Phượng Tê Thần Cung

Lộ Ánh Tịch tĩnh tâm dưỡng thai ở Du Thành ba ngày, cuối cùng nàng cũng ra quyết định.

Nhưng nàng còn chưa kịp hành động, bên phía Lang Thành đã phái sứ giả đến đây, mà không ngờ người đó lại là Phạm Thống!

Lộ Ánh Tịch vừa bước vào đại sảnh của hành quán, đã nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc, cục mịch kia, nàng nhất thời giật mình.

“Phạm huynh?” Nàng kinh ngạc gọi một tiếng.

“Chào Lộ huynh.” Phạm Thống chắp tay cúi chào, nhưng vẫn sử dụng xưng hô như trước kia.

Lộ Ánh Tịch hoàn hồn, trong lòng dần sáng tỏ. Chắc hẳn Phạm Thống đã không nhịn được, nên đã nói hết mọi chuyện với Mộ Dung Thần Duệ.

Quả nhiên, nàng liền nghe Phạm Thống trầm giọng nói: “Lộ huynh, ta phụng mệnh Hoàng thượng đến đây, mời huynh trở về Lang Thành.”

“Trở về?” Lộ Ánh Tịch chau mày, lòng cân nhắc hàm ý của cụm từ đó.

“Xin hãy tha thứ cho Phạm mỗ vì đã thất tín.” Phạm Thống lại chắp tay, cúi thấp người hơn, nhưng vẫn nói đều đều: “Hoàng thượng bị trúng tên, mấy ngày qua sốt cao, lại thêm buồn bực tích tụ bấy lâu. Phạm mỗ thật sự không có cách nào che giấu cho Lộ huynh thêm được nữa.”

“Vết thương của hắn có chuyển biến xấu sao?” Lộ Ánh Tịch cau mày suy tư. Hẳn là Mộ Dung Thần Duệ lòng mang bực dọc, không chịu dùng thuốc nàng đưa đến.

“Khi Hoàng thượng biết thai nhi vẫn khỏe mạnh, quả thực vô cùng giận dữ.” Phạm Thống nhướng mày kiếm, cảm thấy từ ngữ không ổn, lại nói: “Hoàng thượng đã hạ thông điệp với Phạm mỗ. Nếu Phạm mỗ không thể đưa Phạm huynh quay về, sẽ khép Phạm mỗ vào tội khi quân.”


Lộ Ánh Tịch mím môi không nói. Mộ Dung Thần Duệ tuyên bố đem sự an nguy của Phạm Thống để uy hiếp nàng!

“Với một chưởng vào ba ngày trước, Hoàng thượng vẫn canh cánh trong lòng.” Phạm Thống đắn đo dùng từ. Thật ra, lúc hắn ta khai báo sự thật, hoàng thượng đâu chỉ giận dữ. Người nổi trận lôi đình, chỉ kém chút nữa là muốn lấy đầu hắn ta xuống ngay tại chỗ mà thôi.

Lộ Ánh Tịch im lặng một lúc, mới ngẩng đầu nhìn hắn ta, khẽ thở dài: “Phạm huynh à, quan hệ hai nước hiện nay khá căng thẳng, ta không nên đến Lang Thành.”

Phạm Thống trấn định nhìn nàng, thấp giọng nói: “Hoàng thượng nói... ‘Nói với nữ nhân quỷ tha ma bắt kia. Nếu nàng không chịu ngoan ngoãn về đây, cũng đừng vọng tưởng bảo vệ Ô Quốc chu toàn!’ ”

Lộ Ánh Tịch thoáng ngớ người, môi cong lên. Mấy lời này quả thực là những lời Mộ Dung Thần Duệ sẽ quát tháo khi tức giận.

Thấy nàng bậm môi, Phạm Thống không biết xử trí thế nào, “Lộ huynh định làm thế nào?”

“Ta cũng muốn gặp mặt hắn một lần, nhưng không phải là bây giờ.” Nét mặt Lộ Ánh Tịch bình ổn, môi nở nụ cười mỉm, “Làm phiền Phạm huynh chuyển lời đến hắn rằng thai nhi vẫn ổn, không cần lo lắng. Đợi khi Ô Quốc và Hoàng Triều đều buông vũ khí nghị hòa đâu vào đó, ta sẽ dẫn bé con đến gặp hắn.”

Sắc mặt Phạm Thống trầm hẳn xuống, ánh mắt cố nén vài phần bực bội, kiềm chế không phát cáu, buột miệng trách mắng: “Tùy tiện!”

“Sao cơ?” Lộ Ánh Tịch hứng thú nhìn hắn ta.

“Tuy Hoàng thượng không nói rõ, nhưng Phạm mỗ biết. Người mà Hoàng thượng quan tâm nhất chính là Lộ huynh, không phải là thai nhi trong bụng người.” Giọng điệu Phạm Thống nghiêm khắc, thậm chí có tí phẫn nộ, “Người có nghĩ tới hậu quả bốc đồng của chính mình chưa? Nếu không thể thuận lợi sanh đẻ, đến lúc đó sẽ là một xác hai mạng! Người không suy nghĩ cho Hoàng thượng, thì cũng nên suy nghĩ vì chính mình chứ!”

“Ai có thể biết chắc tương lai ta sẽ khó sanh?” Lộ Ánh Tịch không khỏi nghiêm mặt, giọng nói trầm thấp nghiêm trang, “Ta đã mang thai năm tháng, nếu lúc này bỏ thai nhi trong bụng đi, sức khỏe của ta nhất định cũng sẽ không gánh vác được hậu quả đó. Ngươi chưa từng làm cha mẹ, sẽ không biết được cái cảm thụ không dứt bỏ được này đâu. Cho dù là Mộ Dung Thần Duệ cũng vậy, hắn sẽ không biết cảm giác mang thai mười tháng ra sao.”


“Nhưng chí ít, người cũng nên để Hoàng thượng được ở bên cạnh người.” Phạm Thống dùng ánh mắt lấp ló sự xót xa, thương tiếc để nhìn nàng chăm chú. Hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến, lại có một ngày hắn ta sẽ vì nữ tử trước mặt này mà cảm thấy đau lòng khôn nguôi. Phía sau ánh mắt kiên cường của nàng, lại chôn giấu nỗi khó khăn cùng đau đớn không thể nói thành lời.

“Ta không muốn làm khó hắn.” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng hơn, khẽ thở dài thườn thượt. Không đầy một tháng nữa, chiến sự Tây Quan sẽ có chuyển biến lớn, nàng muốn tách biệt chuyện quốc sự và tình riêng. Mà cục cưng trong bụng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ. Bé con đã kiên cường vượt qua năm tháng, nàng sao có thể vứt bỏ cục cưng giữa đường đây?

“Tội tình gì phải quật cường vào thời khắc quan trọng lại trong hoàn cảnh này chứ?” Phạm Thống không cách nào lý giải. Trong suy nghĩ của hắn ta, nam nhân bảo vệ nữ nhân là đạo lý hiển nhiên, còn nữ nhân sống dưới sự chở che bảo bọc của nam nhân lại càng không có gì đáng chê trách cả. Việc gì nàng phải khăng khăng giữ vững lập trường chính trị khó cả đôi đường.

“Phạm huynh, ngươi sẽ không hiểu được. Nếu như ta có thể ung dung nhìn Ô Quốc bị xâm chiếm, thì lúc trước ta đã không chấp nhận gả đến Hoàng Triều. Tuy rằng ta có lẽ cũng chẳng phải người Ô Quốc, nhưng không thể vì điều đó mà từ bỏ tất cả những thứ đã cố gắng từ trước đến nay. Một người nếu không có lập trường cùng niềm tin, thì không thể sống quang minh chính đại.” Lộ Ánh Tịch đặc biệt nhìn ngắm hắn ta, “Phạm huynh, giống như ngươi đã lựa chọn tận lực phục vụ Hoàng Triều. Nếu như có một ngày ngươi phát hiện ngươi không phải người Hoàng Triều, ngươi sẽ vì vậy mà bỏ mặc Hoàng Triều ư?”

Phạm Thống nhất thời không có lời nào để đối đáp. Hắn ta không bao giờ suy nghĩ đến những vấn đề phức tạp như thế, chỉ một mực đi theo phương hướng bản thân đã xác định, chưa từng nghĩ qua sẽ dừng lại hoặc rẽ ngang giữa đường.

“Phạm huynh, giúp ta chuyển lời đến hắn, ta sẽ cố gắng hết sức mình, bảo vệ và quý trọng đứa con của ta và hắn.” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng nói, giọng điệu thanh thoát.

Phạm Thống không hé răng, trầm mặc một lúc mới gật đầu đồng ý.

...

Đợi sau khi Phạm Thống rời đi, Lộ Ánh Tịch cũng định trở lại kinh đô. Đối với ngôi vị hoàng đế, nàng cũng không có hứng thú. Nhưng chuyện nghị hòa giữa hai nước còn rất nhiều vấn đề nàng cần phải trao đổi với phụ hoàng.

Chỉ là nàng vẫn không ngờ đến, trước khi nàng lên đường, Lang Thành lại phát động tấn công với Du Thành!


Trên cánh đồng hoang vu bên ngoài Du Thành, vạn quân rầm rập, trống trận rộn rã, đao gươm lóe sáng với khí thế kinh người.

Lộ Ánh Tịch bước lên thành lâu, dựa tường trông ra xa. Trên tường thành rất xa của đối phương, có một bóng hình sừng sững quen thuộc. Nổi bật trên thân hình cao lớn là bộ chiến giáp vàng óng ánh, áo choàng đen trên vai tung bay trong gió. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả thân hình như phát sáng đến lóa mắt, giống như chiến thần viễn cổ giáng trần, anh tuấn hiên ngang, không thể khinh thường!

Lộ Ánh Tịch nheo mắt nhìn, lòng chấn động không thôi. Hắn vì nàng không chịu trở lại mà nổi bão? Công thành để đoạt nàng?

Chỉ trong chốc lát, đội quân tiên phong của Hoàng Triều đã áp sát cổng thành, trong khói bụi mịt mù những chiếc xe xung kích nhanh chóng tiến tới, bắt đầu đánh vào cổng thành!

Mấy trăm tên binh sĩ đưa xe xung kích đập mạnh vào cổng thành, tiếng va đập dồn dập vang lên, ngay cả mặt đất cũng rung rung.

Lộ Ánh Tịch cũng đứng yên không tránh đi, bình tĩnh quan sát quân tiên phong Hoàng Triều dùng thang mây vượt qua hào quanh thành, rồi bám sát chân tường thành. Binh sĩ dẫn đầu trèo lên thang dây, gần ngay trước mặt nàng.

“Bốp!” Nàng vung tay lên gạt vật bay đến, vội vàng lui vài bước.

Trong chớp mắt, những tảng đá lớn được ném từ trên tường thành xuống. Những binh sĩ đang treo lơ lửng trên tường thành đều bị đập rớt giữa không trung, mang theo những tiếng kêu thảm thiết vang lên dưới tường thành!

Cùng lúc đó, cổng thành đột nhiên mở rộng ra. Mười nghìn quân đoàn áo giáp đen, ở lại đóng giữ Du Thành ồ ạt tuôn ra. Đội quân chia làm ba cánh trái phải, phản công quân Hoàng Triều.

Trong nháy mắt, hai quân rơi vào hỗn chiến, khó mà phân biệt binh lính trong đó thuộc về nước nào. Chỉ thấy mớ áo giáp đen lẫn với áo giáp vàng phát sáng chướng mắt dưới ánh mặt trời.

Lộ Ánh Tịch bảo vệ bụng, cẩn thận lui từng bước đến nơi an toàn. Nàng rất có lòng tin với quân áo giáp đen, thế nhưng nàng không dự đoán được Mộ Dung Thần Duệ có thể làm cái gì.

Đứng ở chỗ ẩn nấp, nàng dõi mắt trông xa, đột nhiên hoảng hốt!


Hắn điên rồi phải không?!

Trên cánh đồng đất đỏ hiu quạnh mênh mông, xuất hiện một chiếc chiến xa đồ sộ đặc biệt lóa mắt. Trên chiến xa có một người đang hiên ngang đứng thẳng. Áo choàng đen tuyền phất phơ trong gió, áo giáp vàng lóng lánh!

Lộ Ánh Tịch căng thẳng siết chặt nắm tay, giương cao cung tiễn mang theo bên người, nhưng cuối cùng lại buông xuống. Nàng không thể! Không thể làm hắn bị thương lần nữa!

“Công chúa.” Tình Thấm luôn theo sát nàng bỗng dưng lên tiếng, thấp giọng báo: “Hắn đang thăm dò.”

Ánh mắt Lộ Ánh Tịch chợt lóe sáng, lòng bỗng sáng tỏ như tuyết trắng. Nàng quay đầu lại nhìn kĩ, liền thấy rõ trên chiến xa kia chẳng qua chỉ là một hình nộm mô phỏng thân hình Mộ Dung Thần Duệ. Hắn cố ý thử nàng!

“Công chúa, đao tên không có mắt. Công chúa vẫn nên về hành quán tránh một chút đi!” Tình Thấm khuyên nhủ.

“Được rồi.” Lộ Ánh Tịch đáp, đáy lòng khó hiểu, cảm xúc hỗn loạn.

Binh sĩ đóng giữ ở hành quán chỉ còn phân nửa, gian nhà gỗ trúc đơn giản, rộng lớn trở nên vắng hoe.

Lộ Ánh Tịch quay lại gian phòng của mình, vừa mới đẩy cửa bước vào liền kinh hoàng sửng sốt.

Bên ngoài, trống trận gầm rú, quân mã gào thét. Nhưng tại căn phòng này, dường như mọi âm thanh đều tan biến, im ắng đến mức chỉ còn nghe được tiếng hít thở một ngắn một sâu của hai người.

“Ngươi...” Nàng há mồm, chợt nghẹn lời không mở miệng được.

“Nữ nhân chiết tiệt này!” Đôi môi mỏng như lưỡi đao sắc nhọn phun ra một câu, sau đó ngay lập tức hai tay giang rộng, ôm chặt nàng vào lòng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận