Phượng Tê Thần Cung

Trước đó, Mộ Dung Thần Duệ giữ lời hứa hôm đó, thả mười thống lĩnh Hi vệ đã bị nhốt khi trước. Lộ Ánh Tịch liền để những Hi vệ khác trở lại Ô Quốc, cũng thay đổi luôn bộ phận mở cửa mật đạo. Nếu như nàng dọn sang Thần cung, đương nhiên không thể vào mật đạo, nên nàng đành phải che đậy nó đi. Thế nhưng mười thống lĩnh Hi vệ ăn đủ những đau đớn khi bị tra tấn hành hình, Lộ Ánh Tịch trong phút chốc cũng không thể lệnh các nàng ấy giúp đỡ.

Trời đã vào đêm, trong không khí mang hơi lạnh, ánh trăng sáng tỏ.

Lộ Ánh Tịch nắm chặt mảnh giấy kia trong tay. Nàng bước đi thong thả qua lại trong tẩm cung, trong lòng suy nghĩ cách. Đột nhiên trong đầu có một ý nghĩ vụt qua, không khỏi khiến nàng giật mình.

Nàng còn nhớ rõ Mộ Dung Thần Duệ đã nói, đứa bé trong bụng Tê Điệp là cốt nhục của Thái tử Lâm Quốc. Nhưng Hoàng đế Lâm Quốc rõ ràng không có con nối dõi, thì làm sao có Thái tử?!

“Ánh Tịch?” Mộ Dung Thần Duệ bàn việc nước xong liền quay lại đây, thấy nàng đứng sững sờ tại chỗ, liền nghi ngờ hỏi: “Sao nàng lại đứng xuất thần ở đây?”

Lộ Ánh Tịch bước lên phía trước đón hắn, cũng vội hỏi: “Thần, Thái tử Lâm Quốc mà chàng nhắc tới lúc trước là ai thế?”

Ánh mắt Mộ Dung Thần Duệ tối sầm, chậm rãi nói: “Mấy ngày trước, Hoàng đế Lâm Quốc đã ban bố chiếu thư thông cáo thiên hạ, lập hoàng đệ Đoàn Đình Thiên làm Thái tử.”

Lộ Ánh Tịch sững sờ.

Mộ Dung Thần Duệ lại nói: “Đoàn Đình Thiên không phải là huyết mạch hoàng thất Lâm Quốc, cho nên hắn ta chỉ là huynh trưởng trên danh nghĩa của Tê Điệp.”

Lộ Ánh Tịch sau một lúc lâu vẫn không lên tiếng, đầu nàng ong ong cả lên. Với thủ đoạn của Đoàn Đình Thiên, lần này hắn ta đến Hoàng Triều đương nhiên là muốn “giải quyết” Tê Điệp, nhất định không phải muốn cứu người. Loại người như hắn ta, tuyệt đối không có khả năng giữ lại hậu họa nghiêm trọng, sau đó lại bị người ta bắt lấy và uy hiếp hắn ta.

“Nàng đang lo lắng cho an nguy của Tê Điệp?” Mộ Dung Thần Duệ liếc nhìn nàng một chút, nói đều đều: “Lạc Hà cung sớm đã được bố trí vào tầng tầng lớp lớp bẫy. Cho dù kẻ đó là ai, thì cũng khiến kẻ đó có đến mà không có về.”

Lộ Ánh Tịch cũng biết được việc này, nhưng càng là như vậy thì càng gay go. Đoàn Đình Thiên không vào được Lạc Hà cung, liền bèn quay sang lén tìm đến nàng. Chỉ e rằng thuốc giải Thần hồn tán kia khó mà dễ dàng lấy được.

“Ánh Tịch, rốt cuộc nàng đang lo lắng chuyện gì?” Mộ Dung Thần Duệ nhíu hàng lông mày rậm, bình tĩnh nhìn nàng chăm chăm.

“Thiếp…” Lộ Ánh Tịch do dự, lòng lại đắn đo mọi chuyện. Sau một lúc cân nhắc, nàng mới cắn răng, đưa ra mảnh giấy trong lòng bàn tay, nói: “Đoàn Đình Thiên đã tới Hoàng Triều.”

Hoàng đế bất ngờ đanh mặt. Hắn nhận lấy mảnh giấy, xem một cách cẩn thận.

“Vô Ưu Cung?” Vừa xem xong, hắn đã hừ lạnh một cái, giọng nói lạnh lẽo: “Bản lĩnh Đoàn Đình Thiên thật lớn, dám cấu kết với Hạ thị!”

“Hạ Như Sương?” Lộ Ánh Tịch lúc này mới nhớ tới việc Hạ Như Sương đã bị nhốt vào lãnh cung, không khỏi nhíu mày hỏi: “Lẽ nào Hạ thị dám cả gan phản quốc?”

“Hạ lão gia chưa chắc đã theo nhưng con gái lại nổi lên lòng ghen tuông nên to gan lớn mật.” Mộ Dung Thần Duệ đanh mặt, trong đôi mắt xanh đen hiện lên tia sắc nhọn.


Lộ Ánh Tịch gật đầu tán thành, đã có vết xe đổ Diêu Lăng, lại có sự ghen ghét điên cuồng của Hạ Như Sương, cũng không phải là việc ngoài ý muốn.

“Tối nay nàng không cần phải đi, Trẫm sẽ sắp xếp người khác tới thay nàng.” Mộ Dung Thần Duệ trầm giọng nói, ánh mắt bao bọc lấy nàng, nhìn chằm chặp không chớp mắt. Hắn ta nghiêm túc cảnh báo, “Nàng đừng có tự ý làm bậy. Trẫm không cần nàng phải mạo hiểm.”

Lộ Ánh Tịch mím môi không nói. Mặc dù nhiều ngày qua, thoạt nhìn hắn không có gì khác thường, nhưng trên thực tế bệnh mắt của hắn ngày càng nghiêm trọng, có lúc đôi mắt hắn bị bao phủ một màu trắng đục. Còn hắn lại thay mới toàn bộ những cung nhân hầu hạ bên cạnh, rõ ràng là không muốn bị người khác phát hiện. Hắn tự cho là đã che giấu rất giỏi, nhưng nàng chỉ không muốn lật tẩy sự giấu diếm thiện ý của hắn mà thôi.

Mộ Dung Thần Duệ không trao đổi với nàng nữa, xoay người ra ngoài. Hắn định gọi Phạm Thống dẫn cấm vệ quân xử lý chuyện này.

“Thần, chờ một chút!” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng gọi hắn, dịu giọng nói: “Nếu thiếp không tự mình tới đó, e rằng Đoàn Đình Thiên sẽ không hiện thân. Điều hắn ta muốn chẳng qua là Tê Điệp, chi bằng chúng ta đem Tê Điệp đổi lấy thuốc giải.”

Mộ Dung Thần Duệ quay đầu lại, nhướng mày nói: “Nàng cho rằng Đoàn Đình Thiên chỉ có một mục đích đó thôi?”

“Nhưng mà chúng ta không có biện pháp tốt hơn.” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn trìu mến, từ tốn nói: “Thần, thiếp không muốn chàng quên thiếp, lại càng không muốn chàng bị mù. Mong chàng hãy tin thiếp một lần, thiếp chắc chắn mình có thể an toàn trở ra.”

“Sao?” Mộ Dung Thần Duệ bán tín bán nghi nhìn nàng.

“Không cần phái người theo thiếp, chỉ cần cho Thần thiếp một cái đèn lồng là được.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, sự tự tin và kiên định ngập tràn trong ánh mắt mát lạnh. Sư phụ đã tặng nàng một món quà, tối nay nàng phải sử dụng đến nó rồi. Chính sư phụ đã nói, khi cần thiết thì cần phải tàn nhẫn xuống tay.

“Đèn lồng? Đèn lồng có tác dụng gì?” Mộ Dung Thần Duệ vẫn chưa lơi lỏng tâm tình, tiếp tục hỏi.

Lộ Ánh Tịch đến gần, thì thầm vào tai hắn.

Một lát sau, Mộ Dung Thần Duệ mới tươi tỉnh trở lại, nhưng vẫn chau mày nói: “Cho dù như vậy cũng không được. Nếu Đoàn Đình Thiên tiếp tục làm loạn, khó đảm bảo nàng sẽ không bị ảnh hưởng.”

“Thiếp sẽ không để cho hắn có cơ hội làm loạn.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tự tin.

“Nếu như Trẫm vẫn không cho phép nàng đi.” Thấy bộ dạng kiên quyết làm theo dự tính của nàng, Mộ Dung Thần Duệ vẫn không thể hoàn toàn an tâm như cũ.

“Chàng muốn thiếp chuồn êm ra khỏi cung, hay là mạnh mẽ xông ra đây?” Lộ Ánh Tịch cười nói, chủ động đưa tay vòng qua thắt lưng của hắn, nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu. ‘Vũ khí bí mật’ của thiếp khắp thiên hạ này khó cầu, ngoại trừ cao thủ giống như sư tôn mới có thể phát hiện ra. Cho dù chàng hay ta cũng không thể phát hiện được.”

Mộ Dung Thần Duệ nhíu mày một lúc lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu.

***

Đêm đã về khuya, mây đen che ánh trăng, bầu trời không một tia ánh sáng.


Giờ Hợi được hơn phân nửa, Lộ Ánh Tịch liền ngồi xe phượng đến Vô Ưu Cung. Xe ngựa dừng trước cửa cung, Lộ Ánh Tịch ra lệnh cho tên thái giám kéo xe đứng chờ tại chỗ, chỉ mang theo Đoàn Tê Điệp bị trói đến bên cửa hông, vận nội công nhẹ nhàng mang theo người nhảy vọt vào trong.

Đợi khi đã đứng vững trên mặt đất, nàng mới thắp sáng đèn lồng trong tay. Sau đó nàng chầm chậm bước vào vườn hoa to lớn nhưng âm u lạnh lẽo.

Đoàn Tê Điệp bị điểm đại huyệt, tuy đi lại thì không sao nhưng cả người không sức, bước chân loạng choạng.

Lộ Ánh Tịch tới một bãi cỏ xanh biếc trên vùng đất trống thì dừng lại, đứa mắt nhìn Đoàn Tê Điệp, nhàn nhạt nói: “Có phải ngươi hận ta đã lập bẫy khiến ngươi bị oan hay không?”

Đoàn Tê Điệp mặt không biến sắc, hừ lạnh một tiếng, cũng không màng trả lời.

Lộ Ánh Tịch cũng không để bụng, lại tự nói: “Ngươi và ta vốn đều xuất thân từ một gia tộc, nên ta cũng không định ép ngươi vào con đường cùng. Lần này chỉ cần Đoàn Đình Thiên giao thuốc giải ra, ta sẽ để ngươi và hắn quay về Lâm Quốc.”

Nghe thấy ba chữ “Đoàn Đình Thiên”, thì đôi mắt đẹp của Đoàn Tê Điệp liền dấy lên hai đốm lửa cháy phừng phực.

Lòng Lộ Ánh Tịch hơi kinh ngạc, nhìn tình hình này thì Tê Điệp hận Đoàn Đình Thiên còn hơn là hận nàng.

Thấy nàng vẫn nhìn chăm chú, giọng Đoàn Tê Điệp trầm thấp vang lên: “Ngươi nghĩ rằng Đoàn Đình Thiên là ai? Chính nhân quân tử? Hắn ta sẽ giao dịch công bằng với ngươi? Ngươi nằm mơ đi!”

“Ngươi rất hiểu hắn?” Lộ Ánh Tịch hỏi, “Các ngươi từ nhỏ đã ở hai nước khác nhau, làm sao ngươi biết hắn ta là người thế nào?”

Đoàn Tê Điệp bỗng nhiên cười lớn. Nàng ta dùng giọng mỉa mai nói chế giễu: “Tại sao phải tốn thời gian để hiểu một kẻ như thế? Ngươi chỉ cần nhìn bụng của ta, thì đã biết hắn ta là loại người gì rồi!”

Lộ Ánh Tịch im bặt, tầm mắt rơi trên cái bụng hơi nhô lên của nàng ta.

Theo ánh mắt của nàng, Đoàn Tê Điệp cũng cúi xuống nhìn cái bụng của chính mình, miệng bỗng dưng bật cười u ám.

Không hề báo trước, nàng ta đột nhiên nắm hai tay đánh bồm bộp vào chính bản thân nàng ta. Mỗi cú đánh đều rơi lên bụng, tựa như dồn hết sức lực toàn thân vào nó.

“Tê Điệp! Không nên làm thế!” Lộ Ánh Tịch vội vàng nắm chặt cổ tay của nàng ta.

Đoàn Tê Điệp cũng không giãy giụa, cứ như vậy dừng tay. Sắc mặt nàng ta lạnh lùng tựa như mới vừa rồi nàng ta không có làm chuyện gì cả.

Lộ Ánh Tịch không khỏi cảm thấy sầu não. Hóa ra Tê Điệp cũng không muốn như thế, mà Đoàn Đình Thiên lại nhẫn tâm làm tổn thương chính muội muội của mình. Cho dù hai người không có quan hệ huyết thống, cũng không nên làm chuyện như vậy…


Nàng đang than thở, bỗng nhiên có một tiếng nói nhàn nhã oang oang vang lên: “Lộ muội muội, muội đã đến rồi.”

Lộ Ánh Tịch quay đầu lại, cách đó không xa có một người đang đứng trong bóng râm dưới mái hiên. Hắn ta toàn thân một màu đen giống như biến mất trong đêm tối, chỉ có đôi mắt hoa đào nhấp nháy lóe sáng.

“Đoàn huynh, huynh đúng là đã làm không ít chuyện tốt nhỉ.” Trong lòng Lộ Ánh Tịch có hơi giận, giọng điệu không tốt.

Đoàn Đình Thiên hiên ngang đi về phía nàng, xem Tê Điệp như không khí trong suốt. Hắn ta chỉ chăm chú nhìn Lộ Ánh Tịch, vừa cười vừa nói: “Lộ muội muội, đã lâu không gặp. Nhìn qua khí sắc của muội đã tốt hơn trước đây nhiều, càng thêm kiều diễm, động lòng người.”

Cái kiểu ăn nói cà lơ phất phơ này, trước đây Lộ Ánh Tịch nghe thấy chỉ mỉm cười cho qua, nhưng lúc này nghe vào lại cảm thấy vô cùng đáng ghét lẫn buồn nôn.

Đoàn Đình Thiên rất giỏi quan sát sắc mặt người khác. Khi thấy sự chán ghét hiện lên trong đáy mắt của nàng, hắn ta liền biết nguyên nhân do đâu.

Hắn ta chuyển ánh mắt sang liếc Đoàn Tê Điệp một cái, khẽ than nhẹ: “Tê Điệp không muốn, làm sao huynh lại sẵn lòng được chứ?”

Lộ Ánh Tịch nghe vậy cười lạnh: “Ngươi đã không muốn, thì ai có thể kề dao vào cổ uy hiếp ngươi chứ?”

Rõ ràng là Lộ Ánh Tịch nói bóng nói gió Đoàn Đình Thiên, nhưng hắn ta dường như nghe không ra, còn cho rằng đúng nên gật gù nói: “Hoàng huynh vẫn chưa tới mức lấy dao kề cổ đe dọa huynh, nhưng cũng không khác là mấy.”

Lộ Ánh Tịch bực bội tới cực điểm, khinh bỉ nói: “Đồ vô liêm sỉ!”

Đoàn Đình Thiên không hề thanh minh, chỉ nhún vai. Thực sự là hắn ta cũng không có bằng lòng, nhưng lại bị dụ dỗ bởi người có quyền uy tối cao, ai có thể ngăn cản bản thân dừng lại được chứ?

Lộ Ánh Tịch cũng không muốn nhiều lời với hắn ta nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Đưa thuốc giải Thần hồn tán cho ta, ngươi sẽ được đưa Tê Điệp về Lâm Quốc.”

Đoàn Đình Thiên nhếch môi cười, chậm rãi nói: “Tê Điệp đương nhiên là sẽ theo ta quay về Lâm Quốc, nhưng ta đến Hoàng Triều còn có một nhiệm vụ khác. Vẫn mong Lộ muội muội giúp một tay.”

“Chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch giữ bình tĩnh, giọng nói bình thường.

“Sơ đồ cơ quan mật đạo.” Đoàn Đình Thiên cũng không vòng vo, nhanh nhẹn nói vào vấn đề.

Lộ Ánh Tịch nhíu mày, ra vẻ đang vắt óc suy nghĩ, cả buổi không lên tiếng.

Đoàn Đình Thiên không vội nóng nảy, lẳng lặng chờ quyết định của nàng.

Lộ Ánh Tịch nhăm mặt nhăn mũi, chần chừ nói: “Ai biết trên người ngươi có thật sự có thuốc giải hay không. Ngươi nên đưa thuốc giải ra để ta xác nhận trước đã.”

Đoàn Đình Thiên cũng không phản đối, nhếch môi cười khẩy. Hắn ta lấy trong áo ra một bình ngọc lưu ly, để trước mặt nàng lắc qua lắc lại.

Lộ Ánh Tịch nheo mắt, nói tiếp: “Chỉ nhìn bình thuốc sáng bóng kia làm sao biết trong đó có thuốc gì? Mở ra đi!”


Đoàn Đình Thiên đồng ý bật nắp bình ra, lấy tay quạt quạt không khí, một mùi hương đặc biệt và đậm đặc tràn ra ngoài.

Lộ Ánh Tịch tập trung ngửi cẩn thận trong giây lát, trong lòng đã xác định được chín phần. Mấy ngày gần đây nàng đã chuyên tâm nghiên cứu Thần hồn tán tương đối tâm đắc, không sợ Đoàn Đình Thiên dùng thuốc giả lừa nàng.

“Thế nào?” Đoàn Đình Thiên thu hồi cái bình, ung dung nhìn nàng.

Lộ Ánh Tịch khoan thai quay đầu nhìn Đoàn Tê Điệp vẫn một mực không mở miệng. Nàng đã điểm đại huyệt của Tê Điệp, một lúc nữa chỉ cần giải huyệt đúng lúc, hẳn là không đến mức làm nàng ta bị thương.

“Lộ muội muội, đã suy nghĩ xong chưa?” Đoàn Đình Thiên lên tiếng hỏi nàng.

Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn hắn ta, giơ đèn lồng trên tay lên. Nàng thản nhiên cười một cái, khẽ thổi tắt nến bên trong.

Đoàn Đình Thiên phản ứng cực nhanh, nhảy người lên, tóm được Đoàn Tê Điệp, đưa nàng ta chắn trước người hắn ta!

Bên trong đèn lồng phiêu tán một làn khói xanh, nhưng không có mùi gì lạ. Đoàn Đình Thiên thận trọng nín thở, thả Đoàn Tê Điệp ra.

Lộ Ánh Tịch cười tươi, không lên tiếng chỉ trầm tĩnh đứng nhìn hắn ta như vậy.

Sự nghi ngờ bùng lên trong lòng Đoàn Đình Thiên. Hắn ta cảm thấy không ổn, liền muốn tạm thời tránh khỏi đây. Hắn ta vừa mới vận khí thì bụng của hắn ta liền đau âm ỷ. Hắn ta càng nghĩ càng khó hiểu. Mới vừa rồi hắn ta rõ ràng đã nhanh chóng nín thở, đáng lí sẽ không bị trúng độc. Vì sao hắn ta lại có dấu hiệu trúng độc? Hơn nữa hắn ta lại không nhận ra đó là loại độc gì!

“Đoàn huynh, nếu ngươi không giao thuốc giải Thần hồn tán ra đây, thì một khắc sau ngươi sẽ mất hết võ công.” Giọng điệu Lộ Ánh Tịch chầm chậm, còn thoải mái bổ sung thêm một câu, “À, là bị mất võ công vĩnh viễn không phải là trong chốc lát.”

Đoàn Đình Thiên không tin, âm thầm vận khí lần nữa, nhưng cơn đau càng kịch liệt hơn, trên trán nhất thời toát ra mồ hôi lạnh.

“Một kẻ không có võ công đi lại lung tung trong hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt này, cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm.” Lộ Ánh Tịch thoáng lùi lại, giữ lấy một khoảng cách nhất định, lấy an toàn làm chủ yếu. Đèn lồng trong tay nàng vẫn còn tỏa ra làn khói xanh. Bản thân nàng đã uống thuốc giải từ sớm, nhưng Đoàn Đình Thiên lại ngày càng đau đớn thống khổ, dần dần mất sức ngã ngồi trên thảm cỏ.

Lộ Ánh Tịch biết hắn ta đã thông đồng với Hạ Như Sương, vì vậy sắc mặt xem qua như rất thoải mái nhưng thật ra đang cảnh giác đề phòng xung quanh.

Nhưng nàng không ngờ Tê Điệp bỗng nhiên ra tay…

Chỉ nghe một tiếng “Phập” rất nhỏ vang lên, một cây trâm cài tóc bén nhọn đâm mạnh vào ngực Đoàn Đình Thiên, lập tức máu tươi trào ra ngoài!

Lộ Ánh Tịch còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã thấy đôi mắt Đoàn Đình Thiên đỏ au, gầm nhẹ một tiếng, vung tay lên tung một chưởng đánh mạnh vào Đoàn Tê Điệp!

Một chưởng kia đã dùng hết công lực còn sót lại của hắn ta. Mặc dù nó chưa được một phần công lực lúc bình thường nhưng cũng đủ để làm Đoàn Tê Điệp đang bị phong tỏa huyệt đạo bay xa mấy trượng.

Giống như con diều bị đứt dây, Đoàn Tê Điệp rớt bịch trên mặt đất. “Ọc” một tiếng, miệng nàng ta phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

“Ha ha… A…” Đoàn Tê Điệp ngã xuống đất, cố sức bò dậy. Nàng ta gắng gượng xoa bụng, trong miệng phát ra tiếng cười đứt quãng, “Hài nhi, ngươi bị chính phụ thân của mình giết chết, có phải xem như là chết cũng có ý nghĩa… Ha ha…”

Lộ Ánh Tịch thấy tình cảnh như vậy, lòng co thắt đau đớn. Cho dù Tê Điệp có làm những chuyện sai trái, cũng không đến mức phải bị rơi vào kết cục bi thảm như vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận