Phượng Sắc Khuynh Thành


“Cha, mẹ!” nàng vội vàng chạy đến bên cha mẹ, khuôn mặt xúc động.
Cho dù đã sắp làm mẫu thân rồi nhưng đứng trước cha mạ, nàng mãi mãi là một đứa trẻ. Chỉ có điều, hành động này làm mấy người phía sau sợ tái mặt. Nương nương mà có mệnh hệ gì thì họ cũng không sống nổi.
"Nương nương thiên tuế!"
Có người ngoài ở đấy, họ vẫn phải hành lễ.
“Mau đứng lên, đừng làm thế với Nhất Nhất!” nàng vội đỡ cha mẹ dậy, “Các ngươi lui cả ra đi!”
“Vâng!” ngự y, cung nữ mấy chục người bị nàng đuổi đi nơi khác.
“Ôi! Cha nhớ con quá!” Phượng Đại Thiên khóc nức nở, nhìn cũng chẳng khác gì đứa trẻ không bao giờ lớn.
“Được rồi, đừng làm con nó khổ sở!” Phượng phúc tấn liếc mắt nhìn con, muốn nói lại thôi, “Con à…”
“Dạ?” nàng hỏi.
“Con…” Phượng phúc tấn lo lắng cắn môi, “Con ở trong cung có vui vẻ không?”
“Mẫu thân, người yên tâm! Nhất Nhất rất ổn! “Chàng” thật lòng yêu thương Nhất Nhất!” nàng thẹn thùng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt như vậy của con gái, Phượng phúc tấn yên lòng, nữ nhân có phúc của nữ nhân, Nhất Nhất có thể hiểu được hạnh phúc ấy thì được rồi.
"Thái Hậu giá lâm!"
Thái hậu? Phu thê Phượng nhìn nhau sửng sốt.
“Nhất Nhất, con cảm thấy thế nào?” Thái hậu lão phật gia còn chưa tới nơi đã thấy tiếng. Nhưng khi nhìn thấy hai người kia thì bà bỗng câm nín.
Đã vài chục năm không nhau, cảm xúc như dâng trào. Đã bao lâu ba người không nói với nhau câu gì.
“Hai người có khỏe không?” ngày ấy hai người họ lựa chọn rời đi, chôn vùi tình cảm, tình thân hai bên.
“Khỏe! Còn muội?” đối với bà, họ vẫn cảm thấy áy náy.
“Ừm, khỏe!” sau khi làm hòa với con, bà cảm thấy rất vui vẻ, hơn nữa còn có Nhất Nhất làm bạn, hậu cung không còn vắng lặng như xưa nữa.

“Vậy, Nhất Nhất nhờ muội chiếu cố!”
“Yên tâm! Ta sẽ chiếu cố nó thật tốt!”
Trước khi đi, thái hậu nhìn mẫu thân Nhất Nhất hỏi:
“Tỉ có hối hận với lựa của mình không?”
Dù sao ngày đấy, bà cũng là một tuyệt thế giai nhân!
Bà cười cười, nhìn phu quân đứng bên cạnh, lão vẫn còn đang luyến tiếc con gái mà lau nước mắt không ngừng.
“Không hề hối hận!” bà kiên định trả lời.

Nông lịch hai mươi tám tháng năm. Sinh nhật lần thứ ba mươi của Long Ngự Tôn.
Ngày sinh nhật lần thứ ba mươi là ngày vô cùng quan trọng.
Vì thế, cử quốc đồng khánh, đại xá thiên hạ.
Thọ yến được tổ chức ở cung Phúc Thọ, văn võ bá quan tề tựu, còn có cả hoàng thân quốc thích sống bên ngoài đến chúc mừng. Lễ yến thọ rườm rà trôi qua thì đến tiết mục ca múa náo nhiệt, ca múa đi qua là đến phần tặng quà.
"Dâng tặng lễ vật!"
Các loại kỳ trân dị bảo được dâng lên trước mặt Long Ngự Tôn.
Phượng Nhất Nhất mặc triều phục, mang cung châu, đầu đội mũ phượng, vô cùng tôn quý đứng bên Long Ngự Tôn. Lúc này đế mặc long bào thêu vân cẩm, vẻ mặt uy nghiêm, khí chất đế vương thuộc về vạn dân, thuộc về thần tử, thuộc về phi tần… nhưng lại không thuộc về mình.
Thật đáng thương, ngay cả sinh nhật của mình cũng không có không gian riêng. Trong lòng nàng đã tính sẽ chuẩn bị cho đế một bữa sinh nhật đặc biệt.
Đêm. Phượng Minh cung.
Cung sa màn gấm, châu ngọc lưu ly được sắp đặt xa hoa.
Màn hồng mới thay lay động trong gió, chăn gấm đỏ thẫm thêu hình long phượng làm người ta không khỏi liên tưởng đến khung cảnh phiên lãng, hương diễm.
Long Ngự Tôn vừa bước vào Phượng Minh đã thấy cảnh tượng này.

“Hoàng hậu đâu?” đế hỏi một cung nữ.
Cung nữ chỉ che miệng cười khẽ.
Quái lạ! Đế nheo mắt lại.
Lúc này, sau tấm bình phong cổ xưa, âm thanh ma mị của Phượng Nhất Nhất vọng ra.
“Nô tì đang tắm trong này!”
Tắm bồn? Trong đầu đế tức thì hiện lên một hình ảnh nóng bỏng, khí tâm bốc lên. Hừ, bể rộng vững chắc thì không tắm lại thích tắm trong thùng gỗ nho xíu sao?
Đế muốn đi vào xem thế nào thì nàng nũng nịu ngăn cản:
“Hoàng thượng, nô tì có chuẩn bị vài món ăn để chúc thọ người. Trong lúc chờ đợi, ngài thử nếm thử xem!”
Ăn sao? Nàng đang chơi trò gì vậy? Tuy nhiên, đêm nay đế rất rảnh, không ngại chơi đùa với nàng.
“Được!” đế gật đầu.
Mĩ nhân ngồi trong thùng nước không nhịn được cười.
“Mang đồ ăn lên!”
Đồ ăn nổi danh nam bắc không được mang lên, bày vào cái bàn tinh xảo.
"Báo, long phượng trình tường!"
"Báo, tình nhân tam giọt lệ!"
"Báo..."
Bánh bao nhân thịt gà, gà tam hoàng, canh tiết vịt, bánh rán nhân đậu đỏ, hoành thánh rồng, bánh uất đẩu, bánh trôi trân châu, kê vị oa thiếp, bánh lá sen, bánh củ cải, bánh bột đuôi phượng, bánh bột cá vàng, bánh thỏ ngọc, canh cá, bánh lương tam sắc…
“Tuy trong cung cũng có thể làm được những món này nhưng cũng không bằng đánh ngựa đến tận nơi mua! Hoàng thượng, ngài nếm thử đi! Bánh tình nhân ba giọt lệ này ngọt mà không ngấy, tươi mà không nhạt, thanh nhẹ, cực kì thích hợp làm đồ tráng miệng, giống như muốn rơi lệ…”

Để mang được những thức ăn này về, thuộc hạ Phượng phủ vô cùng vất vả!
Tâm ý này đế hiểu nhưng cả bữa tối nay đế cũng không ăn nhiều lắm, đế không muốn ăn.
“Nhất Nhất, ta hiểu tâm ý của nàng nhưng…”
“Thật chứ? Chàng chắc chắn chứ?” không hiểu sao giọng của nàng rất tặc.
Đế do dự, lo sợ lại rơi vào bẫy của nàng.
“Có lẽ là no rồi…”
“Ôi….tiếc thật!” nàng làm bộ than thở.
“Để lần sau đi! Lần sau trẫm nhất định sẽ để dành bụng!”
“Vậy chàng có muốn xem một chút không?” nàng như sắp khóc.
Nhớ tới nàng đang mang thai, tâm trạng thất thường, khiến đế mềm lòng.
“Được rồi…để trẫm xem…”
Sau bình phong, Phượng Nhất Nhất nằm trong thùng tắm, thân mình chỉ khoáng một chiếc áo trắng trong suốt, cảnh xuân trước ngực lộ ra một nửa, đùi ngọc bóng loáng, ẩn ẩn hiện hiện.
“Nàng…” đế nuốt nước bọt, không nói lên lời.
“Chỉ tiết là…hoàng thượng không muốn ăn!” đôi mắt nàng tà mị chuyển động.
“Có thể sao?” đế hỏi.
“Ngự y có nói, chỉ cần qua ba tháng thì không phải lo lắng!” khuôn mặt tuyệt mĩ trở nên ngượng ngùng, “Nhưng…ngài không muốn ăn thì…”
Nam nhân như biến thành sói đòi, nhanh chóng nhào đến.
Đế đã đợi ngày này lâu lắm rồi…
Đế nhào về phía nàng, nàng khẽ hô lên môt tiếng, vải trắng bao phủ…
“Trẫm sao không ăn cho được…”
Trong phòng tình mặn ý nồng, không lời nào miêu tả. Màn trắng buông xuống…
“Giờ thì ta đã biết vì sao người ta gọi nàng là “hồ chủ”!” Long Ngự Tôn thì thầm.
“Vì sao?”

“Bởi vì nàng là một tiểu hồ ly tinh!” đế trêu đùa.
“Vậy hoàng thượng là gì?”
“Ta…ta đương nhiên là một nam nhân đáng thương sa bẫy hồ ly rồi!”
Người này…người này đã chiếm tiện nghi mà còn vờ đáng thương.
Nàng lườm đế, “Chàng bất hạnh như vậy thì tìm người tới tiêu diệt hồ ly đi!”
Đế đứng dậy, nhìn nàng bằng con ngươi đen láy, vẻ mặt thâm tình:
“Không! Tuyệt đối không! Dù nàng có là hồ ly tinh ta vẫn muốn mãi mãi được ở bên nàng!”
“Nhất Nhất vô phúc, ngài vẫn nên tận hưởng hậu cung của ngài đi!” nàng che dấu nỗi ấm ức trong lòng.
“Nhất Nhất, hãy nghe ta nói!” vẻ mặt đế nghiêm túc, “Trước mặt nàng ta chỉ là một vị phu quân bình thường, chỉ yêu nàng, cưng chiều một mình nàng! Trong lòng ta, chỉ có nàng là thê tử! Chỉ vì muốn chọc giận nàng mới gọi Tô mĩ nhân kia vào cung. Hôm nay trẫm đã hạ lệnh giải phóng cho tất cả nữ tử trong hậu cung. Phi tần, mĩ nhân đều đã giải tán hết. Chỉ có Trương và Hứa quý phi đã sinh cho trẫm hai hoàng nữ, các nàng đều biết thân biết phận, nên trẫm cho ở lại để nuôi dưỡng hoàng nữ. Các nàng nói hai người đã có nhau làm bạn, tuyệt sẽ không làm phiền chúng ta. Trẫm thực sự cũng không nỡ nên…”
Đối với nàng, đế là thực lòng!
Đôi mắt nàng ươn ướt, không nói lên lời.
“Nhất Nhất nàng vẫn chưa yên tâm sao?” đế nhìn nàng đăm đắm, “Có lẽ…ta sẽ sớm
truyền ngôi cho đứa bé…sau đó chúng ta rời khỏi hoàng cung…làm một đôi phu thê bình thường…”
Nàng lấy môi ngăn miệng đế lại…
Thân mình trở lên khô nóng, thần trí chuẩn bị lạc đi…
Có để ý không ư? Làm sao không thể thế nhưng chỉ cần nàng yêu đế…
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đế thuộc về nữ nhân khác, dù chỉ là trên danh nghĩa, lòng nàng cũng vô cùng đau xót.
Nhưng nàng hiểu được thứ mình mong muốn là cái gì. Với nàng, được ngày đêm ở cùng đế là quan trọng nhất…
Cho nên, nàng thấy thỏa mãn rồi…
Có được nam nhân nàng yêu, tương lai còn có đứa bé…
Tương lai, sống trong cung khó tránh khỏi những lúc xung đột, nhưng chỉ cần có hai người nàng không hề hối hận!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận