Phượng Tần

“Công tử, đây là công phu, bất quá cái này cũng không phải là trong truyền thuyết gì hết, bất quá chỉ là một chút võ công cường thân kiện thể mà thôi.” Thấy Phượng Tần mang ánh mắt sùng bái từ từ tiến lại gần chỗ mình, Hứa Diệp vô thức lui dần từng bước một về phía sau.

“Vị đại hiệp này, thỉnh cầu ngươi nhận ta làm đồ đệ đi, ta sẽ thực cố gắng học tập, hơn nữa ta sẽ là đồ đệ rất vâng lời.” Phượng Tần cung kích khom người khoảng chín mươi độ nói.

Hứa Diệp có điểm khó xử nhìn về phía chủ tử. “Này…công tử, nhận hay không nhận ngươi làm đồ đệ không phải do ta quyết định được, thỉnh ngươi hỏi thử chủ tử của ta xem.”

Hứa Diệp đưa Phượng Tần đến chỗ nam tử mặc ngân bào nói: “Hai vị này là chủ tử của ta.”

“Oa, đại hiệp, công phu của ngươi lợi hại như thế, vậy chử tử của ngươi không phải càng lợi hại hơn sao?” Phượng Tần hưng phấn hỏi. Mới đầu yêu thích văn hóa Trung Quốc, công phu chính là lí do lớn nhất, lúc nhỏ đã đặc biệt thích xem phim của JackyChang (Thành Long), có thể nói hắn là fan trung thành.

Vừa thấy Phượng Tần đi tới, nam tử vẻ mặt tươi cười vội nói: “Nhĩ hảo, tại hạ là Lạc Quân Tề, vị này chính là đại ca của tại hạ, Lạc Quân Tường.”

Chờ Lạc Quân Tề giới thiệu xong, Lạc Quân Tường nhìn Phượng Tần gật đầu thể hiện hảo ý.


“Nhĩ hảo, tên ta là Tiểu Phượng, thật cao hứng khi quen biết các ngươi.” Phượng Tần nói tên mình xong, cúi đầu không ngừng nhìn ngó xung quanh mình, giống như đang tìm kiếm vật gì đó.

Hành động này không khỏi khiến ba người Lạc Quân Tường cảm thấy kì quái, Quân Tề hỏi: “Tiểu Phượng, ngươi đang tìm cái gì vậy,  có phải đã đánh mất đồ vật gì không?” Nói xong, Lạc Quân Tề cũng cúi xuống nhìn trái nhìn phải nghĩ muốn tìm lại giùm.

“Ta không có đánh mất đồ vật gì a.” Phượng Tần vẫn cứ cúi xuống. “Chính là ngươi vừa mới nói “Tại hạ gọi là Lạc Quân Tề” cho nên ta mới tìm Lạc Quân Tề ở mặt đất kia, còn có đại ca của Lạc Quân Tề ở mặt đất kia nữa, bọn họ ở đâu?”

Ngất! Tiểu tử này từ đâu tới vậy? Ngay cả hai chữ căn bản nhất “tại hạ” cũng không biết là ý gì. Quân Tề liền ngã ngay xuống mặt đất.

“Ha ha ha…Thú vị!” Nghe được lời nói của Phượng Tần hơn nữa lại thấy hành động ngã rất khoa trương của Quân Tề làm Lạc Quân Tường từ lúc đầu vẫn lặng yên không nói giờ không nhịn được liền phì cười.

Hứa Diệp không dám cười lớn, đành phải trộm cười không được phát ra âm thanh.


Nhìn biểu tình khác nhau của ba người làm Phượng Tần thấy không hiểu gì hết, như có làn sương mù che phủ đầu óc. “Sao vậy? các ngươi rất kì quái, chẳng lẽ ta có cái gì bất thường sao?”

Lạc Quân Tường ngừng cười giải thích: “Tại hạ không phải là ý chỉ tại mặt đất, mà ở đây ý là ta.”

“Nga, như vậy là hắn muốn nói chính là “Ta gọi là Lạc Quân Tề sao.” Phượng Tần tỉnh ngộ, song không kìm nổi phàn nàn trong lòng: “Sao tiếng Trung lại nhiều từ đồng nghĩa như vậy.”

Lạc Quân Tề đứng lên, phủi sạch tro bụi trên người nói: “Đúng, ý ta chính là vậy.”

“Gia, mọi người đứng ở đây nói chuyện có phần không nên, đối diện có một khách điếm, hơn nữa cũng đã đến thời điểm dùng bữa, không bằng đến chỗ kia ngồi xuống từ từ nói chuyện tiếp.” Hứa Diệp cúi ngang người nói với Lạc Quân Tường.

Lạc Quân Tường gật đầu: “Ân, chủ ý này cũng không tệ, không biết Tiểu Phượng có đồng ý đi không?”

“Hảo, dù sao ta cũng hơi đói bụng.” Phượng Tần sờ bụng một chút rồi sang sảng nói.

Nói xong, mấy người liền đi đến khách điếm mà Hứa Diệp đã chỉ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận