Phượng Nhất Nhất nằm trên ghế quý phi làm bằng gỗ tử đàn chạm khắc hình long phượng, hai chân bắt chéo nhau, miệng nhàn nhạt cười, rõ ràng là động thô tục nhưng nếu là nàng thì lại cực kì tao nhã tôn quý.
Thật chán! Ngày ngày cứ bình bình trôi qua, chẳng có chuyện gì vui để tiêu khiển…
Đúng lúc này thì Tiểu Lý Tử thông báo:
“Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng tuyên người tới ngự thư phòng!”
Tới ngự thư phòng? Đôi mày Phượng Nhất Nhất khẽ nhướn, khóe miệng cong cong như cười như không, trông gian xảo hệt hồ ly.
Có chuyện hay rồi đây!
Nhìn nét mặt tà mị của nàng, Tiểu Lý Tử giật mình, cảm giác mình biến thành con chuột chuẩn bị rơi vào móng vuốt của mèo.
Hu hu hu! Nhất định là mắt của hoàng thượng có vấn đề mới chọn một hoàng hậu như thế này cho Hiên Nguyệt quốc. Tuy nhiên, đây chỉ là lời oán thầm mà thôi!
Trong ngự thư phòng, các loại tấu chương được xếp chồng chất trên bàn gỗ lim khắc hình long điêu, không gian trang nghiêm đến lạnh sống lưng.
Phượng Nhất Nhất đi vào. Ngoài hoàng thượng ra còn có một người xa lạ đang đứng nghiêm trang bệ vệ.
Y mặc trang phục quan võ nhất phẩm kì lân. Lưng hùm vai gấu, mày kiếm mắt sáng, đôi môi mỏng đầy châm chọc, khí thế uy vũ, bất phàm. Chỉ tiếc, trên mặt y lại có một vết sẹo dài từ mi phải tới tận khóe môi, nhìn vô cùng dữ tợn.
Mắt nàng chợt lóe: người này chắc chắn có thể dễ dàng dọa trẻ con khóc! Và…tiểu nữ nhân nhát gan.
“Phong Dực Khiếu bái kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế!” chỉ là hành lễ mà y cũng làm rõ cứng nhắc.
Người này có lẽ chỉ thích hợp với việc tự do ngao du, nghi lễ phiền phức nơi quan trường làm y thấy không thoải mái.
Mày nàng lại hơi nhướn, khóe môi đang chuẩn bị nở một nụ cười thì chợt bắt gặp một ánh mắt cảnh cáo. Nhớ tới mệnh lệnh của đế, nàng nuốt vội nụ cười xuống, không cẩn thận bị sặc.
"Khụ khụ!"
Long Ngự Tôn vội vàng tới bên nàng, vỗ nhè nhẹ vào lưng.
“Cẩn thận! Đừng làm ta lo lắng!”
Trước mặt người kia mà đế vẫn đối xử tình cảm với nàng như vậy, ắt hẳn y không phải người ngoài.
“Tại chàng cả đấy!” nàng lườm đế một cái, tiện thể hỏi thăm người kia:
“Ngũ Ngũ có khỏe không? Chắc cũng sắp sửa lâm bồn rồi nhỉ?” giọng nàng có chút trách móc, “Khi nào thì mới đưa muội ấy về thăm phủ? Cha mẹ ta đang lo lắng vô cùng!”
Phải! Chẳng cần giới thiệu nàng cũng biết y là ai. Ngoài Trấn Tây đại tướng quân uy vũ, thiện chiến Phong Dực Khiếu ra thì còn có ai có được khí thế như vậy nữa?
Phong Dực Khiếu nhíu mày, mắt hơi trừng:
“Chắc chắn thần sẽ làm! Sau khi nàng ấy tĩnh dưỡng xong thần sẽ mang nàng về nhà bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân!” nhắc tới “nàng” đôi mắt mắt y như dịu dàng hơn.
Đến lúc này Phượng Nhất Nhất mới an tâm một chút, tuy nhiên, không có chuyện bắt muội muội nàng đi dễ dàng như vậy!
“Khoan đã! Ngũ Ngũ nhà ta chưa lập gia thất, lấy đâu ra “nhạc phụ nhạc mẫu” để gọi bừa!”
Long Ngự Tôn vội vàng chạy ra tới làm “người tốt”.
“Hoàng hậu à, Khiếu nó biết sai rồi! Hơn nữa con cũng sắp sửa ra đời làm sao mà không thừa nhận rể được! Phải không Khiếu?”
Phong Dực Khiếu bất mãn nói.
“Ngũ Ngũ và đứa bé đều là của ta, không ai có thể cướp đi được!”
“Hừ, muốn thành thân với muội muội nhà ta, sính lễ phải đầy đủ!” nàng không chịu nhún nhường, đi thẳng vào vấn đề.
“Chuyện là thế này!” Long Ngự Tôn nắm lấy tay áo nàng, “Lần này Khiếu trở về, trước là để dẹp loạn đảng sau là để ta ban ột hôn sự…”
“Ta chỉ cần Ngũ Ngũ thôi!” y kiên quyết nói.
“Được! Ha ha, nếu ái khanh muốn Ngũ Ngũ, trẫm liền ban nàng cho khanh!” đế cười giảo hoạt “Tuy nhiên, trước đó phải giải quyết xong loạn đảng…”
Phượng Dực Khiếu mừng ra mặt, hồ hởi nói.
“Tạ chủ long ân! Chuyện loạn đảng cứ giao cho thần xử lý!”
“Nếu ái khanh có thành ý như vậy thì trẫm cũng không từ chối!” đế cười vui vẻ, “Vậy giao lại hoàng cung cho khanh…hoàng hậu, nàng có muốn ra ngoài chơi không?”
Cũng đến lúc bồi dưỡng tình cảm phu thê rồi!
Ra ngoài chơi? Quá tuyệt! Mắt Phượng Nhất Nhất sáng như sao, gật đầu lia lịa.
…
Đoàn người chậm rãi ra khỏi cung, mục đích là đưa thái hậu tới miếu Long Ẩn cầu phúc. Vì vậy, thái hậu cũng đi theo.
Đoàn có ba xe ngựa, một chiếc để Thái hậu ngồi, một để tùy tùng ngồi, vì vậy, không còn cách nào khác, hoàng thượng phải ngồi cùng hoàng hậu nương nương.
Để cho an toàn, họ sẽ bí mật xuất cung, trên xe đều là người của tổ chức “Ám”.
Trong xe có một cái giường gỗ lim chạm khắc hình rồng, bên cạnh là bàn trà nhỏ, trên mặt bàn bày một bộ ấm chén đường nét tinh tế cùng điểm tâm tinh xảo. Bốn góc của trần xe có gắn tám viên dạ minh châu dùng để chiếu sáng, ở giữa là một lư đồng tỏa hương nghi ngút.
Long Ngự Tôn bước đến ngồi xuống giường, nệm dày lún xuống, vô cùng thoải mái.
“Hoàng hậu…nàng lên đi!” đế nhìn nàng giả cười ngây thơ.
Sói đội lốt cừu! Không hiểu sao Phượng Nhất Nhất lại liên tưởng tới hình ảnh này. Cô nam quả nữ ở trong một xe, không có chuyện mới lạ!
Thấy nàng do dự, Tiểu Lý Tử nhanh trí quỳ xuống, lấy thân làm bậc thang, mời Phượng Nhất Nhất:
“Hoàng hậu nương nương, thỉnh lên xe!”
Nàng cắn răng chịu đựng, bất đắc dĩ bước vào xe.
Cửa xe nhanh chóng đóng lại.
“Lại đây ngồi với trẫm!” đế vẫy vẫy nàng.
Gớm! Trông cười vui vẻ chưa kìa! Làm nàng cảm thấy mình giống như món ngon chuẩn bị dâng sói đói.
Thấy nàng không nhúc nhích, đế lại cười châm chọc:
“Sao thế? Sợ trẫm à?”
Ai thèm sợ! Phượng Nhất Nhất ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi đến bên giường, ngồi xuống.
Đế nhìn khoảng cách giữa hai người mà không vừa lòng tí nào, nhanh chóng tiến đến ôm nàng vào lòng.
Nàng giãy dụa lung tung khiến đế phải giữ chặt chân tay nàng lại.
“Ái thê của ta…nàng quên ước hẹn của hai ta rồi sao?” hơi thở ái muội của đế phả vào tai nàng khiến nàng run run.
Nàng nhớ tới ngày đấy “chuyện tình” của họ mới làm được một nửa, rồi đế còn ghé vào tai nàng mà nói, “Chờ trẫm trở về, chúng ta tiếp tục”, bản thân nàng thì…hình như…có hơi hơi gật gật đầu…
Đôi mắt đế u ám, cúi đầu hôn lên gò má đỏ ửng của nàng.
“Trẫm đã đợi lâu lắm rồi…e là không đợi được nữa…”
Nàng chỉ ưm một tiếng, không nói gì.
Ác khoác được nhẹ nhàng cởi ra, để lộ cái yếm hồng thêu hoa văn phượng vàng óng ánh, khuôn mặt hoa đào nổi bật, da thịt như ngọc như ngà.
Cảnh xuân sắp sửa dăng kín…
“Hoàng thượng…có chuyện rồi!”
“Lại gì nữa!”
"Có…có mai phục!"
Nghe đến đây, khuôn mặt Long Ngự Tôn trở nên lạnh như băng, hừ thật không đúng lúc!
Đế nhanh chóng sửa sang lại quần áo cho Phượng Nhất Nhất, nữ nhân của đế chỉ một mình đế có thể nhìn!
Đế mở cửa xe, nhìn ra. Bên ngoài đã bị vây kín bởi một đám người mặc đồ đen. Chiếc xe của Thái hậu đã rơi vào tay chúng.
“Long Ngự Tôn! Giờ mẫu thân ngươi đã rơi vào tay chúng ta…mau ngoan ngoãn đầu hàng đi biết đâu chúng ta cao hứng để cho ngươi được chết toàn thây!” kẻ đứng đầu đám người lớn giọng dọa nạt.
“Thả ra!” Long Ngự Tôn quát, khiến vài kẻ áo đen sợ hãi lùi lại.
“Ha ha!” tên cầm đầu gượng cười hai tiếng, che giấu sự sợ hãi trong lòng, “Ta không thả thì ngươi làm gì được ta?”
Lúc này thái hậu bỗng hô to, “Hoàng nhi! Không được thỏa hiệp với bọn chúng! Nếu không mẫu hậu chết không nhắm mắt!”
“Chát!” tên thủ lĩnh cả gan tát thái hậu một cái khiến bà phun ra một ngụm máu tươi.
“Mẫu hậu!” trong tình thế cấp bách, đế bất chấp mọi thứ, bật ra hai tiếng mà bao nhiêu năm không dùng đến.
Thái hậu nghe vậy liền mỉm cười mãn nguyện, vậy là đủ rồi! Cuối cùng bà cũng đợi được ngày này! Con bà đã tha thứ cho bà, gọi lên hai tiếng “Mẫu hậu!”
“Tình mẫu tử mới thắm thiết làm sao!” tên thủ lĩnh cười khẩy, “Nhưng ta sẽ không để các ngươi toại nguyện!” hắn nhanh chóng rút kiếm ra.
“Vị đại ca kia…huynh gấp cái gì?”
Phượng Nhất Nhất đột nhiên đi ra, nàng cởi áo ngoài ra, uốn éo vòng eo, mắt phượng liếc ngang, bày ra dung nhan tuyệt trần, lời nói tà mị mê hoặc chúng sinh.
Trong nháy mắt, đám người áo đen bị hớp hồn…
Một đại đội người ngựa thừa cơ xông ra nhanh chóng bắt gọn bọn chúng, cứu được Thái hậu. Đi đầu chính là đại tướng quân Phong Dực Khiếu.
“Ai cho nàng làm vậy hả?” Long Ngự Tôn vội vàng cởi áo, khoác vào cho nàng. Trong lòng vô cùng bực tức, bờ vai của nàng chỉ có đế được nhìn thôi! “Trẫm đã sớm cho người mai phục rồi!”
“Nhưng tính mạng của thái hậu vô cùng quan trọng!” nàng không cho là đúng, coi thường đế câu nệ tiểu tiết, dù sao cũng chỉ được thấy chứ đâu được sờ vào!
“Nàng…”
“Hoàng thượng…đám nghịch tặc này xử lý thế nào?” Phong Dực Khiếu hỏi.
“Móc mắt chúng ra!” cơn ghen làm đế càng tàn nhẫn hơn, “Hỏi cho rõ chủ mưu phía sau là ai!”
Bởi vì thái hậu sợ quá nên Phong Dực Khiếu đành phải hộ tống về cung. Chỉ còn Long Ngự Tôn và Phượng Nhất Nhất tiếp tục đi tới miếu Long Ẩn.
Đường dễ đi nên nửa ngày sau đã tới!
“Chủ trì phương trượng đã đi vắng, thỉnh Phượng thí chủ trở về. Đúng rồi, có một túi gấm phương trượng muốn đưa cho thí chủ!” tiểu hòa thượng nói.
Đi vắng? Hừ! Sớm không đi, muộn không đi lại đi đúng lúc này!
Phượng Nhất Nhất nhận lấy túi gấm, bất đắc dĩ hồi cung.
Nhìn xe ngựa đi xa, một lão hòa thượng râu trắng mới lén lút bước ra.
Thật nguy hiểm! Thiếu chút nữa thì bị con tiểu quỷ hút máu này bắt được! Cứ nghĩ đến ngày trước bị nó lừa lấy hết các loại đồ quý mà hai hàng lệ lại tuôn rơi!
“Phương trượng! Không phải người dạy chúng con không được nói dối sao?” một tiểu hòa thượng mặt khó hiểu.
Phương trượng đại sư nhanh chóng làm bộ nghiêm nghị, nói bừa:
“A di đà phật! Không tức là sắc, sắc tức là không! Nói dối chính là không nói dối, không nói dối lại đúng là nói dối! Con tuổi còn nhỏ, phải học tập nhiều!”
“Vâng!”
Tiểu hòa thượng hâm mộ nhìn phương trượng , ngoan ngoãn đi tìm hiểu.