Phượng Tê Thần Cung

Người đang bị treo ngược kia mặc áo giáp dính máu, khuôn mặt lem luốc, mái tóc dài đen rối xù. Tuy nàng không nhìn rõ mặt mũi hắn ta, nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng, phát sáng long lanh. Hắn ta không có chút dáng vẻ hèn mọn của kẻ bại trận bị bắt làm tù binh. Lộ Ánh Tịch không khỏi thở dài thườn thượt khi ngẩng đầu nhìn hắn ta. Trận phản kích này có lẽ là trận thắng lợi đầu tiên của Ô Quốc. Tuy Phạm Thống võ nghệ cao cường nhưng chưa hẳn đã giỏi bày binh bố trận, làm thống lĩnh trận chiến. Nhưng mà, nàng suy đi tính lại, Mộ Dung Thần Duệ sẽ không tính toán không chu toàn như vậy, e rằng còn có viện binh ở sau.

“Cận Tinh Phách!” Nàng đứng bật dậy, hét thật lớn. Trên tay nàng giơ cao một khối ngọc bài óng ánh.

Phía cổng thành nhất thời im ắng, lập tức có một thân hình mặc áo bào đen bay vút từ trên xuống như đại bàng tung cánh oai hùng.

Chỉ trong chớp mắt, đã có một thanh bảo kiếm lạnh băng kề trên cổ nàng.

“Ngươi là ai? Vì sao có ngọc bài này?” Tiếng nói uy nghiêm đầy sát khí, lạnh lùng giống như khuôn mặt của nam tử mặc áo bào đen vang lên.

“Cận Tinh Phách, là ta đây.” Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng vào hắn ta, ngữ khí nhỏ nhẹ, “Lộ Ánh Tịch.”

Nam tử kia hơi giật mình, vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt sắc lạnh dò xét nàng từ trên xuống dưới.

Lộ Ánh Tịch vẫn bình tĩnh để mặc hắn ta quan sát, nhỏ giọng nói: “Ngươi biết thuật dịch dung, hẳn là không khó nhận ra ta. Chỗ này không tiện nói chuyện, để ta lên cổng thành trước đã.”

Nam tử lấy ngọc bài trong tay nàng, xem xét tỉ mỉ một lúc mới thu hồi bảo kiếm.

“Xin mời.” Hắn ta cũng nhỏ giọng, khẽ cúi người kính cẩn.

Lộ Ánh Tịch mỉm cười, dẫn Tình Thấm lên thành lầu.

Khi đứng ở trên cao, váy áo bị gió thổi bay phất phơ, làm khí lạnh thấm vào da thịt.

Cận Tinh Phách bưng tới một chậu nước, để cho Lộ Ánh Tịch rửa lớp hóa trang.

“Đúng là Công chúa điện hạ.” Cận Tinh Phách cũng không quá ngạc nhiên, chỉ mỉm cười và kiêu hãnh nói: “Công chúa đến thật đúng lúc. Hoàng Triều ức hiếp Ô Quốc của chúng ta, xem chúng ta như chốn không người. Cận Tinh Phách ta sẽ cho bọn chúng thấy cái gọi là thắng làm vua, thua làm giặc là như thế nào!”

“Ngươi muốn giết gà dọa khỉ?” Lộ Ánh Tịch cau chặt mày, ánh mắt hướng về Phạm Thống đang bị treo trên tường thành kia.

“Ngươi muốn làm giảm sĩ khí của quân địch, vốn không có gì đáng trách. Nhưng nếu vì vậy mà kích động cơn thịnh nộ của Hoàng Triều, sợ là cái chúng ta có được không bù được với tổn thất sau này.”

“Công chúa đang lo viện binh của Hoàng Triều đang kéo đến?” Cận Tinh Phách nhướng mày, ánh mắt khí khái cao ngất, “Ô Quốc của chúng ta có quân đoàn áo giáp đen của Hi doanh chống đỡ, không cần sợ Hoàng Triều của bọn chúng!”

“Ngươi đang chỉ huy quân đoàn áo giáp đen?” Lộ Ánh Tịch không khỏi há hốc mồm sửng sốt, “Đây là đội quân bảo vệ kinh thành, nếu vậy, bây giờ kinh thành chẳng phải là…”

“Công chúa đã lâu chưa về Ô Quốc, nên không biết tình hình hiện tại.” Cận Tinh Phách đanh mặt, trầm giọng nói: “Cuộc chiến này có thể nói là trận tử chiến đến cùng của Ô Quốc chúng ta. Nếu chúng ta thua, Du Thành thất thủ đồng nghĩa với nạn diệt quốc.”

Lộ Ánh Tịch trầm mặc, suy nghĩ giây lát mới đi đến bên cạnh tường thành. Nàng tự mình kéo dây thừng đang treo Phạm Thống.

“Công chúa?” Cận Tinh Phách ngăn cản, đôi mắt nhíu lại, sẵng giọng nói: “Công chúa, lý do vì sao người rời khỏi hoàng cung Hoàng Triều?”

Lộ Ánh Tịch không để ý đến hắn ta, vẫn khăng khăng kéo Phạm Thống lên.

Cận Tinh Phách không tiếp tục ngăn cản, nhưng nét mặt đã xuất hiện vẻ nghi ngờ.

Lộ Ánh Tịch cởi hết dây thừng buộc chặt trên người Phạm Thống ra xong. Nàng mới quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt thắc mắc của Cận Tinh Phách, từ tốn nói: “Hắn là bạn của ta, ta không thể đứng trơ mắt nhìn ngươi giết hắn được.”

Vẻ mặt của Cận Tinh Phách hơi nhăn lại, lạnh tanh nói: “Công chúa nói sai rồi. Tình cảm bạn bè sao có thể so sánh với chuyện đại sự quốc gia được? Nếu như có một ngày quân ta bắt được Mộ Dung Thần Duệ, lẽ nào Công chúa cũng muốn thả hổ về rừng?”

“Ta chỉ thả người lần này thôi.” Lộ Ánh Tịch điềm tĩnh trả lời, ánh mắt mát lạnh như sương mai, “Nếu ngươi tin ta, thì hãy thả hắn ra. Nếu ngươi không tin ta, đồng nghĩa với việc mất quyền chỉ huy quân đoàn áo giáp đen. Đội quân đó là do đích thân một tay ta huấn luyện mà thành, nếu như ta đứng về phía Hoàng Triều, đương nhiên có thể dễ dàng phá trận pháp áo giáp đen.”

Cận Tinh Phách nheo mắt, im lặng đánh giá mức độ nặng nhẹ của những lời nàng nói.

Phạm Thống đứng một bên, sống lưng thẳng tắp. Trên người hắn ta có nhiều vết đao chém, máu chảy thấm ướt áo, nhưng hắn ta lại không tỏ ra chút mềm yếu nào. Hắn ta cắn chặt răng, hàm bạnh cả ra, cổ hắn ta gồng đến nổi hết gân xanh, ánh mắt không nén nổi vẻ xấu hổ lẫn giận dữ. Hắn ta mấy lần quay đầu nhìn về phía tường thành sau lưng, có ý định tuyệt mệnh.

“Phạm huynh.” Lộ Ánh Tịch đi đến trước mặt hắn ta, vỗ vài cái lên bả vai hắn ta, nghiêm mặt nói: “Thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh. Làm một người tướng sĩ, chỉ có liều mạng trên chiến trường mới là anh hùng, còn tự sát là việc làm của kẻ nhu nhược.”

Phạm Thống nghiến chặt răng, không thốt được lời nào, căm phẫn trong lòng hắn ta cuồn cuộn tuôn trào. Hắn ta đã tự động xin đi giết giặc, đến Lang Thành sớm hơn mấy ngày so với viện binh, không những không giúp đỡ được gì, lại còn bị bắt làm tù binh! Hắn ta còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa!

“Phạm huynh, ngươi còn phải đưa tin giúp ta. Ngươi quên rồi sao?” Đôi mắt Lộ Ánh Tịch ánh nét trầm tĩnh, nói lời khuyên nhủ: “Niệm tình ta đã giúp ngươi lần này, xin ngươi hãy giúp ta giao bức thư đó cho hắn.”

Phạm Thống rập khuôn gật đầu một cái, trong mắt sáng ngời nổi những tia máu đỏ, có thể dễ dàng nhận ra nội tâm hắn ta đang đấu tranh kịch liệt ra sao.

Lộ Ánh Tịch thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nói với Cận Tinh Phách: “Hãy thả hắn đi, ta sẽ ở lại đây giúp ngươi công thành.” Những lời này chẳng khác nào dùng bản thân nàng để đổi lấy tính mạng của Phạm Thống.

Cận Tinh Phách cũng không muốn gây khó dễ nữa. Hắn ta phất tay phải lên, ra lệnh cho binh sĩ đóng giữ trên tường thành đưa Phạm Thống xuống dưới.

Phạm Thống toàn thân cứng đờ, đờ đẫn bước đi.

Lộ Ánh Tịch nhìn theo bóng lưng không vui cùng căm giận của hắn ta, nàng than nhẹ một tiếng. E rằng Phạm Thống không hợp với việc giao tranh trên chiến trường. Hắn ta vốn là kiếm khách trên giang hồ, chuyện triều chính và sa trường đều không phù hợp với hắn ta.

“Công chúa định ở lại đây sao? Người không về kinh thành trước sao?”

Giọng nói lành lạnh của Cận Tinh Phách kéo tâm tư của nàng trở lại thực tại.

“Ngươi đã nói đây là trận tử chiến, làm sao ta có thể về kinh thành vào lúc này được?” Nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt xa xăm nhìn về khoảng không mênh mông trước mắt, “Hoàng Triều bị bại trận ở đây, nhất định sẽ quay lại tấn công. Thắng lợi hôm nay ở Lang Thành, chẳng qua chỉ là vinh quang trong chốc lát.”

“Công chúa không có lòng tin với quân ta?” Cận Tinh Phách cau mày, giọng nói trầm thấp lại vang lên, “Nếu có sự hỗ trợ của Lâm Quốc, quân ta sẽ có nhiều phần thắng hơn. Nhưng Lâm Quốc cũng lòng muôn dạ thú.”

“Ngươi nghĩ thế nào?” Lộ Ánh Tịch mấp máy môi, nhìn hắn ta chăm chăm.

“Hoàng thượng cho rằng Hoàng Triều đã hủy minh ước nên không có khả năng lại nghị hòa. Nhưng thần lại cho rằng, Lâm Quốc và Hoàng Triều đều không đáng tin như nhau.” Cận Tinh Phách thẳng thắn, đôi mắt màu hổ phách phát ra tia sáng sắc lạnh.

“Không sai.” Lộ Ánh Tịch cúi đầu thở dài. Nàng cảm thấy vô cùng khó xử cùng bất đắc dĩ, im lặng suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi cất lời: “Nước chúng ta cần phải tranh thủ ưu thế lớn nhất để đàm phán với Hoàng Triều, chứ không phải liều mạng đến ngươi chết thì ta sống. Thắng trận chiến này, chính là thời cơ tốt.”

“Cái gọi là đàm phán, chẳng khác nào phải cắt nhường thành trì, hàng năm tiến cống.” Cận Tinh Phách nhếch môi cười khẩy, ánh mắt trào phúng.

“Vẫn còn hơn chọn trường kỳ chiến đấu, bách tính trăm dân phải chịu khổ.” Trong lòng Lộ Ánh Tịch cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng nàng nhìn nhận rất rõ. Ô Quốc đã phải xuất quân đoàn áo giáp đen của Hi doanh, cũng chính là quân bài cuối cùng.

“Chủ ý của công chúa, chi bằng dâng tấu khẩn lên triều đình.” Mặc dù tính tình của Cận Tinh Phách cuồng ngạo, nhưng cũng là người đầu óc thông minh, quyết đoán dứt khoát nói: “Không quá ba ngày nữa, viện binh Hoàng Triều sẽ đến đây, nhất định sẽ dốc toàn lực đoạt lại Lang Thành. Chỉ cần quân ta có thể giữ được Lang Thành, đồng thời đẩy lùi được viện binh của Hoàng Triều, thì chúng ta đã có thể đòi đàm phán với Hoàng Triều.”

Lộ Ánh Tịch gật đầu, ánh mắt tán thưởng.

Đúng như những gì Cận Tinh Phách đã dự đoán. Sáng sớm ba ngày sau, viện binh Hoàng Triều đã ồ ạt kéo đến, rầm rập như sấm chớp giữa trời quang.

Đứng nhìn từ trên cổng thành phía Nam Lang Thành nhìn ra xa xa, sẽ thấy trên cột cờ cao vót trên cổng Lân Thành đang treo một lá cờ vàng chói, rực rỡ dưới ánh mặt trời. Trên lá cờ đang bay phần phật trong gió có thêu một chữ “Hoàng” to tướng.

Lộ Ánh Tịch bình thản cùng trầm tĩnh đứng lặng nhìn trên tường thành, dõi mắt trông về nơi xa. Nhãn lực của nàng rất tốt, tuy rằng cự ly khá xa, nhưng nàng vẫn nhận ra kỵ binh bọc thép. Đó là quân tiên phong tinh nhuệ dưới quyền chỉ huy của Trấn quốc tướng quân Tư Đồ Thác của Hoàng Triều.

Dưới ánh mặt trời ấm áp của buổi sớm mai, lại đột nhiên vang lên tiếng sấm rền ầm ầm. Một bầu không khí tù túng, khó thở bao phủ Lang Thành, lẫn trong đó còn có loại cảm giác bức bách, hết sức căng thẳng.

“Không ngờ Hoàng Triều lại phái Tư Đồ Thác lĩnh quân.” Cận Tinh Phách đứng cạnh nàng, giọng nói mang vài phần hào hứng, “Xem ra trận chiến ở Lang Thành này sẽ rất đặc sắc.”

Lộ Ánh Tịch mím môi không nói, trong lòng lại nghĩ khác với Cận Tinh Phách. Dựa theo thời gian mà đoán, hẳn là sư phụ đã đến kinh đô Hoàng Triều đưa thuốc giải, và khi Mộ Dung Thần Duệ nhận được thuốc giải thì đồng thời cũng biết nàng sẽ không trở lại. Hơn nữa Phạm Thống mang theo bức thư, cùng với tin tức Lang Thành thất thủ trở về, đương nhiên Mộ Dung Thần Duệ giận tím tái mặt mày.

Trong lòng nàng vẫn vương vấn một câu hỏi chưa có lời đáp. Khi hắn biết nàng đang ở Lang Thành, hắn có đích thân đến đây để gặp mặt hay không? Hẳn là không thể nào xảy ra điều đó. Tuy rằng ngự giá thân chinh sẽ nâng cao sĩ khí của binh lính, nhưng lại quá mức nguy hiểm…

Sắc trời dần dần tối đen, giống như có một cơn mưa sắp sửa dội xối xả xuống đây. Mà binh lính Hoàng Triều của Lân Thành đang dàn quân trước thành, giống như đang đợi chờ một thời cơ tốt nhất.

Mi mắt Lộ Ánh Tịch giật giật, chẳng rõ vì sao nàng cảm thấy nóng lòng cùng thấp thỏm bất an.

“Báo cáo Cận tướng quân! Hoàng Triều phái sứ giả truyền tin đến đây!” Một binh sĩ đao kiếm đầy đủ chạy đến từ cầu thang đá bên cạnh cổng thành đến đây, kính cẩn bẩm báo.

“Dẫn tới đây!” Cận Tinh Phách nhíu mày lưỡi mác, trầm giọng trả lời.

Lộ Ánh Tịch mặc nhiên không lên tiếng, chỉ nhìn mọi việc. Trái tim nàng bỗng nhiên loạn nhịp. Không có bất cứ bằng chứng nào, nhưng trực giác cho nàng biết, hắn quả thực đã đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui