Phượng Tê Thần Cung

Hai người nằm sấp trên nóc nghĩa trang, vẻ mặt đều dè dặt, thận trọng đề phòng.

“Ở đây chờ ta.” Lộ Ánh Tịch nói bằng khẩu ngữ không tiếng động.

Phạm Thống đôi mắt mở to, trợn trừng nhìn nàng, rất không tán thành việc nàng tự ý manh động.

“Ta đi tìm chỗ vào trong.” Lộ Ánh Tịch thỏ thẻ thì thào nói tiếp: “Nếu ngươi theo ta xuống dưới, sẽ liên lụy tới ta.”

Nàng cũng không muốn cố ý nói như thế, nhưng nếu không nói như vậy, Phạm Thống sẽ không nghe lời.

Phạm Thống trầm lặng, nhưng vẫn quắc mắt bực bội đối kháng với nàng, Lộ Ánh Tịch không nhịn được bật cười. Nàng cũng không vì thế mà dừng lại, nhảy phốc xuống khỏi mái nhà, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm dày đặc.

Nghĩa trang này có diện tích tương đối rộng, ở phía sau là một khoảng không mênh mông trống trải, liếc ngang liếc dọc cũng chỉ có một cái cây đại thụ và một cái giếng cổ.

Lộ Ánh Tịch nín thở, cẩn thận từng li từng tí mò mẫn đi tới từng bước. Xuất phát từ trực giác hơn nhiều năm học hỏi nghiên cứu kỳ môn ngũ hành, nàng có dự cảm cửa vào cơ quan nằm ngay tại chỗ này.

Lộ Ánh Tịch ẩn mình sau cây đại thụ bên cạnh cái giếng, nàng nhíu chặt mày, trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ. Trong nghĩa trang này, ngay cả một người trông coi cũng không có, lặng ngắt như tờ, u tối và cổ quái bao trùm vạn vật.

Nàng không dám tùy tiện di chuyển lung tung, đưa mắt quan sát bốn bề xung quanh nàng. Ánh mắt nhạy bén rơi ngay lên miệng giếng cổ đã đổ nát, bỗng nghe một tiếng gió khác thường.

Nàng nhất thời rùng mình, ánh mắt truy quét lập tức, cơn gió đó như dòng điện, xẻ gió như một mũi tên, phóng thẳng hướng trên nóc nhà! Liền sau đó, nàng thấy Phạm Thống lăn lộn trên mái ngói, rơi thẳng xuống mặt đất!

Lộ Ánh Tịch thầm nghĩ không xong rồi, phóng mắt nhìn kỹ, đã thấy Phạm Thống nhanh nhẹn lộn một vòng trên không, rồi đáp bằng hai chân xuống đất.

Nàng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nàng quyết định thật nhanh nhảy vọt lên, bay đến chỗ Phạm Thống, túm chặt cổ tay hắn ta, cấp tốc rời khỏi chỗ đó.

Tiếng gió quái đản vẫn vi vu thổi sau lưng hai người, rất nhỏ nhưng rất nhanh, vun vút xẹt qua tà áo hai người bọn họ. Mãi đến khi đã cách nghĩa trang khá xa, những ám khí liên tục không ngừng nghỉ kia mới không truy sát nữa. Không khí xung quanh mới yên ả trở lại.


Trong một con ngõ nhỏ tối tăm, hai người dừng bước.

“Người…” Phạm Thống thấp giọng nói, nhưng lời đến cổ họng cứ nghẹn lại, mặt đen bỗng ửng hồng đáng ngờ, cổ tay giãy mạnh một cái hòng thoát bàn tay của Lộ Ánh Tịch.

“Phạm huynh có sao không?” Lộ Ánh Tịch bình tĩnh như thường, thản nhiên mỉm cười.

“Không sao.” Phạm Thống thở hắt hơi cho thông giọng mới lên tiếng trả lời, liếc mắt nhìn nàng: “Chỉ e chúng ta vừa tiến vào nghĩa trang, thì đã bị người ta phát hiện ra rồi.”

“Ừ.” Lộ Ánh Tịch đồng ý, trầm ngâm nói: “Cao thủ Tu La Môn quả thực cao thâm khó lường. Bây giờ chúng ta đã bứt mây động rừng, xông vào lần nữa cũng không mấy khả thi.”

“Vậy chúng ta trở về trước. Chuyện này hãy giao cho Phạm mỗ điều tra thêm.” Phạm Thống lại cau mày, đôi mắt màu hổ phách càng thâm sâu. Nàng là cành vàng lá ngọc, căn bản không nên tự mình nhảy vào hiểm nguy.

“Được, về thôi.” Lộ Ánh Tịch thẳng thắn bằng lòng.

Trái lại Phạm Thống lại bắt đầu nghi ngờ, lia mắt qua nàng.

Lộ Ánh Tịch khẽ cười, nói: “Ta đã tra được cái muốn điều tra.”

“Tra được cái gì?” Phạm Thống khó hiểu hỏi. Mới vừa rồi họ rõ ràng cái gì cũng chưa kịp làm, đã bị người ta phát hiện hành tung.

Lộ Ánh Tịch chỉ cười không đáp. Dựa vào cách làm nhất quán của Tu La Môn, nếu có người lẻn vào sào huyệt của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ giải quyết triệt để. Thế nhưng những ám khí vừa rồi chỉ có ý cảnh cáo. Điều này chứng minh bọn họ đã nắm trước tin tức, sắp tới sẽ có người ghé thăm. Nàng phân tích sâu vấn đề này, tức là Diêu Hiền phi tạm thời chưa muốn vạch mặt nàng, cũng không muốn giết chết người của nàng hoặc hoàng đế phái đến. Hẳn là Diêu Hiền phi không lường được nàng sẽ đích thân xuất cung đi tìm kiếm. Các dấu hiệu này đủ để chứng tỏ sự thật là Diêu Hiền phi và Tu La Môn đã bắt nhốt sư phụ. Đã như vậy, nàng cũng không cần phải mạo hiểm đột nhập Tu La Môn lần nữa, chỉ cần ra tay với chính Diêu Hiền phi là được.

Mà điểm quan trọng nhất là vị trí cửa vào cơ quan của La Tu Môn nàng đã nắm chắc đến chín phần. Nhưng hiện tại nàng thân cô thế cô, vả lại lúc này không phải là thời cơ tốt.

“Vậy lập tức trở về thôi.” Phạm Thống không hỏi tới, giờ chỉ nghĩ phải mau chóng hộ tống nàng trờ về hoàng cung, phòng ngừa có sơ sẩy, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

“Trời còn chưa sáng.” Lộ Ánh Tịch cong khóe môi, nụ cười vui vẻ hứng khởi mau chóng xuất hiện.


“Ý của người là sao?” Phạm Thống lại nhíu mày, cảm thấy nàng vô vàn phiền phức.

“Trước khi đi, ta đã nhận lời là trước khi hừng đông sẽ trở về. Bây giờ vẫn còn mấy canh giờ mới đến lúc đó. Hiếm khi được ra ngoài, ta muốn đi dạo.” Nàng vừa nói vừa ung dung quan sát hắn ta.

“Giữa đêm khuya tĩnh lặng, có cái gì hay mà muốn đi dạo?” Phạm Thống trong lòng bất mãn, vì vậy giọng điệu không vui.

“Phạm huynh, ngươi thường xuyên được ra ngoài, cho nên thế giới bên ngoài không có gì đáng ngạc nhiên với ngươi. Nhưng ta đã rất lâu không được hít thở không khí bên ngoài hoàng cung.” Lộ Ánh Tịch cười nói, nhưng ánh mắt buồn hiu và tha thiết.

Phạm Thống phút chốc im lặng không nói. Hắn ta cũng hiểu, nữ tử trong cung như chú chim hoàng yến, bị nhốt trong chiếc lồng son quý giá nhưng không được tự do. Hắn ta suy nghĩ đôi chút, trái tim trong nháy mắt đã mềm yếu hơn, nhưng vẫn lạnh nhạt mạnh miệng nói: “Không biết Lộ huynh muốn đi đâu?”

“Kinh thành có nơi nào thú vị không?” Lộ Ánh Tịch hiếu kỳ hỏi. Nàng chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến trái tim thổn thức. Nàng xuất giá vào Hoàng Triều lâu như vậy, cũng chỉ cải trang đi tuần cùng hoàng đế một lần, hơn nữa đến thẳng cổng thành rồi thôi.

“Thú vị?” Phạm Thống cân nhắc hai từ này, lắc đầu trả lời: “Hàng quán đã đóng cửa từ lâu. Vào giờ này, ngoại trừ…” Hắn ta vội ngậm miệng, nhanh chóng đưa ra kết luận: “Không có chỗ nào thú vị cả. Đi về thôi.”

“Ngoại trừ cái gì?” Lộ Ánh Tịch cười tươi rói, nói thẳng tuột: “Cái giờ này, không phải chỉ còn thanh lâu tửu quán vẫn đang đón tiếp khách sao?”

Nghe thế, Phạm Thống khóe mắt giật giật, bậm môi chẳng thèm trả lời.

“Phạm huynh, lẽ nào ngươi chưa từng đến nơi trăng hoa đó?” Lộ Ánh Tịch thong thả bước vòng quanh hắn ta, có tình đánh giá hắn ta: “Phạm huynh thủ thân như ngọc, chẳng nhẽ trong lòng đã có ý trung nhân?”

“Thủ thân như ngọc là để hình dung nữ tử!” Phạm Thống không kiềm được bực bội trong lòng, bực mình nói: “Quân tử chính trực, cần phải giữ mình trong sạch, chỗ nào không nên đi, thì sẽ không đi.”

“Xem ra Phạm huynh là một nam nhân tuyệt vời.” Lộ Ánh tịch trêu đùa cười nói vui vẻ: “Sau này Phạm huynh cưới vợ nạp thiếp, ta nhất định sẽ tặng hậu lễ.”

“Cưới vợ là đủ rồi, không cần nạp thiếp.” Phạm Thống thuận miệng đáp, sau đó quay về phía nàng hành lễ: “Trước, tạ ơn ý tốt của Lộ huynh, Phạm mỗ không ham hậu lễ quý giá, chỉ cần một câu chúc phúc thôi là đủ rồi.”


“Ngươi khẳng định là ngươi sẽ không nạp thiếp?” Lộ Ánh Tịch không thể không đứng lại ngắm nhìn hắn ta lom lom, “Ngươi xác định ngươi có thể làm được ‘Nguyện làm một đôi suốt đời suốt kiếp’?” Dân chúng trong bốn nước đều giống nhau, đa số nam tử đều tam thê tứ thiếp, mà nữ tử cũng có thể tái giá. Người tin tưởng và làm được việc một lòng một dạ, nam tử đặc biệt như vậy, trên thế gian này quả thực quá ít.

“Trong nhà có một nữ nhân cũng đã rất phiền toái rồi.” Phạm Thống trả lời như vậy. Hắn ta chưa từng yêu ai, nhưng hắn ta tin tưởng bản thân, nếu có một ngày như thế, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với người đó, vĩnh viễn không thay lòng.

“Nói rất có cảm xúc, thấu hiểu.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, trong lòng có chút chua xót. Ví như nơi có nhiều nữ nhân nhất, là thuộc về nhà đế vương, nhưng phiền toái cũng nhiều nhất.

“Ở trong cung lâu ngày, ít nhiều cũng thấy được một số việc.” Phạm Thống không hề kiêng dè mà phải vòng vo, nhưng cũng chỉ nói đến đó thì ngưng lại. Hắn ta may mắn được làm bạn tri kỷ của hoàng thượng, quả là đã biết được không ít chuyện cung đình. Thật ra làm quân vương cũng không dễ dàng gì, không chỉ mang trên vai trách nhiệm dẹp yên bên ngoài, còn có nghĩa vụ yên ổn bên trong, trên vai mang gánh nặng bao nhiêu, người thường khó có thể hình dung được.

“Phạm huynh có còn nhớ, ngươi nợ ta một câu chuyện đã qua?” Trên con đường tĩnh mịch bị bóng đêm nuốt chửng, hai người đứng nhìn nhau, giống như đang tản mạn trò chuyện phiếm ở quán trà.

“Nhớ rõ.” Phạm Thống gật đầu.

Lộ Ánh Tịch không thúc giục, ngóng nhìn hắn, chờ hắn tự kể.

Thế nhưng Phạm Thống không nói, đôi lông mày dần dần cau chặt.

“Phạm huynh?” Lộ Ánh Tịch gọi hắn ta, cảm thấy bất thường. Hình như sắc mặt hắn ta bắt đầu chuyển sang xanh tím?

Phạm Thống không hé răng, đưa tay sờ sờ sau lưng, cảm thấy có chút tê dại, cơ thể dần cảm thấy đông cứng lại.

Lộ Ánh Tịch thần sắc run sợ, đến sau lưng hắn ta quan sát kỹ càng quần áo hắn ta. Nàng không thấy có vết máu, quần áo cũng không bị rách. Nàng đưa tay chạm vào lưng hắn ta dò tìm.

Phạm Thống chấn động, không được tự nhiên thấp giọng nói: “Lúc ở trên nóc nhà, có lẽ ta đã trúng ám khí.”

“Thế sao ngươi không chịu nói?!” Lộ Ánh Tịch bàng hoàng. Nếu vậy thì xem ra, ám khí này vô cùng nhỏ, chẳng hạn như cây kim đi sâu vào cơ thể.

“Lúc đó ta chỉ cảm thấy hơi đau, tưởng rằng ám khí chỉ trầy da xước thịt một chút, nên không chú ý.” Phạm Thống xấu hổ cúi đầu. Trong tình huống nguy cấp đó, nàng lại kéo tay hắn ta, một loại cảm xúc mềm mại trong chớp mắt làm hắn ta phân tâm, nên hắn ta không còn tâm trạng suy nghĩ đến điều khác thường kia.

“Để ta xem.” Vừa dứt lời, Lộ Ánh Tịch rút con dao nhỏ từ trong ống tay áo, nhanh chóng cắt bỏ mảng vải sau lưng hắn ta.

“Không được!” Phạm Thống la to, vội vàng chống chế: “Nam nữ thụ thụ bất thân!”


Lộ Ánh Tịch phớt tỉnh hắn ta, cứng rắn nắm được cánh tay hắn ta, để ngón tay trên mạch cổ tay.

Phạm Thống gắng sức vùng ra, thái dương đổ mồ hôi lạnh.

“Ám khí có độc.” Lộ Ánh Tịch buông tay, khẽ thở dài: “Phạm huynh, mạng của ngươi chỉ kéo dài ba ngày nữa.” Có thể nàng phán đoán sai, Diêu Hiền phi và Tu La Môn không phải hạ thủ lưu tình, mà là lấy độc đả thương người, muốn mượn cái này để cảnh cáo nàng chớ lại nhiều chuyện xen vào. Nếu người đến đấy lần này là Hi vệ, Hi vệ nhất định sẽ liều chết, hi sinh vì nhiệm vụ. Nhưng Phạm Thống không phải là tử sĩ của nàng, mà nàng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn ta phát độc chết.

“Phạm mỗ bản lĩnh không bằng ai.” Phạm mỗ cười khổ. Hắn ta vốn rất tự hào với võ công uyên thâm của bản thân, nhưng lần này lại nhất thời sơ xuất. Nội công của nàng đương nhiên cao hơn hắn, mới có thể im hơi lặng tiếng không bị người ta phát giác.

“Yên tâm, độc tính không phát tác ngay lập tức. Lộ Ánh Tịch dịu dàng an ủi, lại nói: “Ngươi phải tự mình bảo vệ tâm mạch, dừng để độc tố chạy tán loạn. Ám khí là ngân châm, ta phải lập tức giúp ngươi đẩy ra, nếu không để ngân châm di chuyển trong cơ thể, sẽ hết sức nguy hiểm.”

“Làm phiền.” Giọng điệu Phạm Thống bình ổn, nhưng đáy lòng trăm mối tơ vò. Vốn là hắn ta phải bảo vệ nàng, ai ngờ đâu lại cần nàng cứu hắn ta.

Lộ Ánh Tịch lại bước đến sau lưng hắn ta lần nữa, hai tay nhẹ nhàng xoay chuyển, lòng bàn tay dán trên lưng hắn ta. Qua giây lát, nàng nhíu mày thu tay về.

“Tìm không ra ngân châm đang ở chỗ nào trong cơ thể ngươi, không có cách nào dùng nội lực bức ra.” Nàng đành phải nói thẳng, ánh mắt nhìn bờ vai rộng lớn, cơ bắp rắn chắc của hắn.

“Nếu như ý trời như vậy, cũng không cần thiết phải miễn cưỡng.” Phạm Thống thản nhiên trả lời, không có chút nào hoảng sợ. Hắn ta là một người cô độc, không sầu không lo, sống hay chết hắn ta thấy cũng không mấy quan trọng.

“Có biện pháp khác.” Lộ Ánh Tịch thở dài, từ tốn nói: “Ta sẽ tìm thấy vị trí cây kim đâm vào, ta có thể thử hút ra ngân châm từ chỗ đó.”

“Tuyệt đối không được!” Phạm Thống đột ngột quay đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng lăm lăm: “Thứ nhất nam nữ thụ thụ bất thân. Thứ hai nếu trên ngân châm còn lưu lại độc tố, Lộ huynh sẽ bị trúng độc.”

“Lại nam nữ thụ thụ bất thân?” Lộ Ánh Tịch ra vẻ thoải mái, mở miệng bật cười, trêu ghẹo hắn ta: “Vì sáu từ này, ngay cả mạng sống ngươi cũng không cần?”

Nét mặt Phạm Thống cũng đặc biệt đứng đắn nghiêm chỉnh, giọng điệu trầm thấp: “Danh tiết đối với nữ tử mà nói, quan trọng hơn cả tính mạng. Huống hồ, nếu làm Lộ huynh trúng độc, Phạm mỗ làm sao dám nhìn mặt ân nhân.”

Hai từ “Ân nhân” trong miệng hắn ta đương nhiên là ám chỉ hoàng đế. Nhưng mà danh tiết của nữ tử đối với hắn ta hình như coi trọng hơn bình thường. Lộ Ánh Tịch âm thầm suy tính đôi chút, mới ngước mắt nhìn hắn ta, thong thả nói: “Mà thôi, trở về lại nghĩ biện pháp khác.”

“Vâng.” Phạm Thống cúi đầu đáp lời một tiếng, dẫn đường bước đi trước, nhưng dáng đi hơi loạng choạng.

Lộ Ánh Tịch lại lắc đầu thở dài, đuổi theo hắn ta, bất ngờ ra tay điểm huyệt đạo phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận