Hoàng đế trở về từ Trai Cung, sắc mặt không tốt lắm, không biết ở chỗ Diêu Hiền phi bị cái quái gì chọc giận.
Lộ Ánh Tịch vẫn thảnh thơi lật quyển sách, cũng không nôn nóng hỏi han.
Hoàng đế đến bên cạnh nàng, ngồi xuống cái phịch, giống như là đứa trẻ con đang giận dỗi.
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch để tay kẹp giữa đánh dấu trang sách, quay đầu nhìn hắn, “Diêu Hiền phi không muốn nghe khuyên nhủ?”
Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng, cáu giận nói: “Trẫm nói hết một khắc, nhưng nàng ấy chỉ quay qua nói với Trẫm đúng một câu “Thần thiếp không rõ ẩn ý Hoàng thượng muốn nói”!”
Lộ Ánh Tịch nhàn nhạt cười, đều đều nói: “Hoàng thượng trước khi đi hình như cũng đã lường trước được điều đó.”’
Sắc mặt hoàng đế không vui, môi mấp máy muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
Thật ra sự việc không hẳn là như vậy, chỉ là hắn không tiện kể rõ với nàng. Bí mật trong quá khứ của Diêu gia, hắn biết cũng không nhiều, có thể nói là hiểu biết lơ mơ, nửa vời. Hồi đó khi Lăng nhi quay lưng với gia tộc vào sống trong cung, bởi vì hắn tôn trọng nàng ta, không muốn ở trước mặt nàng ta hỏi cặn kẽ. Đến hôm nay qua lời nàng ta nói, lại biến thành chứng cứ chứng minh sự thiếu quan tâm của hắn đối với nàng ta. Lúc nãy ngôn từ của nàng ta lạnh nhạt, rõ ràng là đang ngầm oán trách hắn phụ bạc. Nàng ta nói, nếu như muốn hỏi nguyên do, muốn can thiệp cách làm của nàng ta, trước kia thì được phép làm như vậy. Mà hiện tại, hắn đã không còn tư cách xen vào.
“Không được thì thôi vậy.” Lộ Ánh Tịch khẽ than thở, tắt mất nụ cười, vùng trán cau lại nhuộm thêm mấy phần ảm đạm. Giả sử phải dùng đến thủ đoạn cứng rắn, e rằng không chỉ khiến hoàng đế khó xử, cũng sẽ làm tổn thương trái tim của sư phụ. Diêu Hiền phi giống như là người làm bọn họ khẩn trương, căng thẳng.
“Nàng định làm thế nào?” Hoàng đế giương mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm.
“Hoàng thượng sẽ tiếp tục giúp Thần thiếp sao?” Nàng dịu giọng hỏi.
Hoàng đế gật nhẹ đầu. Hắn không cách nào không đếm xỉa đến, những gì còn nợ Lăng nhi, kiếp này hắn nhất định phải trả hết. Bằng không cả đời gánh hổ thẹn trên lưng, trái tim hắn sẽ không bao giờ yên ổn. Cho dù phải diệt trừ Nam Cung Uyên, cũng không để Lăng nhi ra tay.
“Hoàng thượng có phái người âm thầm điều tra không?” Lộ Ánh Tịch lại hỏi, giọng điệu dịu dàng. Nàng yêu cầu trợ giúp của hoàng đế, là để đánh lạc hướng lực chú ý của Diêu Hiền phi.
“Trẫm đã lệnh cho Tiểu Phạm bắt tay vào đi thăm dò.” Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, giọng điệu nhắc nhở: “Nàng đừng quá nóng lòng. Trẫm cam đoan, bất luận hao tốn bao nhiêu nhân lực vật lực, nhất định sẽ tra ra kết quả đưa nàng.”
Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười nhạt, không nói một từ. Kết quả? Nếu phải mất thời gian dài mới dò xét được tin tức, mà lại là một tin dữ, thì có tác dụng gì?
“Nam Cung Uyên không phải là hạng người không có tài cán gì.” Hoàng đế nói thẳng, thần sắc băng giá.
“Dạ?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn.
“Nếu Nam Cung Uyên đã chấp nhận ở lại Hoàng Triều, y hẳn đã suy nghĩ kĩ, nhất định sẽ không ngán chân nàng.” Sắc mặt hoàng đế dần u ám, ánh mắt đầy sát khí, thẳng thắn nói: “Nàng một mực lo lắng, cho nên u mê hồ đồ. Nam Cung Uyên nhìn qua thì hòa nhã thanh cao, vô hại; thực ra tài năng đầy mình. Làm sao y lại không có năng lực bảo vệ bản thân được? Chẳng qua y muốn tự mình giải quyết gút mắt năm xưa, không muốn lôi kéo nàng xuống nước. Nếu nàng tin tưởng y, thì hãy buông tay để tự y xoay xở. Sớm muộn gì y cũng sẽ xuất hiện trước mặt nàng thôi.”
Lộ Ánh Tịch không khỏi bàng hoàng. Ánh mắt hoàng đế vô cùng nhạy cảm, đã nhìn thấu tất cả từ lâu. Nhưng mà nàng sao lại không hiểu những đạo lý đó chứ, chỉ có điều nàng cầm lòng không đậu mà quan tâm, lo lắng.
“Hoàng thượng hi vọng Thần thiếp chỉ ngồi xem, không đếm xỉa đến, chỉ lo cho bản thân?” Ngữ khí của nàng bình thường trở lại, mang thêm vài phần trào phúng. Nói trắng ra là hoàng đế đang sợ nàng sẽ làm hại đến Diêu Hiền phi của hắn mà thôi. Vì rằng con người đều có sự ích kỷ riêng, nên ai cũng bất công với người khác.
“Nàng có thể cho rằng Trẫm không công bằng, nhưng nàng cũng giống như Trẫm, kẻ tám lạng người nửa cân.” Hoàng đế nhếch môi cười trừ, lại nói: “Nàng và Trẫm rất giống nhau, làm việc gì đều có mục đích rõ ràng. Đương nhiên việc quan tâm đến người khác, cũng là chuyện hiển nhiên.”
“Thần thiếp là người không thuần túy như vậy sao?” Lộ Ánh Tịch không khỏi nhíu mày, thắc mắc nhưng cũng là tự hỏi.
“Nàng vẫn chưa thật sự thuần túy lắm, may ra tương lai sẽ có một ngày như vậy.” Hoàng đế nở nụ cười tươi, trong đôi mắt thăm thẳm như hồ thu hiện lên tia sáng nhu hòa, ngọt ngào.
Lộ Ánh Tịch rủ mi không nói. Từ khi nàng được gả vào Hoàng Triều, thế giới của nàng dường như đã thay đổi, những vấn đề ăn sâu vào suy nghĩ lâu nay, bây giờ lại liên tiếp bị chất vấn bởi chính nàng. Phải chăng từng ngày trôi qua, tất cả sẽ bị phá vỡ?
… … …
Ngày hôm sau, Lộ Ánh Tịch trang phục chỉnh chu, đề cao tinh thần đến cung Phượng Tê.
Trong cung thanh tịnh vắng vẻ như trước. Các cung nữ bận rộn làm công việc của họ, nhưng vẫn nhanh nhẹn, nề nếp trong im lặng.
Lộ Ánh Tịch không cho kẻ dưới thông báo, đi một mạch đến thiên điện, chẳng dè mới đến khúc quanh chỗ hành lang vườn ngự uyển bị cung nữ Tiểu Nam chặn lại.
“Hoàng hậu nương nương, Tiệp dư chủ tử thân thể ốm yếu, hiện đang nghỉ ngơi.” Tiểu Nam bộ dạng lo sợ bẩm báo, nhưng khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lại không có vẻ bất an.
“Vậy thì Bản cung sẽ đợi nàng ta ngủ dậy.” Lộ Ánh Tịch nheo mắt sáng, không cho nàng ta dễ dàng đuổi đi. Tê Điệp kết đồng minh với Diêu Hiền phi, khó đảm bảo rằng Tê Điệp không nhúng tay vào chuyện của sư phụ.
Tiểu Nam khom người một cái, không dám tiếp tục cản đường, cung kính nói: “Thỉnh Nương nương đến tiền sảnh ngồi đợi một chút, nô tỳ vào đánh thức Tiệp dư chủ tử.”
“Không cần, Bản cung sẽ đến chờ ở trước tẩm phòng của Tiệp dư Tê Điệp.” Lộ Ánh Tịch một mặt nói, một mặt bước đi.
Tiểu Nam khẽ nhíu mày, lẽo đẽo theo phía sau.
Mới đến vườn hoa phía trước tẩm cư, còn chưa đến gần cánh cửa, đã nghe thấy tiếng đập phá đồ loảng xoảng. Lộ Ánh Tịch dừng bước, chăm chú lắng nghe.
“Cút ra ngoài!”
“Tiệp dư chủ tử, người hôm nay còn chưa uống thuốc…”
Trong tẩm phòng, láng máng có tiếng đối thoại của chủ tớ truyền ra ngoài, một người nóng nảy cáu gắt, còn một người sợ sệt ngập ngừng.
“Đã bảo không uống! Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
“Nhưng thái y nói…”
“Câm miệng! Cơ thể của ta mà ta không biết rõ sao? Đổ hết mấy chén thuốc này đi!”
Sau đó liền nghe tiếng “xoảng” thật lớn vang lên, như là âm thanh của bát sứ bị ném vỡ trên mặt đất.
Lộ Ánh Tịch không nén nổi kinh ngạc, đây mới thật sự là tính tình của Tê Điệp, điêu ngoa tùy hứng như vậy. Có thể thấy những hành động thường ngày của nàng ta đã được chuẩn bị kỹ càng. Chung quy lại nàng ta là công chúa Lâm Quốc, tuy rằng đã ẩn nấp nhiều năm trong cung Hoàng Triều, nhưng vẫn không làm giảm đi tính khí cao ngạo đã ăn sâu trong xương tủy.
Một cung nữ khẩn trương đi ra từ sau cánh cửa, tay bụm cái trán, máu chảy ra từ những kẽ tay, xem chừng bị cái bát sứ đập trúng đầu. Nàng ta thấy Lộ Ánh Tịch, không dám hó hé nửa lời, chỉ cung kính hành lễ.
“Tiểu Nam, dẫn nàng ta đi đắp thuốc.” Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn Tiểu Nam đang đứng sau lưng dặn dò: “Bản cung vào một mình cũng được.”
Không đợi nàng ta đáp lời, Lộ Ánh Tịch xoải chân bước nhanh vào tẩm phòng của Tê Điệp.
Bên trong căn phòng bừa bộn hỗn loạn, những mảnh sứ vỡ rải đầy mặt đất. Tê Điệp đang dựa lưng vào đầu giường, sắc mặt xấu xí khó coi, vẫn còn mang bộ dạng hầm hầm giận dữ. Nàng ta không có thai, càng không có việc sảy thai. Nhưng mỗi ngày nàng ta đều bị tiếng lải nhải thúc dục nàng ta uống thuốc mãi không thôi của cung nữ, ngột ngạt khó chịu.
“Tê Điệp.” Lộ Ánh Tịch bước đến không phát ra tiếng, nhẹ nhàng lướt qua tấm bình phong, liền xuất hiện Tê Điệp đang nửa nằm nửa ngồi trước mắt.
“Hoàng hậu nương nương?!” Tê Điệp nhất thời kinh ngạc, cuống quít xuống giường, lập tức khuỵu gối hành lễ, “Hoàng hậu nương nương phượng an!”
“Mau đứng dậy, quay lại giường nằm nghỉ ngơi đi. Ngươi thân thể còn yếu, không cần phải để ý đến những lễ nghi rườm rà này.” Lộ Ánh Tịch ôn hòa mỉm cười, tầm mắt hạ xuống dưới, đảo qua một lượt tấm thảm lông cừu bị bát thuốc vấy bẩn trên nền nhà.
“Nô tỳ thất lễ…” Tê Điệp cúi thấp đầu, tiếng nói lúng ta lúng túng, rồi dần nghẹn ngào, “Nô tỳ trong lòng quá đau buồn, bực dọc cáu kỉnh, nên… nên mới…”
Nước mắt như những hạt trân châu, lăn từng hàng dài trên má, nàng ta khóc không thành tiếng.
“Tê Điệp.” Lộ Ánh Tịch nói giọng trầm thấp, đôi mắt trầm tĩnh phát ra ánh nhìn nghiêm khắc, “Không cần phải diễn kịch trước mặt Bản cung nữa.”
Tê Điệp vẫn khóc thút thít không ngừng, cũng không ngẩng đầu lên.
“Thân phận của ngươi, Bản cung đã biết rõ.” Lộ Ánh Tịch nói chuyện thong thả, nhưng nghiêm túc và lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, “Đường đường là công chúa cao quý, phải tủi hờn làm nô tỳ. Nếu nói không có ý đồ mờ ám nào, chẳng có ai tin được điều đó.”
“Hoàng hậu…” Tê Điệp cuối cùng cũng ngước đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp trẻ con nước mắt ngắn dài, càng thêm ngây thơ tội nghiệp, “Nô tỳ ngu đần, không hiểu Hoàng hậu đang nói gì. Công chúa gì cơ? Nô tỳ là Tê Điệp, Đát Bẩn nương nương[1]. Người làm sao vậy?”
[1] Ở đây Tê Điệp nhại theo tên của Đát Kỷ- một mỹ nhân nổi tiếng, vợ vua Trụ, và là một trong những nguyên nhân chính gây nên sự sụp đổ của nhà Thương.
“Ngươi…” Lộ Ánh Tịch ngập ngừng định nói tiếp lại thôi, chỉ nhìn thẳng nàng ta chăm chú.
“Nô tỳ không nên nổi giận lung tung. Nô tỳ sai rồi, thỉnh Hoàng hậu nương nương trách phạt.” Tê Điệp hiền dịu quỳ xuống, giọng điệu nghẹn ngào ấm ức, “Sau này nô tỳ không dám thế nữa. Mong nương nương tha thứ cho nô tỳ lần này!”
Lộ Ánh Tịch lặng yên nhìn nàng ta, không nói xen câu nào. Xem ra nàng ta muốn diễn kịch đến cùng. Rõ ràng là tính nết rất kiêu căng khinh người, nhưng co được dãn được, hèn mọn nịnh hót, âm thầm nhẫn nhịn, không thể không nói người như vậy cũng là một dạng nhân tài.
“Đứng dậy đi.” Lộ Ánh Tịch vô vị mở miệng, uể oải khoát hay tay ra sau lưng.
“Vâng, tạ ơn nương nương!” Tê Điệp ngoan ngoãn đứng lên, nơm nớp lo sợ đứng sang một bên.
“Tê Điệp, Bản cung làm một cuộc giao dịch với ngươi.” Lộ Ánh Tịch không muốn lột trần thân phận nàng ta, chỉ nói sang chuyện khác: “Ngươi cũng biết, hiện nay hậu cung còn có một vị trí trong tứ phi bỏ trống đã lâu. Nếu ngươi có thể giúp Bản cung tra được tung tích của một người. Bản cung sẽ khuyên Hoàng thượng tấn phong ngươi làm Đức phi.”
Tê Điệp rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: “Tung tích của ai?”
“Sư phụ của Bản cung, Nam Cung Uyên.” Lộ Ánh Tịch thẳng thắn nói, ánh mắt rét lạnh, khóa chặt nàng ta.
Tê Điệp khẽ lắc đầu, vẻ mặt mù mờ: “Không phải Nam cung thần y đã xuất cung rồi sao? Hoàng hậu nương nương không biết y đi đâu?”
“Ngươi phải biết tường tận chứ?” Ánh mắt sắc bén của Lộ Ánh Tịch như muốn xuyên thủng nàng ta.
“Biết tường tận cái gì ạ? Hoàng hậu nương nương, nô tỳ ngu dốt, không hiểu nương nương muốn nói…” Tê Điệp hoang mang nhìn thẳng mắt nàng, hai người âm thầm quan sát đối phương.
“Cơ hội chỉ có một lần. Ngươi phải lựa chọn cẩn thận, ai là đồng minh ai là kẻ địch.” Lộ Ánh Tịch vẫn quan sát nhất cử nhất động của nàng ta, ánh mắt sắc lạnh nghiêm trang. Nàng tin rằng Tê Điệp chắc chắn nghe hiểu được.
Trong mắt Tê Điệp dường như có một tia lưỡng lự sượt qua, cuối cùng vẫn lắc đầu, bối rối e sợ nói: “Những lời Hoàng hậu nương nương nói hôm nay, nô tỳ đều không hiểu. Nương nương người không sao chứ?”
Lộ Ánh Tịch từ từ nhếch môi, giọng điệu lạnh căm: “Tốt thôi. Bản cung đã biết quyết định của ngươi.”
Vừa dứt lời, nàng liền xoay người rời đi, để lại bóng lưng thon dài, dứt khoát. Tê Điệp im lặng nhìn theo, trống ngực đập dồn dập, bất giác rùng mình ớn lạnh.
Lộ Ánh Tịch cũng không lưu lại cung Phượng Tê, về thẳng Thần Cung. Nàng đã xác định điều Tê Điệp thèm muốn không phải vị trí quý phi. Diêu Hiền phi đã đáp ứng Tê Điệp cái gì đó mà nhất định có lực hấp dẫn hơn nhiều. Hai người này liên kết thì cuộc sống sau này của nàng chắc chắn sẽ nguy hiểm, khó khăn gấp bội.
Vào tẩm cung liền thấy hoàng đế đã hạ triều trở lại, đang uống trà nghỉ ngơi.
“Ra ngoài hết đi.” Lộ Ánh Tịch ra lệnh với các nội giám đang đứng hầu bên cạnh hắn.
Các nội giám hướng mắt về phía hoàng đế, thấy hắn không có dị nghị, liền kính cẩn thưa: “Vâng , thưa Hoàng hậu.”
Cho đến khi không còn một ai, Lộ Ánh Tịch mới quỳ xuống, hai gối chạm đất, nhẹ giọng kêu: “Hoàng thượng.”
Hoàng đế biếng nhác ngẩng đầu nhìn nàng, bộ dạng vô cùng ngạc nhiên: “Sao Hoàng hậu lại hành đại lễ như vậy?”
“Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng đáp ứng một việc.” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn, khuôn mặt bình thản, mang theo vẻ kiên quyết.
“Chuyện gì?” Hoàng đế cũng không bảo nàng đứng dậy, trái lại tự mình đứng lên, từ trên cao liếc mắt nhìn nàng đang quỳ ở dưới.
“Mong Hoàng thượng phá lệ khai ân, cho phép Thần thiếp xuất cung một chuyến.” Nàng ngẩng đầu, âm lượng không cao, nhưng rất rõ ràng rành mạch.
“Khẩu khí của nàng không giống như đang cầu xin Trẫm.” Hoàng đế chắp tay đi vòng quanh nàng, như cố tình muốn làm nàng khốn đốn.
“Chính xác là Thần thiếp không van xin mà là trao đổi.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, ánh mắt lấp lánh chói mắt.
“Sao cơ? Trẫm cảm thấy vô cùng hứng thú, nàng lấy cái gì trao đổi với Trẫm.” Hoàng đế nhếch môi nở nụ cười thích thú.