Phượng Tê Thần Cung

Trai Cung cháy, nhưng chỉ cháy mỗi một phòng trà. Nghe nói lửa cháy lớn hừng hực, cả gian phòng ở giữa sảnh thất hoàn toàn cháy rụi trong tích tắc.

Lộ Ánh Tịch nghe Tình Thấm báo cáo, cười nhạt. Diêu Hiền phi nhìn như xa rời hồng trần, nhưng thực tế tính tình vẫn nóng nảy vô cùng.

“Nương nương, có nên bãi giá đến Trai Cung không ạ?” Giọng Tình Thấm cung kính hỏi.

“Không cần, ngươi lui xuống đi.” Ánh mặt Lộ Ánh Tịch trong sáng, tựa như truyết đầu mùa. Nàng đứng lặng một hồi lâu bên cửa sổ, ngắm nhìn khói đen xa xa đang phiêu tán giữa không trung. Phải chăng chỉ đơn giản là nàng bước vào phòng, ngắm nhìn các bức tranh trên tường, mà Diêu Hiền phi liền muốn thiêu hủy nó?

Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, đóng cửa sổ lại. Có một kiểu người, yêu cầu rất khắt khe về vấn đề sạch sẽ, nếu đồ vặt của mình bị người khác chạm vào, thì liền không dùng đến nữa. Biết đâu Diêu Hiền phi chính là người như vậy, hơn nữa tâm lý của cô ta cũng vô cùng cực đoan. Nếu thực sự như thế, chỉ e rằng cả giáo lí của Phật cũng khó làm nàng ta yên ổn.

Màn đêm dần buông xuống, cung Phượng Tê vẫn yên tĩnh như thường ngày. Lộ Ánh Tịch sau khi tắm rửa liền đi ngủ sớm, không muốn quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.

Nàng ngủ tương đối ngon giấc, đang say mộng đẹp, nàng mơ hồ cảm thấy bên cạnh vang lên tiếng động nhỏ kì lạ. Nàng cũng không mở mắt, tiếp tục ngủ.

Trong đêm tối yên tĩnh, trên giường có người trở mình, nằm nghiêng một bên, hơi thở người đó nặng nề, nhưng vẫn không quấy nhiễu đến nàng. Người đó trên người có mùi long diên hương nhè nhẹ, ban đêm yên tĩnh lại càng ngửi rõ hơn. Lộ Ánh Tịch thầm nghĩ, hắn phải hiểu tính cách Diêu Hiền phi rõ hơn nàng chứ? Trước đó, hắn trừng mắt liếc nàng, phải chăng trách nàng ‘làm phiền’ Diêu Hiền phi tu thân dưỡng tính? Thế nhưng, nếu một người ngay cả bản thân cũng không khống chế được tâm ma, làm sao có thể trách tội người ngoài?


Thật lâu sau, giọng nói trầm thấp khó phân biệt cảm xúc của hoàng đế vang lên: “Có gì muốn nói sao?”

Trong màn đêm, đôi mắt Lộ Ánh Tịch mở ra, môi khẽ cong nhẹ nhàng lên tiếng: “Thần thiếp chỉ nghĩ, không biết Hoàng thượng đang suy nghĩ chuyện gì.”

“Hoàng hậu thông minh sáng suốt, sao lại không biết Trẫm đang suy nghĩ chuyện gì.” Giọng nói hắn cực kì lạnh nhạt, tựa như chuyện đêm nay cũng chỉ bình thường giống trăng sáng ngoài kia.

Nàng không để ý, dịu dàng nói: “Diện mạo Diêu Hiền phi xuất chúng, chỉ tiếc vết sẹo kia…”

Hắn bật cười chế giễu, giọng điệu càng trầm thấp: “Hoàng hậu trái tim tinh tế, không cho rằng việc đó do Trẫm xuống tay chứ?”

Lộ Ánh Tịch im lặng trong chốc lát, ôn hòa nói: “Thần thiếp chưa bao giờ nghĩ như vậy.”

“Vậy thì nói nàng đang nghĩ gì đi.” Tối nay, hoàng đế dường như rất có hứng tâm sự, giọng điệu thảnh thơi mà từ tốn.

“Đằng sau mỗi một vết thương, đều có một câu chuyện.” Lộ Ánh Tịch bình thản trả lời, không muốn phân tích. Vết thương đã liền sẹo, cần gì phải tàn nhẫn xé ra. Đối với chuyện tình cảm của người khác, nàng không hiếu kỳ. Nhưng hoàng đế dường như lại muốn vạch vết thương cũ, chỉ không biết đó là vết thương của chính hắn, hay là vết thương của “nàng”.

Tốc độ nói của hắn thả chậm tựa như lạnh nhạt, thủ thỉ nói: “Vì trả thù, nàng ấy tự tay rạch mặt làm thương tổn chính mình. Khi nàng ấy mang gương mặt dính đầy máu đến trước mặt Trẫm, Trẫm mới biết cái gì gọi là nói không nên lời. Vết thương đó rạch rất sâu, da thịt lồi ra ngoài, máu chảy xuống không ngừng, khiến ai cũng phải hoảng sợ. Còn nàng ấy lại cười tươi thỏa mãn, như chính bản thân đã đạt được thứ gì đó. Nhưng khi Trẫm nhìn, Trẫm chỉ thấy nàng ấy đang khóc, nước mắt nàng ấy màu đỏ.”

Lộ Ánh Tịch yên lặng nghe, nàng lạnh khắp cả người. Hắn kể rất tỉ mỉ, trước mắt nàng như lờ mờ hiện ra một khuôn mặt với thần sắc nhợt nhạt và màu máu đỏ tươi, trông như yêu ma oán hận. Đa số nữ nhân đều xem trọng dung mạo của chính mình, nhưng Diêu Hiền phi lại bất chấp đối xử tàn nhẫn với bản thân. Rốt cuộc là muốn trả thù ai? Làm vậy có đáng giá không?

“Trầm không thích đến Trai Cung, có lẽ do Trẫm không quen mùi đàn hương nồng nặc, hoặc có thể Trẫm cho rằng dù mùi đàn hương nồng đậm, cũng không thể xóa tan mùi máu tươi trong trí nhớ.” Hoàng đế vô thức cười, tự chế giễu: “Trí nhớ của Trẫm quá tốt, đó có phải là chuyện tốt không?”

“Đôi khi, trí nhớ sẽ gạt con người. Đẹp trở nên đẹp hơn, xấu trở nên xấu hơn.” Nàng bình thản nói, cũng không hỏi gì.


Câu chuyện vừa mới bắt đầu, hoàng đế cũng không nói tiếp. Lộ Ánh Tịch thầm nghĩ, bí mật thâm cung nhiều năm trước đây, bên trong chắc chắn còn nhiều rắc rối hơn? Ngoại trừ vết thương nhuốm đầy máu, thế nhưng còn nỗi đau dai dẳng khắc cốt ghi tâm?

Hai người đều im lặng, không gian xung quanh cũng tĩnh mịch theo. Đột nhiên, Lộ Ánh Tịch cảm thấy áo ngủ bằng gấm bị siết chặt, hoàng đế kéo góc chăn, rồi kéo nàng lại gần.

“Hoàng thượng?” Nàng kinh ngạc. Hai người trước giờ luôn giữ khoảng cách khi ngủ, giờ đây hắn định làm gì?

Hoàng đế không lên tiếng, chỉ ôm nàng nhẹ nhàng, không hề có ý xâm phạm.

Nàng cũng không vùng vẫy, để mặc hắn ôm. Tay hắn đặt ngay eo nàng cũng dần ấm lên. Áo ngủ bằng gấm rất dày, nhưng người hắn lại lạnh ngắt như băng.

Nàng không động đậy, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Hoàng thượng, ban đêm rất lạnh, chi bằng để Thần thiếp kêu người mang thêm chiếc chăn?”

Hắn ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Cứ như vậy, tốt lắm.” Bàn tay hắn hơi dùng lực hơn, ôm cả người nàng vào lồng ngực.

Hơi thở nam nhân thoáng vây quanh mũi nàng, khiến Lộ Ánh Tịch cảm thấy không tự nhiên, theo bản năng nàng xích người ra, hắn ngay lập tức lại ôm nàng chặt hơn.

Cằm hắn tựa nhẹ vào phần cổ gần vai của nàng, nàng thấy ngứa ngứa, rốt cục nhịn không được liền trở mình, xoay lưng về phía hắn.


Nhưng hắn vẫn không buông, ôm vòng nàng từ phía sau, khẽ thở dài: “Ánh Tịch, nàng thật sự rất ấm.”

Lòng nàng run run, tim đập rộn rịp. Nàng biết hắn muốn đánh vào tâm của nàng, nhưng nàng vẫn không cách nào cự tuyệt. Nếu ngay lúc này nàng đạp hắn xuống giường thì hậu quả sẽ thế nào? Nàng thầm cười khổ. Nam nhân này quá xấu xa, cố tính bộc lộ yếu đuối cho nàng xem, ra vẻ chân thành tha thiết, khiến người khác dù có nghi ngờ cũng không nỡ lòng vạch trần.

Hắn cứ im lặng, ôm nàng như vậy, lồng ngực hắn dán vào lưng nàng, không làm thêm bất cứ động tác nào khác.

Nàng cứng đờ người, hơi thở của hắn phả nhẹ lên những sợi tóc bên tai nàng.

“Ngủ đi.” Hắn nỉ non.

Nàng cũng không lên tiếng, hồi lâu sau, người hắn dần ấm hơn, bàn tay ôm eo nàng cũng buông lỏng, chắc hắn đã ngủ. Lúc này, nàng mới thở dài một hơi, cảm thấy tình huống này như đang trấn giữ thành, ngăn cản quân địch, cơ thể và thần trí đều không dám buông lơi.

Đêm nay, hắn ngủ không ngon, thỉnh thoảng lại vô thức ôm chặt nàng, hại nàng phải thức trắng đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui