Phượng Tê Thần Cung

Phạm Thống không khỏi hối hận, nhất thời không nói nên lời.

“Đa tạ Phạm huynh báo cho ta biết.” Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt, ngữ điệu đều đều, “Hoàng thượng đã đến Trai cung. Đợi Hoàng thượng về hẵng bàn tính tiếp.”

Phạm Thống trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: “Nếu Hoàng hậu nhất quyết muốn dấn thân mạo hiểm, Phạm mỗ sẵn lòng dẫn đường thay Hoàng hậu.”

Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu: “Còn lâu mới đến giờ Tý, chúng ta không cần vội.” Phạm Thống trúng kịch độc, cho dù hắn ta đi theo cũng vô dụng.

Trong lòng Phạm Thống cũng hiểu rõ điểm này, nên không nói thêm những lời bừa bãi, chỉ chắp tay cúi người, cáo từ lui ra ngoài. Đúng là hắn ta đã không suy nghĩ thấu đáo, thế nhưng nếu hắn ta không nói cho Hoàng hậu hay, ngộ nhỡ Nam Cung Uyên bị giết chết đồng thời không lấy được thuốc giải thì nàng sẽ phải cùng xuống hoàng tuyền[1] với hắn ta. Nếu mà như vậy, hắn ta sẽ chết không nhắm mắt.

[1] Hoàng tuyền: suối vàng, âm phủ.

Lộ Ánh Tịch trông theo bóng lưng rời đi của hắn ta. Thân thể cao lớn như thân tùng của hắn ta giờ đây lại hơi khòm xuống, nàng không kiềm nổi thở dài một hơi. Phạm Thống là một người trọng tình trọng nghĩa, chuyện lần này nhất định đã làm hắn rất bứt rứt, khó chịu.

Nàng chậm bước quay về tẩm cung, ngồi yên bên khung cửa sổ chờ Hoàng đế quay lại. Cho dù Hoàng đế có nắm được thuốc giải, nàng cũng phải xuất cung một chuyến nữa. Sự an nguy của sư phụ, nàng sao có thể không để ý đến?

Qua khoảng nửa canh giờ, nàng nghe thấy tiếng những viên ngọc trên bức mành châu va vào nhau kêu leng keng, báo hiệu có người đi vào trong phòng.

Khuôn mặt Hoàng đế xám xịt, hai tay nắm chặt sau lưng, nhưng vẫn nói rõ: “Sáng sớm ngày mai sẽ có thuốc giải.”

“Ngày mai?” Lộ Ánh Tịch nhíu mày. Nếu Diêu Hiền phi đã đồng ý giao ra thuốc giải, ắt hẳn phải biết sự cấp thiết trong lúc này, nhưng sao lại muốn đợi đến ngày mai mới giao ra?

“Ừ.” Hoàng đế không muốn nói nhiều, một tay ôm vết thương rồi nằm thẳng xuống nhuyễn tháp, sắc mặt mệt mỏi rã rời như vừa phải hao tâm tổn trí quá độ.

Lộ Ánh Tịch vừa bưng tới cho hắn chén trà nóng, vừa thầm suy tính trong đầu. Diêu Hiền phi không phải là người dễ bị thuyết phục, rốt cuộc hắn đã làm như thế nào?

Hoàng đế nhắm hai mắt, nhưng vẫn đón lấy chén trà từ tay nàng, uống cạn một hơi.

“Hoàng thượng còn chưa dùng bữa tối sao? Có cần Thần thiếp sai người chuẩn bị?” Lộ Ánh Tịch đứng hầu một bên, trong lòng lại thầm đắn đo cân nhắc, hắn đã đặc biệt cho phép nàng xuất cung một lần, liệu hắn có đồng ý lần nữa?


“Không cần. Trẫm không muốn ăn.” Giọng Hoàng đế hơi khàn khàn, rõ ràng mang theo vài phần rệu rã.

“Diêu Hiền phi đã công nhận có quan hệ lui tới với Tu La Môn sao?” Lộ Ánh Tịch thử thăm dò.

“Nàng ấy xuất thân từ Tu La Môn, có thuốc giải gia truyền của bọn họ cũng không phải là chuyện lạ.” Hoàng đế nhẹ nhàng trả lời.

Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười giễu cợt, dùng ánh mắt lạnh lùng, khinh dễ lướt qua khuôn mặt anh tuấn của hắn.

Hoàng đế bỗng nhiên mở mắt, đối diện thẳng với ánh mắt mỉa mai của nàng.

“Trẫm lao tâm khổ tứ là vì ai?” Đôi mắt chứa vài phần phẫn uất của hắn lạnh nhạt liếc mắt trông nàng.

“Là vì Thần thiếp sao?” Lộ Ánh Tịch hỏi ngược lại, nhếch mép cười khẩy. Phạm Thống vừa là tri kỷ giang hồ của hắn, cũng là bộ hạ đắc lực của hắn, sao hắn có thể đứng nhìn Phạm Thống phát độc mà chết? Cứu nàng chỉ là việc tiện tay làm luôn mà thôi.

“Cho dù chỉ có một mình nàng trúng độc, Trẫm cũng sẽ tìm cho bằng được thuốc giải cho nàng.” Hoàng đế hạ giọng xuống, lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng nàng.

“Làm Hoàng thượng tốn công phí sức là lỗi của Thần thiếp.” Nàng dùng lời lẽ cung kính, không muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề này.

Hoàng đế thở dài một hơi, nhíu mày nói từ từ: “Trẫm mới tranh cãi ầm ĩ với Lăng nhi một trận.”

Lộ Ánh Tịch kinh ngạc nhìn hắn. Hắn mà cũng có lúc không bình tĩnh như vậy sao? Lại còn bị người ta chọc giận đến độ đỏ mặt tía tai? Thật sự khó tưởng tượng được.

“Thiếu nữ hồn nhiên xinh đẹp một thời sao lại biến thành bộ dáng như hôm nay?” Hoàng đế tự mình lẩm bẩm, bồi hồi khôn nguôi, “Lúc mới quen, nàng ấy đã từng nói nàng ấy không chỉ có một mặt, còn nói rằng nàng ấy thực ra là một người có nội tâm u ám. Trẫm không tin điều đó. Trẫm chỉ một mực yêu thích bộ dáng vui vẻ tung tăng cùng nụ cười ngọt ngào của nàng ấy. Bây giờ nghĩ lại, quả thực là Trẫm đã sai. Trẫm đã đem toàn bộ hình tượng bạn đời lý tưởng của Trẫm áp đặt lên người nàng ấy. Nói trắng ra thì Trẫm chỉ yêu cái ảo ảnh do chính mình nặn ra mà thôi.”

“Hoàng thượng đã nói những lời này với Diêu Hiền phi?” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng hỏi.

Hoàng đế gật đầu, đôi lông mày nhíu chặt thành một đường thẳng, “Những điều Trẫm nói đều là lời nói thật lòng.”


“Đa phần lời nói thật đều không dễ nghe.” Lộ Ánh Tịch than vãn, “Hoàng thượng nói như thế, Diêu Hiền phi sẽ cho rằng Hoàng thượng đã quên toàn bộ quá khứ đã có.”

“Trẫm cũng không có ý này. Đúng là có sự nhầm lẫn ở đây, nhưng Trẫm không phủ nhận đã từng yêu nàng ấy.” Hoàng đế chau mày biện bạch.

“Nữ tử thường nhạy bén tinh tế, nên sẽ suy nghĩ sâu xa.” Lộ Ánh Tịch nghĩ đến Diêu Hiền phi hiện tại còn nhạy cảm hơn trước rất nhiều, chỉ một đôi lời của Hoàng đế cũng đủ khiến nàng ta nghiền ngẫm, suy đoán, nghi ngờ hết lần này đến lần khác.

“Trẫm phát hiện rằng, đối với nữ tử “đa sầu đa cảm” [2] thì chỉ có thể dùng lời nói ngon ngọt, không thể có nửa câu nặng lời.” Hoàng đế nâng người ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường, ngẩng đầu nhìn ngắm nàng.

[2] Thật ra, đây là phần đầu của câu: “Tâm giác bi kiền đa nhất khiếu, bệnh như tây tử thắng tam phân.” Câu này trích từ hồi thứ 3 của Hồng Lâu Mộng, ý chỉ Lâm Đại Ngọc là nữ tử vừa thông minh, vừa kiều diễm xinh đẹp nhưng cũng đa sầu đa cảm, số phận long đong.

“Hoàng thượng đang ám chỉ Thần thiếp sao?” Lộ Ánh Tịch mỉm cười. Tuy hắn nói thế ngược lại hết sức thành thật, nhưng đáng tiếc khắp chốn hậu cung đều là nữ tử như vậy. Một phần là do bản tính trời sinh, phần khác là bị môi trường cung cấm hun đúc, bản thân phải thay đổi để sinh tồn.

“Nàng?” Hoàng đế nheo mắt nhìn nàng, cũng thấp thoáng nở nụ cười, “Trẫm kỳ vọng rất cao đối với nàng, nàng đừng làm Trẫm thất vọng đấy.”

Lộ Ánh Tịch không muốn trả lời nên nói lảng ra chuyện khác, “Hoàng thượng tranh luận thật lưu loát, lại thành công thuyết phục Diêu Hiền phi, Thần thiếp vạn phần kính phục.”

“Nịnh bợ đây sao?” Hoàng đế cười khẽ, nhưng khuôn mặt nhanh chóng lấy lại vẻ cương nghị, chậm rãi bày tỏ: “Trẫm hy vọng nàng sẽ không trách Trẫm. Trong mắt Trẫm, cứu mạng nàng và Phạm Thống quan trọng hơn hết thảy.”

Lộ Ánh Tịch chấn động, hắn có ý gì khi nói thế…

“Trẫm đã đáp ứng với Lăng nhi chỉ lấy thuốc giải, và không nhúng tay vào chuyện Nam Cung Uyên.” Dường như Hoàng đế cảm thấy bất đắc dĩ, đành thở dài một hơi. Bảy năm qua hắn đã luôn dung túng cho Lăng nhi, nhưng gần đây hắn cảm thấy nó đã chạm đến giới hạn cực độ rồi. Hắn vốn không quan tâm đến việc nàng ta sẽ xử lý ân oán Diêu gia ra sao, nhưng chỉ trừ việc đó ra, hắn sẽ không nhân nhượng cho bất kỳ hành động cực đoan nào của nàng ta thêm nữa.

“Cho dù vì điều đó mà có người mất mạng, Hoàng thượng cũng không quan tâm sao?” Lộ Ánh Tịch bật thốt lời trách móc, nhưng chính mình cũng chợt cảm thấy nực cười. Mạng của sư phụ, nàng xem trọng, nhưng Hoàng đế có lẽ đang muốn ngồi mát ăn bát vàng.

Hoàng đế không giận vẫn bình thản nói: “Nam Cung Uyên là huynh trưởng của Lăng nhi, là máu mủ tình thâm. Trẫm tin rằng Lăng nhi sẽ không độc ác đến nỗi ra tay giết anh trai.”


Lộ Ánh Tịch cảm thấy không còn gì để nói. Đúng vậy, nàng cũng cho rằng Diêu Hiền phi sẽ không giết chết sư phụ, nhưng không có nghĩa sẽ không đày đọa sư phụ. Có điều hẹn ước vào giờ Tý tối nay, xem ra chính là muốn đòi mạng của nàng.

Nàng trầm mặc một lúc lâu, rồi mới mở miệng nhẹ nói: “Hoàng thượng, Tu La Môn đã hạ chiến thư với Thần thiếp.”

Hoàng đế giật mình, rồi đột ngột mở mắt, nhanh chóng quả quyết: “Trẫm không cho nàng đi!”

“Sư phụ đã hết lòng dạy dỗ Thần thiếp mười ba năm, phần ân sư này Thần thiếp không thể không báo.” Lộ Ánh Tịch trầm tĩnh trả lời.

Hoàng đế bùng phát tức giận, đứng phắt dậy lớn tiếng hỏi: “Nàng biết rõ Nam Cung Uyên không có nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn muốn đi?”

Nàng khẽ cười nhẹ đáp: “Người ta đã đến tận cửa uy hiếp, lẽ nào Thần thiếp lại đi làm con rùa rụt đầu rụt cổ sao?”

Hoàng đế phát cáu trừng mắt liếc nàng, ngay lập tức phê phán: “Cái dũng của kẻ thất phu[3]!”

[3] Cái dũng của kẻ thất phu: chỉ người không dùng mưu trí, chỉ dựa vào hành động dũng khí, đồng nghĩa với hữu dũng vô mưu.

“Thật ra Thần thiếp cũng muốn xuất cung một chuyến để xem sao, nếu quả thật có nguy hiểm đáng sợ, Thần thiếp sẽ ngay lập tức trở ra.” Giọng nói Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ và nũng nịu hơn.

“Không được!” Hoàng đế dứt khoát quăng ra hai chữ, ánh mắt vẫn dán chặt vào nàng. Tối nay định là một đêm xuân tốt lành của hắn và nàng, giờ đây lại thành đêm giông đáng sợ, bảo sao hắn không buồn bực cho được?!

“Chuyện đó là một việc tốt đẹp, vì vậy phải phát sinh trong một bầu không khí tốt đẹp. Hoàng thượng cũng nghĩ như thế chứ?” Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu dịu dàng.

Hoàng đế không cách nào phản bác, sắc mặt càng xấu hơn. Nếu lúc da thịt kề sát, thân thể giao hợp triền miên, mà lòng của nàng lại phiêu dạt nơi khác. Điều đó với hắn mà nói thật sự là một loại sỉ nhục.

“Giao ước như hôm qua được không?” Giọng Lộ Ánh Tịch càng lúc càng êm dịu như câu dẫn người ta lạc lối, lại thỏ thẻ nói tiếp: “Trước hừng đông, Thần thiếp sẽ trở về. Thần thiếp sẽ hôn Hoàng thượng lâu hơn, Hoàng thượng có thể đòi hỏi bất cứ lúc nào.”

Hoàng đế không hé răng, ánh mắt u tối. Chỉ hôn môi chưa thỏa mãn được hắn. Nhưng cái này không phải là trọng điểm. Tình huống lần này không giống với đêm qua, không phải nàng đi dò xét mà là nghênh chiến. Nguy hiểm rình rập trong đó, không cần nói cũng biết.

Lộ Ánh Tịch không dồn ép mà để hắn tự suy nghĩ. Lúc này vẫn còn sớm, nàng nên tụ khí ngưng thần, cần bảo dưỡng cả sức lực lẫn tinh thần.

Thời gian dần trôi qua, gần đến giờ Hợi, trên khuôn mặt khí khái anh hùng của Hoàng đế từ từ hiện lên vẻ cáu kỉnh, bực dọc. Nếu là mấy tháng trước, hắn tuyệt đối sẽ không mảy may do dự, sẽ không lo lắng đến tâm tình của nàng. Nhưng hiện tại hắn lại sợ nàng oán giận hắn.

Tuy rằng hắn không muốn phân tích sâu hơn, nhưng tận đáy lòng cũng mơ hồ cảm nhận được, thì là Lăng nhi không đến mức giết Nam Cung Uyên, nhưng cũng có thể vì Lộ Ánh Tịch không chịu xuất hiện mà sinh căm phẫn, chặt đứt một ngón tay hoặc một cánh tay Nam Cung Uyên để cảnh cáo.


“Nếu như Trẫm nhất định không cho nàng đi, nàng sẽ làm sao?” Im lặng một lúc lâu, hắn mới mở miệng hỏi.

“Phu quân là trời, Hoàng thượng đã nói vậy, Thần thiếp đương nhiên không dám không thuận theo.” Lộ Ánh Tịch vẻ mặt bình lặng không hề lộ vẻ âu lo, thản nhiên nói: “Lần này sư phụ gặp nạn kiếp, âu cũng là số mệnh đã định. Việc Thần thiếp có thể làm là cố gắng hết sức, nếu như không được thì cũng không dám oán thán, chỉ có thể hận bản thân vô dụng.”

Những lời này không nặng không nhẹ, nhưng lại nhắm trúng đáy lòng của Hoàng đế.

Nàng nói không dám hận hắn, nhưng không phải là sẽ không hận.

“Chung quy có một ngày, nàng sẽ hận Trẫm.” Hắn như đang tự nói tự trả lời, khóe môi nhếch cao hiện ra nụ cười đau khổ, “Cho dù không phải là lúc này.”

Lộ Ánh Tịch nhận ra hắn đã có ý buông tay trong lời nói, mỉm cười dò hỏi: “Hoàng thượng lo lắng điều này sao?”

“Ừ.” Hoàng đế gật đầu, nhìn thẳng ánh mắt của nàng, vừa chuyên chú vừa trịnh trọng nói: “Trẫm sẽ không lừa dối bản thân mình nữa. Trẫm đã động lòng vì nàng, đây là sự thực không thể chối cãi.”

Lộ Ánh Tịch kinh ngạc, không ngờ vào thời khắc này hắn lại thổ lộ thẳng thắn như vậy.

Hoàng đế đưa tay cầm bàn tay búp măng mềm mại của nàng, giọng nói trầm thấp, “Trẫm muốn nàng hiểu rõ một việc. Như việc nàng vì đại cục mà không ngại tổn thương bản thân, Trẫm cũng giống như vậy. Nếu như trong tương lai Trẫm buộc phải tổn thương nàng, chỉ mong nàng hiểu một điều, việc đó giống như Trẫm nhẫn tâm tự thương tổn chính mình.”

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay của nàng, ánh mắt dịu dàng quyến luyến của hắn cứ chăm chăm nhìn vào một vết sẹo lõm trên đó.

“Hoàng thượng.” Nàng nhẹ gọi, nhưng không nói tiếp. Vì sao nàng không cảm thấy hắn đang rắp tâm tấn công trái tim nàng? Vì sao nàng lại thấy đây là lời bày tỏ xuất phát từ tấm chân tình của hắn?

Hoàng đế đưa tay nàng đến bên môi, nhẹ phớt một nụ hôn lên đó.

Chỉ là một nụ hôn thoáng qua, cảm giác âm ấm, nhưng nàng lại thấy như bị phỏng, hoang mang vội rụt tay lại.

“Ánh Tịch.” Hoàng đế để mặc nàng rút tay về, mở to mắt nhìn nàng chăm chú, nói từng chữ một: “Trẫm để cho nàng đi. Thế nhưng nàng phải nhớ kỹ, nếu nàng làm mình bị thương, sẽ có người đau lòng.”

“Vâng.” Lộ Ánh Tịch chỉ đáp nhanh một tiếng, vội vã quay đầu đi, không muốn bị cuốn vào ánh mắt da diết của hắn. Nàng thà tin rằng người sẽ đau lòng trong lời hắn nói là sư phụ, mà không phải là hắn.

Thời gian đang đến gần, màn đêm càng trầm lắng. Không khí pha trộn giữa nguy hiểm cận kề và ôn nhu ấm áp, vừa mâu thuẫn vừa xoắn xuýt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận