Phượng Sắc Khuynh Thành


Thấy nàng như phát điên, Phượng Nhất Nhất dịu dàng dỗ dành:
“Nguyệt Nhi ngốc! Làm sao ta lại không cần em? Mau…cởi trói cho ta, ta sẽ không bỏ em đâu!”
“Thật không?” Nguyệt Nhi mong đợi.
“Ta đã lừa em bao giờ chưa?” nàng nhíu mày, “Ay…cổ tay ta đau quá…”
Nguyệt Nhi vừa nghe vậy, nhìn cổ tay đã ngấn đỏ của Phượng Nhất Nhất, nàng sợ hãi.
“Được rồi!” Nguyệt Nhi do dự rồi cởi trói cho nàng.
Đúng lúc này thì Tống Vô Hối nhào đến.
“Trẫm không chiếm được thì hắn cũng đừng hòng!”
Không chút do dự, Nguyệt Nhi đẩy Phượng Nhất Nhất ra, thay nàng nhận một đòn trí mạng.
“Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi!” Phượng Nhất Nhất vội vàng chạy tới bên Nguyệt Nhi, ôm nàng vào lòng, “Em sao rồi?”
“Em…em…khụ, khụ!” Nguyệt Nhi hấp hối, “Em…không dậy nổi….Hồ…chủ….là Nguyệt Nhi không tốt…làm hại….người…”
“Đừng nói nữa! Ta lập tức mang em đến chỗ ngự y! Em phải gắng lên!”
“Không…cần!” vẻ mặt Nguyệt Nhi vô cùng mãn nguyện, “Nguyệt Nhi….có một…tâm nguyện…mong…người…chấp…nhận…cho…”
“Nói! Em nói đi!” đôi mắt Phượng Nhất Nhất ngân ngấn nước mắt, ngày đấy nàng cứu Nguyệt Nhi cuối cùng vẫn là hại em ấy! Sớm biết có ngày hôm nay thì ngày đó có nên cứu hay không?
“Nguyệt Nhi…rất…rất muốn…người…yêu…thương Nguyệt Nhi một chút!”
“Được! Được!”
Nàng không do dự hôn lên bờ môi tái nhợt của Nguyệt Nhi, hai phiến môi chỉ đơn thuần chạm vào nhau, không mang tình dục chỉ có ấm áp.
Trong lúc hấp hối, Nguyệt Nhi tưởng đến ngày họ mới gặp nhau, Phượng Nhất Nhất mặc nam trang trắng tinh khôi, phiêu dật, tuấn tú như thần linh. Nụ cười của nàng như ánh sáng phá vỡ tầng tầng mây đen, ấm áp mà chói mắt, chiếu sáng toàn bộ thế giới của Tiểu Nguyệt.
Nhưng “chàng” chỉ đến đây thôi…
Môi Nguyệt Nhi dần trở nên lạnh băng…
Trên khuôn mặt nụ cười vẫn nở rộ.


Tình huống như vậy làm người khác hiểu lầm sâu sắc!
“Hai người làm gì vậy!?” Long Ngự Tôn dẫn binh lính xuất hiện trước mặt nàng.
Sau khi đế không thấy hoàng hậu đâu, lòng tràn ngập lo sợ, xét hỏi cung nữ, thái giám mới biết nàng đến đây. Đế vô cùng lo lắng chạy đến đây cứu nàng thì lại gặp một cảnh tượng khiến người ta phải ói máu!
Hoàng hậu của đế đang hôn người khác!!!!
“Người đâu! Mau đem kẻ to gan kia đi chém cho ta!”
“Nàng ấy chết rồi!” Phượng Nhất Nhất bình tĩnh lại. Trước khi xuất cung, nàng bỗng nhớ tới túi gấm mà Phương trượng đại sư có trao cho, nàng liền đưa cho Minh Thúy, coi như để lại dấu vết nơi mình muốn đi. Ai ngờ đế sớm không đến, muộn không đến, lại nhắm đúng lúc này…
“Vậy…lôi thi thể kia đi cho trẫm!” đế vẫn không thỏa hiệp.
“Hoàng thượng! Nàng là nữ nhân mà!”
Nữ nhân thì sao? Đế nhìn đôi môi nàng, trong nháy mắt lại thấy bực mình…
Nữ nhân của đế ai cũng không được đụng đến! Già trẻ, nam nữ! Tất cả đều không được!
Đế bước đến chà chà lau lau môi nàng, tựa như muốn lau đi những thứ không sạch sẽ!
Nàng thở dài.
“Nguyệt Nhi đến cứu thiếp! Nếu không có em ấy, có lẽ bây giờ ngài cũng không còn nhìn thấy nô tì nữa! Cho nên ngài không được ngược đãi em ấy, phải lo mai táng tốt cho em! Ngoài ra Tống Vô Hói chính là kẻ cầm đầu loạn đảng, hắn là thái tử tiền triều!”
Đế chú ý đến Tống Vô Hối.
“Hừ! Hảo huynh đệ Tống Vô Hối! Ngươi ẩn mình thật sâu! Trẫm thiếu chút nữa bị ngươi lừa gạt! Người đâu, mang hắn đi uy cẩu!”
Thôi kệ đi…không nhắc tới chuyện nàng bị hắn sàm sỡ nữa…
Nàng…còn rất thiện lương mà!
Sự việc loạn đảng chính thức kết thúc.

Hiên Nguyệt quốc người người vui mừng.

Hoàng cung lại tổ chức thịnh yến tuyển tú được tổ chức mỗi năm một lần.
Phượng Minh cung im lắng đến bất thường.
Tuyển tú! Tuyển tú!
Từ ngày biết mình đã động tâm với đế, Phượng Nhất Nhất càng ngày trở nên khó tính: nàng không thể dễ dàng tha thứ cho đế bất trung, nhưng từ trước đến nay, đế vương một nước có mấy ai một lòng một dạ với một người không?
Mấy ngày liền, mặt mày nàng ủ rũ, đóng cửa cáo ốm, không tiếp khách. Còn đế cũng chẳng đoái hoài, không đến Phượng Minh cung nhiều ngày rồi.
Nam nhân có mới nới cũ! Đáng giận!
Nghe nói, hội tuyển yến thành công tốt đẹp.
Nghe nói các tú nữ được Hoàng thượng yêu thích, có khả năng sẽ phong tần.
Nghe nói các tú nữ dược tuyển phần lớn được phong làm Thần Tử, chỉ có một người được tiến vào hậu cung, phong làm Tô mĩ nhân.
Nghe nói đế liên tục ngủ lại chỗ Tô mĩ nhân.
Nghe nói, từ nay, quân vương sẽ không tới đây nữa…
Ở chốn hậu cung này, đủ thể loại nghe nói.
Phượng Nhất Nhất đau khổ ôm ngực, đôi mắt ngấn lệ.
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Mắt Phượng Nhất Nhất khẽ động, không muốn ngồi dậy. Long Ngự Tôn đi tới, cười đon đả.
“Trẫm nhớ nàng muốn chết!”
“Nô tì không dám! Tưởng hoàng thượng còn đang vui vẻ bên Tô mỹ nhân!” nàng cảm thấy ngực đau ê ẩm, nói năng bất kính.
“Ha ha ha! Nhất Nhất của trẫm học được tính ghen tuông ở đâu vậy?” đế cười vui vẻ.
“Nô tì đâu dám! Phải chăng đã phạm thượng! Hoàng thượng có muốn phế nô tì không?”
“Nàng nói bậy gì đấy?” đế mất hứng, “Trẫm làm sao bỏ nàng được!”
“Chàng đi đi! Thiếp không muốn nhìn thấy chàng! Vài ngày liền không xuất hiện, bây giờ đang làm gì hả?” nàng không khống chế được cảm xúc, hét lớn.

“Nhất Nhất, nàng làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” đế hoảng hốt, Nhất Nhất của đế trước giờ trầm ổn, tao nhã, lúc nào cũng biết giữ chừng mực.
Phải! Nàng đang cực kì không thoải mái!
Cứ nghĩ đến cảnh đế ôm Tô mĩ nhân, cũng dịu dàng dỗ dành Tô mĩ nhân như vậy…
Càng nghĩ càng không thoải mái, nàng đột nhiên nôn khan.
Đế hốt hoảng thốt lên.
“Người đâu! Mau truyền ngự y!”

Sau khi vị ngự y râu bạc xem mạch cho Phượng Nhất Nhất xong thì vô cùng vui mừng.
"Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng nương nương!"
Chúc mừng? Long Ngự Tôn làm mặt lạnh.
“Hoàng hậu nương nương bị bệnh mà tên lang băm nhà ngươi còn chúc mừng cái gì!!!”
“Thần không dám!” lão ngự y dập đầu, “Hoàng hậu nương nương thân thể không có gì đáng ngại, chỉ hơi nóng gan thôi, không có gì đáng ngại…”
Chỉ hơi nóng gan? Không đáng ngại à?
“Không nói nhiều nữa! Mau bốc thuốc đi!”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng trong bụng nương nương có long thai, không uống thuốc cũng được!” lão chậm rãi nói.
Long thai? Cả hai người Long, Phượng giật mình.
Ngự y lui ra, trả không gian lại cho hai người.
Phượng Nhất Nhất vuốt ve bụng, lòng trăm mối ngổn ngang. Thảo nào mấy ngày nay tâm trạng thất thường, lại còn nổi máu ghen, thì ra là vì đang mang thai.
“Tốt quá! Trẫm có con rồi!”
“Không phải ngài đã làm cha hai lần rồi sao?”
“Con nàng sinh sao giống được!” đế làm vẻ phụ thân kiêu ngạo, “Trẫm sẽ cẩn thận bồi dưỡng nó, để nó trở thành một ông vua tốt, làm Hiên Nguyệt quốc ngày một hùng mạnh!”
“Còn chưa biết là trai hay là gái đâu!” nàng thích con gái hơn.
“Con gái cũng được! Nó sẽ tao nhã, động lòng người giống mẫu thân nó!” cái miệng đế như ăn phải mật ngọt.

“Làm sao xinh đẹp bằng Tô mỹ nhân của chàng!”
“Hũ dấm chua nhỏ!” đế khẽ búng mũi nàng, “Trẫm nói cho nàng biết, Tô mỹ nhân gì đó, đến chạm trẫm còn chưa chạm qua, trẫm chỉ triệu vào cung để chọc tức nàng thôi!”
“Nhưng người ta nói…”
“Lúc nào trẫm cũng là người ghen! Trẫm không cam lòng!” đế nháy mắt nghịch ngợm.
Nếu để người ta nhìn thấy bộ dạng lúc này của hoàng thượng vĩ đại thì chắc họ sẽ đập đầu mà chết!
Trước mặt nàng, đế chỉ là một nam nhân ái thê không hơn không kém.
“Chàng cố ý gạt thiếp…” nàng giơ tay lên định đánh.
“Ái ái!” đế cố tình hét lên, “Long thể trẫm bị thương rồi! Trẫm phải phạt nàng!” đôi mắt đế thăm thẳm, “Nhất Nhất của ta…”
Phạt nàng? Đế dám lừa nàng, giờ còn mơ tưởng đến “chuyện tốt”, không có cửa đâu!
“Ái ái, bụng thiếp!”
Chỉ một câu đã có thể đánh lui sói đói.
“Ngự y! Mau truyền ngự y!” đế sốt ruột hô to, đế nổi giận, “Vẫn còn chưa sao…”
Thực xin lỗi ngự y! Phượng Nhất Nhất vụng trộm cười giảo hoạt! Tin hoàng hậu có thai lan ra khắp Hiên Nguyệt quốc.
Lễ lộc bay vèo vèo tới Phượng Minh cung.
Cuộc sống bơi trong bể tiền của nàng, cuối cùng cũng thành hiện thực. Thế nhưng, lần
đầu tiên trong đời, Phượng Nhất Nhất cảm thấy không có hứng thú với tiền tài. Bảo thạch, trân châu còn có thể làm đạn châu chơi, trang sức còn có thể ban cho cung nữ để đổi lấy một câu nương nương thiên tuế, chứ còn hoàng kim kia vừa nặng lại vừa tốn chỗ, nhỡ có kẻ muốn trộm thì phải làm sao đây?
Mộng đẹp dần biến thành ác mộng, hại nàng mấy hôm đều mơ thấy toàn thân mình hóa vàng.
Hu hu hu! Nàng không muốn làm một cục vàng đâu!

Tháng năm nông lịch, trời nắng chói chang.
Hoàng cung. Ngự hoa viên.
Chín khúc mười tám dòng suối khéo léo len lỏi qua núi giả. Cây hòe cổ thụ tỏa bóng rợp dương, kỳ hoa dị thảo rực rỡ.
Nàng nhàn tảng ngồi trong ngự hoa viên ngắm hoa, chờ đợi một người khách đã lâu chưa tới…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận