở.
Hành động này làm đế nhớ tới người nào đó, không đắn đo suy nghĩ, đế vội hôn lên môi nàng.
"Hoàng Thượng!"
Mĩ nhân vội vàng phối hợp với đế.
Không! Hương vị này không đúng!
Đế vội đẩy nữ nhân ra!
Không đủ ngọt! Không đủ tự nhiên!
Môi rất đẹp! Nhưng không tự nhiên bằng của người ấy!
Đế như biến thành thực khách khó tính! Soi mói trên dưới, trước sau!
Đôi mắt không đủ trong trẻo!
Nụ cười không đủ tà mị!
Âm thanh quá mức kiều mị!
...
Nữ nhân kinh khủng này! Sao đế có thể tuyển chọn?
“Ngươi thử cười cho trẫm xen…Không phải vậy! Khéo miệng nhếch cao lên! Như thế gọi là nhếch miệng à! Còn khó coi hơn cả khóc! Cút! Cút cho trẫm!”
Đêm thị tẩm cứ thế chấm dứt ở đây!
“Hoàng thượng?” Lý phi hoang mang nhìn đế, không lẽ…không lẽ…bệ hạ…không…không được? “Hoàng thượng, người…có cần gọi thái y không?”
“Sức khỏe của trẫm rất tốt! Gọi thái y làm gì?” đế xua xua tay, “Người đâu, đưa Lý phi hồi cung!”
Đêm nay... Đế cũng mất ngủ!
Trong đầu đế bồng bềnh nụ cười mỉm của nàng, khóe môi khẽ câu lên tựa như đang cười nhạo đế.
Đế đường đường là vua một nước mà lại bị một nữ nhân nhỏ bé vờn qua lại sao?!
Mắt đế chợt lóe sáng.
Có lẽ chỉ có một người mới nghĩ ra cách!
“Tuyên Sở thừa tướng!”
Sở Ân Dã nửa đêm gà gáy bị đào khỏi ổ chăn, bị lôi đến ngự thư phòng.
“Hoàng thượng, không biết có chuyện gì mà gấp vậy?” thực ra hắn đã sớm đoán ra được chuyện chắc chắn có liên quan tới con cáo già họ Phượng kia nhưng vẫn hỏi cho phải đạo.
“Nữ nhân đáng giận kia!” đế lại nổi cơn thịnh nộ, gạt hết mọi uy nghiêm đi.
“Hoàng thượng muốn nàng thế sao?”
Sở Ân Dã cẩn thận hỏi. Dù sao nàng cũng là tỉ tỉ của Lục Lục. Nếu như hoàng thượng chỉ muốn đùa bỡn thì hắn sẽ trở thành đồng phạm. Đến lúc ấy biết ăn nói thế nào với
Lục Lục.
“Phải!” đế nói chắc như đinh đóng cột, “Dã, khanh nói xem ta phải làm thế nào?”
Đế gọi “Dã” xưng “ta”. Chứng tỏ trong việc này, đế hỏi với tư cách là một người bạn thân chứ không phải tư cách của một hoàng đế.
Hắn có thể giả ngu trước mặt hoàng đế chứ tuyệt không lừa bạn bè.
“Trực tiếp rước nàng vào cung có phải đơn giản hay không?”
“Nếu đơn giản thế thì tốt!” đế ảo não, “Ta đã đồng ý với nàng, sẽ không ép nàng làm những điều nàng không thích!”
Đúng là quá sai lầm! Phải chi ngày ấy đế tỉnh táo hơn để không rơi vào bẫy của nàng…
“Nữ nhân Phượng phủ quả thật người nào cũng khó chơi!” Sở Ân Dã cười khổ.
Thật không thể ngờ có một ngày quân thần hai người đều rơi vào tay nữ nhân Phượng phủ.
“Trẫm không tìm người đến đây để cùng trẫm thở dài! Khanh nghĩ đi xem có cách gì không?” đế quay trở lại cách xưng hô quân-thần, “Làm sao mà trẫm có được nàng mà không mang tiếng “nói lời mà không giữ lấy lời” ?”
“Chuyện này…” hắn ngập ngừng, “…thực ra cũng không khó!”
“Nói!” mắt đế tỏa sáng, “Ái khanh nói mau!”
“Nếu việc thành công, thần mạo muội cầu xin hoàng thượng một việc!” hắn cúi người hành lễ.
Yêu cầu?! Nghe đến hai chữ này, đế bắt đầu cảnh giác.
“Khanh lại muốn ta không ép khanh làm những việc khanh không muốn làm hả?” đế nổi giận, “Trẫm không đồng ý! Trẫm sẽ không bao giờ đàm phán điều kiện với ai nữa!”
“Vậy thôi…thần cáo lui!” hắn làm bộ lui ra.
“Sở Ân Dã, khanh không sợ trẫm giết sao?” đế trừng mắt đe dọa.
Nhưng Sở Ân Dã đâu có sợ.
“Thần sợ hoàng thượng nhưng không sợ bằng hữu!”
“Ha ha ha!” Long Ngự Tôn cười phá lên, “Khá lắm bằng hữu! Trẫm cũng chỉ giết nghịch thần chứ không giết bằng hữu!” đế đi về phía Sở Ân Dã, vỗ vỗ vào vai hắn nói, “Yêu cầu của khanh là gì?”
“Xin hoàng thượng cho phép thần tự do tuyển thê!”
Tuyển thê? Đôi mắt Long Ngự Tôn thâm trầm.
“Thực sự thì…nha đầu Yên Nhi kia rất thích khanh, Thái Hậu cũng…”
“Nhược thủy ba ngàn, Ân Dã chỉ cầu một ly rượu!” nghĩ đến Lục Lục, đôi mắt hắn trở nên dịu dàng.
Gì thế này? Một kẻ nổi tiếng như Sở Ân Dã mà có thể nói được những lời này sao?
“Được! Trẫm ân chuẩn cho khanh!”, đế cực kì thích thú bộ dạng lúc này của Sở Ân Dã, đấy đâu chỉ là trung thần, đấy còn là bạn thân của đế nữa.
“Tạ chủ long ân!” hắn cười nhẹ nhõm.
“Giờ thì nói ra chủ ý của khanh đi!”
“Là thế này…” Sở Ân Dã cười đến quỷ dị, “Hoàng thượng chỉ đồng ý việc không ép nàng ấy làm những việc nàng không muốn làm…Nếu như nàng ấy nguyện ý hay chủ động thì sao?!”
“Hừm…”
“Người có thể làm như vầy…”